Tình Nhân Trong Mùa Gió

Chương 44




CHƯƠNG 44

Ngày Vương Nam quay về, Lí Trọng không đi đón. Anh gọi điện thoại nói đêm nay bận ít việc, không đi được. Cậu về nhà trước đi rồi Lí Trọng sẽ sang. Vương Nam không để ý nhiều, nói anh bận thì có lí cho xong việc đi. Nhưng em có mang vài món cho anh, nếu đến muộn, sẽ không để dành. Lí Trọng nói anh biết rồi, gặp lại sau. Buông điện thoại, Vương Nam cảm thấy Lí Trọng có chút bất thường, nhưng lại giễu cợt chính mình nhạy cảm, làm sao lại có chuyện gì xảy ra?!

Kết thúc tiệc rượu, Lí Trọng lái xe đi dạo một vòng, đưa người cần về đến nhà, sau đó nói với Từ Đan Lôi: “Em về trước đi, anh đi gặp Vương Nam một lát”. 

– “Trễ thế này rồi còn đi làm gì? Mai hẵng đi”. 

– “Vương Nam mang theo vài món quà quê, anh phải đến lấy?”. 

– “Quà gì quý đến độ nửa đêm anh còn muốn đi lấy? Em thấy anh với Vương Nam giống như có vấn đề”. 

– “Em thật vô vị. Anh chỉ là ghé qua lấy quà thôi. Em mau về đi, anh đi rồi về ngay”. 

Từ Đan Lôi xuống xe. Lí Trọng thở ra một hơi.

Lí Trọng dừng xe dưới nhà Vương Nam, nghĩ nghĩ, mình tự đi lên hay gọi cậu xuống. Do dự một lát, anh nghĩ hẳn nên đi lên một chuyến. Hai người gặp mặt đều đấm đối phương một quyền, nhưng tình cảm vô pháp biểu hiện đều nhẹ nhàng thả xuống. Lí Trọng hỏi: “Em mang theo quà gì? Để anh nhìn xem có đáng để anh nửa đêm chạy đến không?”. 

– “Anh vì chuyện này mới đến đây sao? Thật tổn thương. Nhưng không có gì cả, em cho mọi người hết rồi”. 

– “Em dám?!”. Nói xong liền giữ chặt cổ Vương Nam. Vương Nam dứt khoát giả chết, Lí Trọng vỗ vỗ mặt cậu: “Em cũng đừng giả chết”. 

Vương Nam vẫn khép mi, nói: “Em như thế này, anh còn không mau hô hấp nhân tạo?”. Lí Trọng nhìn đôi mắt khép hờ, đôi môi ôn nhu của Vương Nam. Thật muốn hôn xuống, nghĩ nghĩ, vẫn không làm gì. Anh buông tay: “Đừng nháo, mau đứng lên, anh có việc phải đi ngay”. 

Vương Nam mở mắt hỏi: “Anh không thành thật. Có việc gì chứ?”. 

– “Không phải vậy, nhưng ăn Tết xong người có chút mệt mỏi”.

Vương Nam không nói gì thêm, đứng lên đi lấy đặc sản cho cha mẹ Lí Trọng: “Vậy anh về đi, đây là quà cho chú dì”. Lí Trọng cầm túi đồ đặt sang một bên, nói: “Vương Nam, lại đây ngồi đi”. Vương Nam vừa rồi vẫn còn buồn, cố tình ngồi thật xa Lí Trọng. Cậu tựa đầu lên lưng sô-pha, nhìn trần nhà. Lí Trọng nhích lại gần Vương Nam, cầm lấy tay cậu, thân thể học theo cậu mà thả lên sô-pha, nhìn trần nhà. Hai người trầm mặc. Vương Nam cảm thấy Lí Trọng nắm tay mình rất chặt, vừa định hỏi, Lí Trọng đã đánh vỡ không khí.

– “Vương Nam, em nói xem, nếu chúng ta có thể vĩnh viễn cầm tay như thế này thì tốt biết bao?”. 

– “Đúng vậy. Nhưng chúng ta có thể sao?”. Vương Nam nghiêng đầu nhìn Lí Trọng.

– “Nói cũng đúng, cho nên anh mới muốn nắm tay em”. Lí Trọng tiếp tục nhìn trần nhà.

Vương Nam cảm giác tâm tình Lí Trọng có chút bất thường, liền hỏi: “Sao vậy? Anh, anh có chuyện gì giấu em phải không?”. 

– “Không, chỉ là có chút mệt mỏi”. Lí Trọng quay đầu nhìn Vương Nam: “Nếu mọi chuyện cứ như thế này thì tốt rồi, không ai quấy rầy, chỉ có chúng ta ở bên nhau”. 

Vương Nam nghiêng người, gối lên đùi Lí Trọng, Lí Trọng xoa đầu cậu: “Vương Nam, nếu có ngày anh phải kết hôn. Có phải em sẽ không quan tâm đến anh nữa không?”. 

Vương Nam ngửa đầu nhìn Lí Trọng, bất an: “Sao vậy? Anh sắp kết hôn?”. 

– “Không phải. Nhưng sớm muộn gì cũng đến lúc ấy”. 

Vương Nam dời mắt, thở dài: “Cũng phải, sớm muộn gì anh cũng kết hôn. Khụ, ai biết đến lúc ấy sẽ thế nào?”.

Cậu xoay người, né tránh ánh mắt ủ dột của Lí Trọng. Nằm nghiêng, mặt đối diện với bộ vị mẫn cảm của Lí Trọng nói: “Anh, đừng nghĩ nhiều. Không phải anh nói đến đâu hay đến đó sao?”. Lúc Vương Nam nói chuyện, Lí Trọng rõ ràng cảm giác nhiệt khí từ miệng cậu, nhưng vẫn chưa phát giác ra mình có phản ứng. Vương Nam nhìn thấy, nghịch ngợm hỏi: “Anh, đàn em của anh có phải rất nhớ em không?”. 

Lí Trọng cười, vò rối tóc cậu: “Từ khi nào mà em lại trở nên *** đãng như vậy?”. Vương Nam không nói gì, chỉ đơn giản kéo khóa quần anh. Lúc này Lí Trọng đã có chút trướng đau, Vương Nam chậm rãi ngậm lấy…

Ngày đó, Vương Nam rất chuyên tâm, cậu tựa hồ vừa kích thích vừa muốn trả thù. Lí Trọng rên rỉ. Anh không hiểu vì sao Vương Nam lại phóng đãng như vậy. Trong tiếng thở dốc, Lí Trọng lên đến đỉnh.

Kích tình qua đi, Lí Trọng cũng muốn giúp Vương Nam, nhưng cậu cự tuyệt. Lí Trọng dọn dẹp qua loa, lúc chuẩn bị rời đi, anh do dự. Nhưng vẫn không nói chuyện hôn sự của mình đã định cho Vương Nam.