Tình Nhân Trọn Gói

Chương 10




Chỉ ngồi yên trong bóng tối, Dane tắt động cơ. Anh phải thừa nhận rằng tình trạng sức khỏe của bố mình tệ hơn mức anh nghĩ ban đầu. Ông bước ra khỏi xe nhưng phải ngừng lại nghỉ giữa chừng ở cửa gara.

Mariel ngồi bên hồ bơi, giữa quầng sáng tĩnh tại. Ngay chính giữa luồng sáng, anh mơ mơ màng màng. Làn mi dài khép lại trên gò má mơ hồ kia; mái tóc cô xõa trên bờ vai thành suối đen nhánh. Mặt trời hôn nhẹ lên những vùng da trần trên vai cô, nhuộm màu hồng phớt như màu dâu trộn kem.

Môi anh khao khát. Muốn được nếm thử. Chỉ cần một lần...

Có lẽ cô vẫn còn cáu điên về anh. Nhưng trông cô không còn giận nữa. Mà rất gợi cảm. Huyết quản anh nóng dần lên với ý nghĩ đó, làn máu nóng trào lên cuộn dâng trong anh như tiếng sấm mùa hè không ngớt đi cùng phủ chụp mấy ngọn đồi từ xa.

Cô bước tới ngâm chân vào nước, khuấy lên những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước vốn phẳng lặng. Một cảm xúc lạ lẫm dội lên trong ngực anh, làm ngắt quãng hơi thở trong họng anh và trong thoáng chốc khiến anh như mọc rễ tại chỗ.

Ngày trước, cô luôn là bến cảng yên bình của anh trong cơn bão, cất giữ mọi bí mật của anh. Bạn chí cốt của anh.

Giờ giữa anh và cô là một thỏa thuận.

Chẳng có gì là vĩnh viễn cả, anh tự nhủ khi ngắm cô chống hai tay ra sau, ngửa người lui, ngực cô căng lên như một lời mời gọi. Tiếng gọi ban sơ trong anh cứ chực nổi lên, nhưng anh buộc nó nằm im để ngắm cô thêm chốc nữa - hiếm khi cô ngồi bất động lâu như vậy.

Anh tiến về phía cô. “Chào em.”

Đầu cô chậm rãi quay sang phía anh. “Rốt cuộc anh cũng đã quyết định về nhà.”

“Anh giúp bố sửa một cánh cửa bị kẹt.”

Đôi môi cô dịu dàng nở nụ cười. “Tốt quá. Như thế là ổn rồi.”

Đôi chân trần của anh không làm phát ra tiếng động khi anh bước tới mép hồ. Anh đứng cách cô chừng một mét, hít hà mùi hương của cô, ngắm nhìn ngực cô phập phồng, đôi nhũ hoa như nụ hoa chơm chớm dưới làn vải mao lương hoa vàng. Hết sức gợi cảm, anh biết. Cũng giống như anh biết rằng nếu cúi xuống chạm vào mặt trong cổ tay cô, anh sẽ cảm nhận được mạch cô dồn dập.

“Anh có nên nói ra điều em đang nghĩ không?” anh lên tiếng.

Cô chớp mắt nhìn anh, nhưng không trả lời ngay. Cuối cùng cô nói, tiếng vọng tâm trí cô nấn ná trên vành môi cong như mật ngọt.

Nỗi khao khát được uống vẻ quyến rũ ngọt ngào từ môi cô chế ngự anh. “Anh cứ nghĩ là em đang cáu anh. Nhưng qua câu trả lời vừa rồi thì có vẻ không phải.”

“Cứ ôm khư khư cơn giận thì chỉ tổ phí thời gian thôi, anh không nghĩ vậy sao?” Đôi mắt màu ngọc lục bảo mơ màng nhìn anh. “Em thích yên bình hơn là cãi cọ.”

Anh ngồi xuống sàn cạnh cô, cầm lấy tay cô, lướt ngón cái của anh trên mấy ngón tay cô. “Ý nghĩ khôn ngoan đấy.” Anh nâng tay cô lên môi mình trước khi đặt trở lại trên đùi cô và buông ra rồi ngửa người tựa trên khuỷu tay mình.

Cái chạm tay của anh như có sức làm bùng nổ nguồn năng lượng trong cô. Cô đứng bật dậy. Dane định bắt chước Mariel nhưng bàn chân trần của cô giữa ngực anh ngăn anh lại. Anh có thể nhìn thấu suốt đôi mắt cô. Xanh thẳm, trực diện và khuấy động.

Cô ngọ nguậy mấy ngón chân trên áo anh. “Hãy yêu em mãnh liệt đi anh. Ở đây, ngay lúc này.”

“Được rồi...” Anh chiêm ngưỡng dung nhan Mariel từ góc độ độc đáo này và trêu cô, “nhưng có vẻ lúc này em đang chiếm thế thượng phong cơ mà.” Anh gãi gãi móng tay vào đường cong gợi cảm của bàn chân cô.

Cô giật mạnh chân mình, thở mạnh khi những hạt mưa ấm nóng đầu tiên nhỏ xuống sàn. “Buồn chân quá.” Ngửa mặt lên trời, cô dang rộng đôi tay. “Tuyệt quá, trời mưa rồi.”

Mắt cô chạm phải mắt anh, toàn thân cô chòng chành như say rượu, dù anh biết chắc cô không say. Đôi tay anh tóm lấy hông cô, vừa đủ để cô khỏi gây vết thương tồi tệ lên anh và cũng đủ để giữ cô yên. “Anh bắt được em rồi.”

