Nghe được papa nói như vậy, hai cái đứa bé cuối cùng lộ ra nụ cười. Nhạc Nhạc vuốt vuốt tóc, nghiêng đầu nói: "Vậy mẹ ở đâu? Chúng con tìm khắp nơi cũng không thấy!"
"Dì, dì ở đâu? Có phải dì đang trốn để tụi con đi tìm không?" Tiểu Bác vừa chạy cừa lớn tiếng hỏi.
Trốn trong góc khuất bụi bặm, Vũ Tình ôm hai gối ngồi lặng im.
Hai mắt khóc đỏ bừng, ánh mắt trống rỗng.
Nghe được tiếng của bọn trẻ, cô cuối cùng cũng có phản ứng.
Chỉ là cô không trả lời vẫn im lặng.
Tiếng của bọn chúng càng lúc càng lớn, bước chân dồn dập như đang chạy.
Nghĩ đến hai con, lòng cô giống như bị kim đâm, nước mắt chảy càng ngày càng nhiều.
Cô sao có thể nhẫn tâm rời khỏi Tiểu Bác, cô đã từng thề sẽ không bao giờ rời khỏi con nữa. cô đã từ bỏ bé một lần rồi, không thể lại làm như vậy.
Cô sinh bé, nhưng không nuôi bé. Cô mắc nợ Tiểu Bác, cả đời đều không trả đủ.
Khi Tiểu Bác mơi sinh, cô đã cho em gái. Cô đã từng nghe Duy Thạc nói qua, Tiểu Bác là uống sữa bột mà lớn lên.
Khi nghe được chuyện đó, tim cô như bị dao cắt.
Không, cô không thể lại vứt bỏ Tiểu Bác lần nữa.
Cửa bị mở ra, cô ngẩng đầu, nước mắt đầy trên mặt.
Nhìn thấy cô nhỏ bé cuộn người ngồi, bàn tay che gương mặt đang đầy nước mắt, Thang Duy Thạc đáy lòng cảm thấy đau đớn.
"Vũ Tình, em sao vậy?" Anh nhíu nhíu màu đi đến bên cô.
Còn hai đứa bé mở to mắt nhìn, phòng mẹ thật lộn xộn. nghe được mùi gì đó là lạ.
Hai đứa nhìn nhau, không hiểu, nhưng không dám lên tiếng.
Cuối cùng, Nhạc Nhạc đang đứng trước cửa lên tiếng hỏi: "Mẹ, mẹ, sao mẹ trốn ở đây vậy?"
"Dì, dì đi ra ngoài đi!" Tiểu Bác quan tâm nói.
Nhìn thấy lũ trẻ quan tâm, Vũ Tình càng thêm khó chịu, nước mắt càng không ngừng rơi.
Cô đời này không muốn làm người nhà thất vọng, nhưng lạ làm con mình tổn thương.
Không thể được, cô không cần vì ai mà làm tổn thương hai đứa con cô nữa.
Nhìn cô gương mặt đầy lệ, gợi cho anh sự thương tiếc. Thang Duy Thạc mím môi, ôm cô vào trong lòng.
Nhìn thấy được sự đau đớn trong mắt anh, cô cảm thấy thật cảm động, nhìn anh chăm chú.
Đưa lưng về phía con, thành công che khuất tầm mắt lũ trẻ. Cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt. cuối cùng, dùng miệng cắn thật mạnh môi cô.
Động tác này của anh làm cho cô giống như đang lênh đênh giwuax biển bao la vớt được gốc cây vậy, cô mãnh liệt hôn đáp lại anh.
Vốn chỉ định nhẹ nhàng hôn cô nhưng không ngờ cô lại nhiệt tình đáp lại làm cho an trở tay không kịp.
Hai người mãnh liệt hôn nhau, hấp thu vị ngọt trong miệng nhau...đắm chìm trong thế giới của hai người, hoàn toàn bỏ quên hai tiểu bảo bối đang còn đứng bên ngoài.
Hai đứa bé khó hiểu trợn mắt, nhìn chằm chằm vào lưng papa. Papa đang cúi đầu làm gì? Hơn nữa hình như mẹ rất khỏe? nhưng mà sao papa run run, đầu lại lắc qua lắc lại.
Qua một lúc, vẫn không hiểu được nguyên nhân. Nhạc Nhạc kéo tay Tiểu Bác: "chúng ta đi xem ba mẹ đang làm gì?"
Tiểu Bác dùng sức gật đầu, sau đó hai tiểu bảo bối nắm tay nhau, đi vào trong phòng.
Từ lúc gặp lại nhau đến giờ, đây là lần đầu cô nhiệt tình như vậy. lại làm cho người anh nóng lên.
Hai đứa bé nhẹ nhàng đi đến, vươn người nhìn ba mẹ...
