Tình Nhân Tuổi 18

Quyển 1 - Chương 125: Các con cầu xin




“Nhạc Nhạc cùng Tiểu Bác chơi ở trên mặt đất đi, không được đi lên!” Vũ Tình chu môi lên bắt chước con gái thanh âm non nớt của con gái, cự tuyệt thân mật cùng con gái tựa hồ có chút quá đáng, nhưng bây giờ cô không thể chăm sóc chu đáo cho hai tiểu bảo bối được.

“Mẹ, mẹ!” Quả nhiên trong đôi mắt to của Nhạc Nhạc đã bắt đầu đong đầy nước mắt, ủy khuất mím môi.

Nhìn dáng vẻ thất vọng của con gái, lòng cô cũng rất đau! Đều là do hắn, tất cả đều do hắn!

Vũ Tình lạnh lùng liếc hắn một cái, Thang Duy Thạc lập tức cho cô ánh mắt ‘an tâm’.

Tiếp theo, Thang Duy Thạc ngồi xổm xuống để ngang tầm với con gái nói: “Nhạc Nhạc, thân thể của mẹ không thoải mái, cho nên con không được làm nũng nữa! đi thôi, cùng Tiểu Bác ra ngoài chơi đi!”

“Mẹ làm sao vậy ạ?” Nhạc Nhạc trong nháy mắt hỏi lại papa: “mẹ đau chỗ nào ạ!”

Câu hỏi của con gái khiến Thang Duy Thạc xấu hổ, làm con gái đau lòng như vậy là hắn nha: “Mẹ bị đau bụng, được rồi, nếu các con còn ở trong này ồn ào, mẹ sẽ càng đau hơn, cho nên các con ngoan ngoãn ra ngoài chơi đi nha!”

Thang Duy Thạc dùng giọng nói vô cùng vui vẻ nói chuyện với các con, làm cho Tiểu Bác liền đi đến bên cạnh Vũ Tình, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé…

Vũ Tình hiểu được ý của Tiểu Bác, lập tức vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của nó: “Tiểu Bác, con là đứa con tuyệt nhất!”

“Dì, dì phải nhanh khỏe nha!” Tiểu Bác chớp mắt có chút ngượng ngùng nói, nói xong xoay người chạy đến bên cạnh Nhạc Nhạc, sau đó kéo tay nó: “Mẹ bị bệnh, không thể làm ồn được! Chúng ta ra ngoài chơi đi!”

Nói xong, cũng không chờ Nhạc Nhạc đồng ý hay không, liền kéo đi ra khỏi phòng.

Thấy con mình có hiểu biết như vậy, Thang Duy Thạc không nhịn được nói với Vũ Tình: “Tiểu Bác rất biết chuyện đúng không? Hơn nữa nó rất thích em.” Khóe miệng vẫn còn lưu lại nụ cười, trong nháy mắt liền biến mất.

“Chúng ta kết hôn đi, vì các con!” Thang Duy Thạc dùng âm thanh thật nhẹ nhàng nói, thật giống như là đang cầu trời phật.

Thật ra bây giờ bọn họ kết hôn thì theo phương diện nào cũng đều tốt cả, đối với các con, hoặc là đối với vấn đề…thân mật.

Hắn bị ám ảnh bởi những lần vừa đụng đến cô đã bị đưa đến sở cảnh sát uống cà phê, như vậy thật là vô cùng phiền toái, cũng vô cùng lãng phí thời gian! Đương nhiên về sau hắn sẽ không đối xử với cô như vậy nữa, ý của hắn đã quyết như vậy.

Tổng giám đốc Thang nghĩ như vậy là vẹn cả đôi đường, vô cùng tốt!

Thật ra xem xét về tất cả các mặt, hai người bọn họ kết hôn là vô cùng, vô cùng đúng đắn!

Các con có ba mẹ đầy đủ, một nhà bốn người sống cùng nhau sẽ có rất nhiều điều ngọt ngào và hạnh phúc!

Nhưng Thang Duy Thạc cũng thật là tự cao tự đại, quá cuồng vọng, thế cho nên căn bản chẳng phân biệt được thời điểm có thích hợp hay không.

Hạ Vũ Tình hận hắn nhất là thời điểm này, cô hận không thể chỉ cho hắn biết được rằng đây có đúng là thời điểm để cầu hôn cô hay không!!!

Kết quả đã rõ ràng…

“Thang Duy Thạc, tôi không muốn bảo mẫu ảu anh, hiểu chưa?” Cô đúng là bị hắn tức chết mà.

“Như thế nào lại là bảo mẫu? Không phải, em là mẹ của con anh, là vợ của anh đi!” Thang Duy Thạc lại gần cô, thân thể kề sát vào cô.

Hạ Vũ Tình tức giận thuận tay cầm lấy cái gối đầu, đạp vào đầu hắn một cái. “Thang Duy Thạc, anh đúng là vô cùng nhàm chán!”

Thang Duy Thạc không ngăn cô đánh mình, để cô phát tiết, nhưng hai tay của hắn lại ôm chặt lấy thân thể của cô: “Vũ Tình, đừng rời bỏ các con, đừng rời bỏ anh được không?”

Vũ Tình dừng động tác, không khỏi nhớ đến việc mình sẽ xuất ngoại đi Anh quốc.

Cô sắp rời xa các bảo bối, nỗi buồn ly biệt đánh thẳng vào tâm trí cô.

“Không nên đi, các con không xa em được! em cũng thấy là bọn trẻ nếu không nhìn thấy em, sẽ khóc nháo lên sao? chẳng lẽ em lại nhẫn tâm như vậy…?”

“Anh câm miệng, chuyện này không tới lượt anh quản tôi!” Vũ Tình trực tiếp đánh gãy lời nói của hắn, sau đó đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vùi trong hai cánh tay.

