Cô chưa bao giờ hận ai đến như vậy, chưa bao giờ hận ai đến vậy, chưa bao giờ.
Cho dù năm đó em gái cô cướp hắn đi, cho dù năm đó hắn nhục nhã cô như vậy, cho dù năm đó hắn buộc cô phải phá thai, cho dù năm đó… Cô cũng không oán hận một ai cả.
Nhưng lần này thì cô đã biết được cảm giác khi hận một người nào đó, cô hận đến độ tâm lẫn thân thể đều đau.
Hận không thể, hận không thể mãi mãi sẽ không gặp người đó, không bao giờ biết đến người đó.
“Cô đúng là một người phụ nữ không biết xấu hổ, tôi cho cô tiền, cô không cần, mà lại đi làm tình nhận của một người đàn ông khác? Đi Anh quốc? Tu nghiệp? Trở thành một chuyên viên hóa trang giỏi? Ha ha, tất cả những thứ đó cô đều dùng cái này để đổi lấy sao?” Thang Duy Thạc bắt lấy nơi mềm mại của cô, hung hăng bóp một cái.
Vũ Tình vô cùng đau đớn cầm lấy cánh tay hắn, miệng lớn tiếng nói: “Thang Duy Thạc, anh cho là tất cả mọi đàn ông đều bỉ ổi giống như anh vậy sao? Anh nghĩ rằng tôi và anh chỉ có thể dựa vào thân thể để đổi lấy mọi thứ sao? Ha ha, anh thật coi trọng tôi, cơ thể của tôi đúng là đáng giá như vậy sao?”
“Chẳng lẽ lại không đúng như vậy sao? Cô căn bản chỉ là một người làm móng bình thường, Tạ Uy lại bỏ tiền ra bồi dưỡng cô? Đừng có giỡn!” Thang Duy Thạc dùng sức mà xé bỏ quần áo của cô, đem cô đặt thật mạnh lên giường.
“Thang Duy Thạc, tôi nói anh biết, hôm nay anh không thể chạm vào tôi, không thể!” Vũ Tình cố gắng lui ra sau, hai mắt tràn đầy ý hận mà nhìn hắn, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Hừ, tại sao cô lại cho hắn ta chạm vào mình một cách thoải mái, còn tôi thì lại không được? Đáng chết, hôm nay tôi sẽ xem sự không thể của cô là như thế nào! Hắn vươn dài cánh tay nắm lấy tóc Vũ Tình.
“ Anh buông tôi ra, tôi nói cho anh biết, hôm nay nếu anh chạm vào tôi, tôi nhật định sẽ tố cáo anh!” Vũ Tình không để ý tới việc đầu đang đau đớn, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Tố cáo tôi? Được, xem ai thắng ai! Hạ Vũ Tình, tôi đúng là quá coi thường cô, cô vì muốn ở cùng chỗ với một người đàn ông khác, ngay cả đứa con cũng không cần. còn mang danh tiếng là đi Anh quốc để tu nghiệp, haha, tu nghiệp cái gì? Trau dồi kiến về việc hầu hạ đàn ông trên giuongf sao?” hắn tức giận gào thét hai bên tai cô, hai mắt đã bị lửa giận làm mất đi lý trí.
“Anh không cần thô tục như vậy hết lần này đến lần khác, Thang Duy Thạc chỉ cần vài lời nói của anh như bây giờ, thật khiến cho người khác có thể tưởng tượng được anh là một người được giáo dục rất cao, thân lại là một tổng giám đốc của một tập đoàn lớn!” Vũ Tình lạnh lùng đáp lại hắn, trong mắt ánh lên sự khinh miệt đối với hắn.
Cô năm đó là ngu ngốc mà, vô cùng ngu ngốc mới yêu thương hắn, khăng khăng một mực yêu hắn.
“”Đối với cô ai cũng có thể coi là chồng cả, tôi còn quản được sao?” Hắn cong khóe miệng lên, giọng nói càng lúc càng thêm vô lý.