Nhưng bọn họ vẫn không nhìn được rõ ba mẹ đang làm gì nha. Chỉ thấy tay của papa đặt ở eo mẹ, còn tay mẹ thì gác lên cổ papa.
Hai đứa nhìn không rõ cho nên không nhịn được đồng thanh hỏi: "Ba mẹ, hai người đang làm gì vậy?" "Ba, dì, hai người đang làm gì vậy?"
Mà hai người toàn thân đang 'bốc cháy' kia như bị sét đánh, nhanh chóng tách ra, Vũ Tình hai tay che mặt không dám nhìn con, đang muốn làm rùa rụt cổ.
Thang Duy Thạc xấu hổ ho nhẹ, ổn định lại hơi thở, mới ôm Vũ Tình xoay người, cúi đầu nhìn lũ trẻ.
Chỉ thấy hai đứa mắt mở giống bóng đèn, trong đầu đầy nghi vấn.
Thang Duy Thạc khó chịu, sau đó, dùng giọng uy ghiêm của người cha: "Nếu hai đứa còn nhìn papa sẽ nhốt hai đứa ở đây!"
Hai đứa tẻ lập tức sợ sệt lắc đầu: "đừng ... đừng... papa."
"Không muốn thì nhanh đi ra ngoài!" Thang Duy Thạc nói như ra lệnh.
Tiểu Bác nắm tay Nhạc Nhạc, vội vàng chạy ra ngoài.
Vũ Tình vẫn làm rùa rụt cổ vùi đầu vào vai anh, cố gắng hấp thụ hương vị trên người anh.
Biết cô tâm trạng không tốt, Thang Duy Thạc cũng không yêu cầu cô nấu cơm. Gọi điện đặt cơm bên ngoài, một lát sau thì cơm được đưa đến.
Vũ Tình hôm nay bãi công, nằm lì ở trong phòng.
Điều này gây khó cho Thang Duy Thacjtoongr tài khi ăn cơm cùng hai đứa nhỏ.
Có thể quản lí được hàng trăn nhân viên công ty, nhưng làm cho hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ăn cơm lại là vấn đề lớn.
"Hai đứa ngoan ngoãn ăn cơm được không hả?" Nhìn hai tiểu ác ma chạy vòng vòng bàn ăn, Thang Duy Thạc nghiêm túc hét.
Chỉ là điều này chỉ có tác dụng với các nhân viên trong công ty thôi, đối phó hai tiểu ác ma này thì rõ ràng vô dụng.
Hai đứa nhỏ căn bản không nghe lời anh, vẫn líu ríu đùa giỡn.
"Tiểu Bác, Nhạc Nhạc, hai đứa ngồi ngay xuống ăn cơm nghe không?" Thang Duy Thạc lại nghiêm túc nói.
"haha haha..."
"haha haha..."
Hiển nhiên là hai đứa nhỏ đem mệnh lệnh của anh để ngoài tai.
Tức giận, tức giận, chúng thật không coi papa này ra gì?
Thang Duy Thạc đứng lên, sau đó thật chuẩn xác một tay bắt được một tiểu ác ma, dùng sức nhấn từng đứa một xuống ghế.
"Hai đứa ăn cơm nhanh lên!"
"Nhưng chưa thấy mẹ, chúng ta ăn trước sao? Nhạc Nhạc cầm lấy cái thìa nhỏ, mắt mở to, nhìn xung quanh tìm mẹ.
Thang Duy Thạc vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ của con gái, thấp giọng nói: "Nhanh ăn đi, mẹ hôm nay không ăn!" Nhạc Nhạc và Tiểu Bác gật gật đầu, có chút giận dỗi nên cố ăn thật chậm.
Một lòng lo lắng cho người phụ nữ trong phòng, nhưng hai tiểu ác ma này lại không hiểu cho anh, chỉ biết lãng phí thời gian của anh.
Anh bỗng nay ra một ý: "Nhạc Nhạc, Tiểu Bác, hai đứa ngoan ngoãn ăn cơm, mai papa mua quà cho hai đứa được không?"
"Quà gì ạ?" Hai đứa bé này rất ăn ý, hai miệng một lời.
"Muốn mua gì thì papa sẽ mua cái đó!" Thang Duy Thạc cười cười trả lời.
Quả nhiên, kích thích bằng vật chất là vô cùng hiệu quả, hai đứa nhỏ quả nhiên bắt đầu dốc sức ăn thật nhanh.
Không đến 10 phút, cơm đã được ăn hết không chừa một miếng.
------------------------------------
Trở lại phòng, nhìn thấy đồ ăn vẫn còn nguyên, Thang Duy Thạc có chút lo lắng ngồi vào bên giường.
"Em hôm nay làm sao vậy? sao không ăn cơm?" anh khều khều Vũ Tình.
"Ăn không vô!"
"Sao không muốn ăn, ăn chút đi!"
Anh vươn hai tay, dùng sức ôm lấy cô