Thật phiền nha, rốt cuộc cô muốn như thế nào?

Cô không cho hắn nói, hắn sẽ không nói sao? Đáp án đương nhiên là sẽ không: “Em không thể ích kỉ như vậy, bỏ các con đi nửa năm trời. Nửa năm em có biết là bao lâu không? Là sáu tháng. Sáu tháng em có biết là bao lâu không? Sáu tháng là hơn một trăm tám mươi ngày đó. Chẳng lẽ em muốn các con không được nhìn thấy em hơn một trăm tám mươi ngày sao? Hạ Vũ Tình, em nghĩ xem, nửa năm sau, các con sẽ cao như thế nào, sẽ lớn như thế nào?”

Thang Duy Thạc đúng là cao thủ đàm phán, nửa năm theo như phân tích của hắn giống như vài năm vậy.

Vũ Tình che mặt không nói gì, Thang Duy Thạc không hiểu được cô đang nghĩ đến cái gì.

“Em nghĩ kĩ lại đi, chẳng lẽ không đi không được sao? Em chỉ muốn kiếm được nhiều tiền, vậy em không biết rằng nếu gả cho anh, em sẽ nhận được nhiều tiền hơn sao?” Lúc này, Thang Duy Thạc nghĩ cô sẽ vì tiền mà tình nguyện gả cho hắn.

Trong lời nói của hắn mang theo chút cầu xin, khiến thân thể Vũ Tình càng lúc càng cứng nhắc. Thật lâu sau, cô buông cánh tay ra nói: “Thang Duy Thạc, tôi nhất định phải đi, nhất định như vậy. Còn nữa, bây giờ anh đừng quan tâm đến chuyện của tôi nữa, mà ngẫm nghĩ lại tình cảm của chính mình đi! Anh đang bị tôi tố cáo đó, anh chờ mà đến tòa án đi!”

“Em.. người phụ nữ này, như thế nào lại không hiểu chứ, trong đầu em đang có cái gì vậy? Không, em căn bản là một người phụ nữ có tâm bằng đá!” Thang Duy Thạc có bao nhiêu ý tốt, đều bị cô tra tấn mất hết.

Lời nói của hắn, khiến Vũ Tình không thể khống chế được nữa, quát to: “Đúng vậy, tôi là người phụ nữ có ý chí sắt đá đó. Tôi không chỉ nhẫn tâm, tôi còn rất độc ác nữa, anh còn chưa biết hết đâu!”

“Được tốt lắm, hôm nay tôi đã biết!” Thang Duy Thạc cười lạnh hai tiếng, dùng sức nắm lấy hai chân cô!

Giờ phút này, hắn muốn nhìn xem thử trong bụng cô được làm bằng gì.

---------------------------------------------

Thang Duy Thạc tuyệt đối không phải là một tình nhân tốt, nhưng tuyệt đối là một papa tốt! Hắn luôn có thể đem lại tiếng cười không ngừng cho hai đứa con, khiến hai đứa con rất thích hắn.

Vì sự bá đạo của hắn mà bọn họ ở lại chỗ này ăn cơm chiều. Nhìn một nhà bốn người, đúng là hóa thuận vui vẻ.

Đương nhiên, cơm tối là do hắn gọi điện kêu người đem tới, mà Nguyên Nguyên vì bận đi công tác nên cũng không về.

“Mẹ, tối nay con ở lại đây được không ạ?” Nhạc Nhạc vừa ăn cơm vừa hỏi mẹ.

Vũ Tình ngừng ăn, khó xử nhìn con gái: “Bảo bối, hôm nay con về nhà cùng papa nha, ngoan!”

Nghe mẹ nói, cái miệng nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc bắt đầu run run, tiếp theo rốt cuộc nhịn không được nữa khóc lớn lên: “Ô…mẹ có phải hay không không cần Nhạc Nhạc?”

“Không phải, bảo bối, mẹ vì bận công việc, con có thể thông cảm cho mẹ không? Về sau nhất định mẹ sẽ bù đắp cho con, được không?”

“Ô…” Nhạc Nhạc căn bản không nghe, bàn tay nhỏ bé hung hăng gạt nước mắt.

Nhìn con gái khóc, Vũ Tình không khỏi phân vân.

Cô cũng không muốn rời xa con, nhưng đây là cơ hội hiếm hoi của cô. Tất cả sự nghiệp của cô đều là từ cơ hội này, cô không thể bỏ qua được.

Thang Duy Thạc thật không đồng ý nhìn cô, không, phải nói là thật oán hận nhìn cô: “Em cứ như vậy làm tổn thương con, em xem Nhạc Nhạc khóc thương tâm như vậy, em có thể nhẫn tâm như vậy sao?”

“Dì, dì cùng papa, Nhạc Nhạc còn có Tiểu Bác ở cùng một chỗ được không?” Tiểu Bác thấy dì không mở miệng, lắc lắc cánh tay dì tiếp tục cầu xin.

Vũ Tình đỡ lấy khuôn mặt của Tiểu Bác, ánh mắt mang theo nước, dùng giọng thật dịu dàng nói: “Tiểu Bác, dì cũng rất thích con! Nhưng dì có công việc, về sau có thời gian, dì nhất ddihj sẽ chăm sóc cho con và Nhạc Nhạc được không?”

Tiểu Bác dùng sức lắc đầu, sau đó ôm lấy thân thể Vũ Tình: “Dì, Tiểu Bác không muốn xa dì. Tiểu Bác thích được dì tắm rửa cho, thích được dì đút cho ăn, thích được dì lau mặt cho Tiểu Bác!”

Nhạc Nhạc cũng ôm lấy mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn mang đầy nước mắt: “Mẹ, con không muốn mẹ đi, không muốn!”