Tình Nhân Trong Mùa Gió

Chương 43




CHƯƠNG 43

Trước ngày Vương Nam về quê ăn Tết, cậu cùng Lí Trọng đơn độc dùng cơm. Hai người không đề cập đến chuyện đêm đó nữa, nhưng không khí cũng không nhiệt liệt như trước. Dù sao, vấn đề hiện tại đều lưu lại trong lòng họ một vết bóng mờ. Lí Trọng mua vài thứ nói Vương Nam mang về, để biếu dì, ngày cậu quay về sẽ đến đón. Tiễn Vương Nam xong, Lí Trọng nghênh đón một mùa tết âm lịch khó qua. Nói khó qua, bởi vì mẹ Lí Trọng đã bắt đầu hành động cho những lời nói hôm trước.

Mùng 3 Tết, Lí Trọng cùng Từ Đan Lôi về thăm cha mẹ. Cơm nước xong, anh trốn vào phòng riêng gọi điện cho Vương Nam. Hai người chỉ đơn giản tán gẫu trong điện thoại. Tuy nói tách ra vài ngày, nhưng đa phần cả hai đều gọi điện thăm hỏi nhau. Cũng không có việc gì quan trọng, đại thể đều là kể cho nhau nghe hôm nay mình làm gì, đi đâu chơi. Tuy đơn giản, nhưng kiểu trò chuyện này khiến cả hai thoải mái không ít. Lí Trọng còn đang tình tự với Vương Nam, Từ Đan Lôi đã đến bên cạnh: “Đừng buôn chuyện nữa, cha mẹ gọi anh”. Lí Trọng nói với Vương Nam: “Anh bận tí việc, không nói nữa. Ngày mai lại tiếp tục nói”. Cúp máy, Từ Đan Lôi nhàn nhạt hỏi: “Anh nói chuyện với ai vậy?”. 

– “Vương Nam. Em nghĩ còn có thể là ai?”. Lí Trọng không né tránh.

– “Em cũng đoán vậy. Hiện tại anh thân với Vương Nam còn hơn em. Nếu không hai người dọn về sống chung luôn đi”. Từ Đan Lôi nửa đùa nửa thật.

– “Em nói linh tinh gì vậy? Cha mẹ gọi anh làm gì?”. Lí Trọng khoát vai Từ Đan Lôi đến phòng khách.

Cha Lí Trọng vừa nhìn thấy hai người, liền bảo: “Hai đứa ngồi đi”. 

Hai người ngồi xuống, Lí Trọng nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy? Mọi người đột nhiên đều trịnh trọng?”.

Mẹ Lí Trọng mở lời: “Mẹ và cha đã bàn bạc qua, hai đứa mồng 1 tháng 5 năm nay liền kết hôn đi”. 

Lí Trọng vừa nghe đã có chút lỗi giác, nói: “A? Sao lại gấp như vậy?! Chưa kể đó là chuyện của con, hai người sao có thể tự tiện tuyết định?”. 

Cha Lí Trọng nói: “Lí Trọng, theo lý thuyết, việc này ba mẹ quyết định có chút không thích hợp. Nhưng con và Đan Lôi yêu nhau lâu như vậy, tình cảm cũng ổn định, nên kết hôn đi thôi. Vài hôm nữa, Đan Lôi còn về nhà thông báo một tiếng. Hẹn hai gia đình gặp mặt, định chuyện hôn sự đi”. 

Lí Trọng phản bác: “Hai người gấp như vậy làm gì? Vẫn còn sớm. Từ từ nói tiếp đi”. 

Mẹ Lí Trọng bắt đầu phát hỏa: “Con không nôn nóng sao, Từ Đan Lôi cũng bắt đầu có tuổi rồi. Lí Trọng, đừng trì hoãn thêm nữa”. 

Lí Trọng còn muốn nói thêm, nhưng thấy sắc mặt Từ Đan Lôi không được tốt, liền phải nuốt ngược vào trong. Mẹ Lí Trọng liền nói với cô: “Vài hôm nữa con hẹn cha mẹ bên ấy đi, chúng ta muốn cùng nhau bàn bạc việc này”. Từ Đan Lôi nhìn thoáng qua Lí Trọng: “Con cũng không vội, việc này để sau hãy nói đi”. 

Mẹ Lí Trọng có chút không vui: “Hai đứa đang nghĩ gì vậy? Quen nhau nhiều năm rồi, không kết hôn thì sẽ làm gì?”. 

Lí Trọng liền giải vây: “Được rồi được rồi, chúng con biết rồi. Năm nay nhất định sẽ kết hôn. Mẹ đừng lo lắng quá”. 

Hai người về tới phòng Lí Trọng, Từ Đan Lôi giữ tay nắm cửa, hạ giọng: “Chuyện chúng ta, anh cuối cùng là có ý gì?”. Lí Trọng nói: “Em lại nghĩ chuyện loạn thất bát tao gì?”. Cô nhìn Lí Trọng, đột nhiên nước mắt rơi xuống: “Lí Trọng, nếu không chúng ta chia tay đi”. 

– “Em cuối cùng là muốn thế nào?”. 

Từ Đan Lôi nức nở: “Anh còn hỏi em? Lí Trọng, em yêu anh nhiều năm như vậy. Theo tâm lý, hiện tại em cảm thấy có kết hôn hay không cũng không quan trọng. Vì em luôn xem anh là chồng em. Nhưng thái độ vừa rồi của anh khiến em thật thương tâm. Hai ta chia tay đi”. 

– “Được rồi, chuyện có gì mà em phải khóc như vậy? Không phải chỉ là kết hôn thôi sao? Ngày mai chúng ta đi làm thủ tục”. 

– “Anh muốn kết hôn nhưng em không muốn. Anh muốn cưới ai?”. 

– “Đây là do em nói, ngày mai anh liền đi tìm người mới”. 

Từ Đan Lôi nín khóc mà cười: “Anh yêu ai cưới ai, không liên quan đến em”.

Hai người không tranh cãi này, chẳng qua chuyện kết hôn này, Lí Trọng có muốn tránh cũng không thoát. Đêm đó, Lí Trọng trằn trọc không ngủ được. Kết quả này mình đã nghĩ đến, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Đến thời điểm này, anh cũng chỉ có thể thương tổn Vương Nam, vì anh không có lý do gì để tổn thương Từ Đan Lôi.

Mùng 8, hai nhà gặp mặt bàn chuyện kết hôn. Lí Trọng nói tháng 5 nhanh quá, nhà còn phải sữa chữa lại, tháng 11 mới cưới đi. Cha mẹ hai bên cũng đồng ý, liền chọn tháng 11.

Trong lúc hai nhà nâng cốc mừng hôn sự, Vương Nam đã về đến nơi.