“Thang Duy Thạc, hôm nay cuối cùng tôi cũng nhìn rõ anh, anh hoàn toán chỉ là một con người lưu manh, biến thái!” Mặt Vũ Tình đã hoàn toàn nhợt nhạt, nghẹn ngào la lên.
“Ha ha…” Thang Duy Thạc điên cuồng cười to hai tiếng, sau đó liền im bặt mà chỉ vào mặt cô “Tôi lưu manh thì mới xứng với một người lưu manh như cô, chúng ta như vậy rất xứng mà!”
Nói xong dùng sức mà xé bỏ chỗ quần áo còn lại trên người cô.
“Thang Duy Thạc, tôi nói cho anh biết, hôm nay nếu anh dám chạm vào tôi, tôi nhất định sẽ tố cáo anh!” Cô lớn tiếng nói một lần nữa.
Cô không cần mỗi lần hắn đều theo ý của bản thân mình, không cần mỗi lần hắn đều tùy tiện, căn bản không tôn trong cô, không hiểu cô mà cứ một lần lại một lần chiếm lấy cô.
Đủ, cô chịu đủ rồi!
Một lần lại một lần, cô đều nhận lại được cái gì?
“Cô nghĩ rằng tôi muốn chạm vào cô sao? Đừng tự mình đa tình như vậy, tôi chỉ muốn phát tiết, phát tiết!” Thang Duy Thạc mất hết lý trí hét to lên, sau đó, tách hai chân cô ra, điên cuồng mà bắt đầu…
-----------------------------------------
Không biết đã trải qua bao lâu, trên người cô toàn là những chỗ xanh tím.
Vũ Tình vô cùng thống hận nhìn hắn đang ngủ say, nhịn xuống cơn đau từ phía dưới, khó khăn bò xuống giường tìm lấy điện thoại.
Sau khi nói rõ ràng sự việc và địa chỉ, cô liền cắt đứt điện thoại.
Vũ Tình mang theo một chút ý cười khóa chí, mặc quần áo rồi ngồi đợi…
------------------------------------------
Đêm khuya tại ngã tư đường, tiếng còi của cảnh sát vang mãnh liệt, từ xa đến gần, cuối cùng ngừng tại khách sạn cao cấp nhất.
“Leng keng…”
Chuông cửa vang lên, Vũ Tình đứng dậy đựa vào vách tường mà đi ra cửa, mở cửa lớn. Hai người cảnh sát nam và một cảnh sát nữ nghi hoặc nhìn người vừa mở cửa, dò hỏi: “Nơi đây có phải bị người đột nhập?”
“Đúng vậy, là tôi báo nguy, tôi là người bị hại.” Vũ Tình gật đầu, sau chỉ chỉ vào người đang ngủ say trong phòng. “Chính là hắn ta, các anh cảnh sát nê làm chủ cho tôi nha!”
Sau khi nói xong, Vũ Tình cuối cùng cũng lên tiếng khóc lớn…
--------------------------------------------
Ngồi ở sở cảnh sát, Thang Duy Thạc chưa có lần nào lại chật vật như vậy. Thế nhưng lại bị đưa đến sở cảnh sát, còn bị cảnh sát lạnh lùng tra hỏi.
“Người báo án nói anh đe dọa cô ấy, hơn nữa còn ác ý giam cầm? Anh tốt nhất nên thành thật khai báo, rốt cuộc là có đúng như vậy hay không?” Một nhân viên cảnh sát trẻ tuổi lạnh lùng hỏi, mặc kệ người ngồi đối diện là ai.
Nhất là nữ cảnh sát, biểu tình càng thêm hung dữ “Anh nhanh khai báo hết đi, chuyện này phát sinh ở địa điểm nào, vào thời gian nào!”
Hắn đúng là bị cô chọc tức chết mà, người phụ nữ chết tiệt, cô thế nhưng lại đi tố cáo hắn.