“Có chắc không?” Cô bắt chéo tay, ánh mắt cô thoáng lộ vẻ chẳng thể đoán biết được. Anh không chắc ai đang chiếm ngự cái gì hay ở đâu, chỉ có một điều anh nhận ra chân cô đã đặt lên phần sau lưng anh. “Có lẽ em vừa bắt được anh thì đúng hơn.”

Anh chụp mấy ngón tay quanh mắt cá chân cô. “Em có chắc không?”

Vẻ thận trọng lấp đầy khoảng lặng tiếp sau đó, như thể chính buổi đêm cũng đang giữ hơi thở của chính nó. Anh ngắm mây trời một lúc, những cụm mây hồng hồng như phản chiếu ánh đèn thành phố. Chớp nháy lên từ đằng xa, theo sau đó là những tiếng ùng oàng không ngớt của sấm.

Cô cũng nhìn về bầu trời đêm sẫm màu dần. “Chúng ta nên...”

“Ừ. Chúng ta nên làm thế. Níu giữ khoảnh khắc này. Thật chậm.”

Anh nắm chặt tay trên mắt cá chân cô, nhìn sâu vào ngọn lửa âm ỉ trong mắt cô. Đôi mắt sẫm lại, ánh chiếu cơn bão sắp đến. Hẩy tóc qua vai, cô nhìn anh, ánh nhìn lấp lánh tràn sức sống.

“Mariel...” Mắt đông cứng lại, anh lần vuốt tay dọc làn da mịn, nhẵn.

Cô không cử động, cũng không phản ứng lại, nhưng cảm xúc khi ngắm đôi mắt cô sẫm đi trước sự ve vuốt của anh trong khi những hạt mưa mùa hè dịu nhẹ điểm trang mái tóc cô khôn giống bất cứ điều gì anh từng cảm nhận. Dù ham muốn thôi thúc anh, dồn dập như nhịp trống dồn qua huyết quản, anh vẫn khăng khăng theo đúng kế hoạch. Giữ. Cảm xúc. Thật chậm.

Lớp vải mang hơi nóng của làn da sượt qua lưng bàn tay anh khi anh mường tượng đôi chân cô giống như kiểu một người mù học chữ Braille. Vết hõm dưới gối cô, cặp giò mềm mại của cô.

Người cô bừng bừng run rẩy ham muốn. Những ngón tay anh cũng run lên khi chạm vào lớp vải ẩm ướt phủ trên đùi cô. Thận trọng, khao khát. Hai luồng cảm xúc xòe móng trước anh khi anh trược một ngón tay bên dưới lớp rào chắn mỏng manh để lần tìm da thịt đàn bà trơn nhẵn.

Nhẵn. ẨM. Nóng...

Đờ người trong thoáng chốc, Mariel cảm thấy toàn thân thể mình như tê liệt hẳn. Nếu tương lai của nền hòa bình thế giới phụ thuộc vào nó, cô sẽ vẫn níu chặt lấy nơi này, mắt hòa lẫn ánh mắt Dane khi đắm chìm vào lạc thú đến mê mẩn từ những ngón tay anh. Dường như anh và cô chưa từng làm tình cùng nhau, dường như lần này hoàn toàn khác biệt. Bị trói chặt bởi những ham muốn dữ dội, cô hoảng sợ đến không thốt nên lời. Bất động. Lơ đãng.

Rồi tay anh đi đâu mất, cô càng hoảng sợ hơn. “Không. Em...”

“Ổn rồi, Ong Chúa.”

“Em biết. Em biết là ổn mà.” Cô thở hắt ra, hai tay luồn qua mái tóc ẩm ướt trong khi cố chống lại cơn thủy triều đang nhăm nhe nhấn chìm cô. “Giờ anh đã về, và em cũng đang ở đây, dù mọi thứ diễn ra chậm rãi và giản đơn, em vẫn thấy sợ hãi. Bởi vì anh.”

Cảm thấy choáng váng, cô nhìn xuống bờ vai trước đây từng quàng tay với tình bạn bè thân ái, ánh mắt màu xám thân thuộc với cô từ thuở ấu thơ. Chỉ khác là bờ vai đó bây giờ vững chãi hơn, đôi mắt đó giờ tỏa ra khói ham muốn. “Đã hơn một tuần trôi qua, vậy mà em vẫn chẳng thể làm rõ được điều gì.”

“Đừng cố. Đừng suy nghĩ nhiều như thế.” Giọng anh nhẹ bẫng khi anh chạm lòng bàn tay vào hõm sau đầu gối cô, nhưng cô cảm nhận được vẻ căng thẳng dội qua người anh như có dòng điện hạ thế. “Lại gần anh nào.”

Thật dễ, bởi chân cô cũng như các bộ phận khác trên thân thể cô đều tan chảy ra. Dễ dàng đổ xuống, như không xương chống đỡ, trên người anh, để áp môi cô vào môi anh và uống say mê làn môi anh. Thật chậm. Anh nếm vị quả mọng và bia, vị của đêm và đàn bà.

Cô ngẩng đầu nhìn anh đắm đuối. Và say mê. Vò những ngón tay cử động liên hồi trên mái tóc hơi dài của anh, vén gọn tóc khỏi mặt anh, ra sau tai anh, hít hà mùi hương cơ thể anh trong bầu không khí nặng trĩu hơi ẩm. Cô đưa tay lên làn mi anh, chạm vào một hạt mưa đọng lại như pha lê.

Những ngón tay anh dò dẫm thoáng chốc dưới những lọn tóc cô, khóa kéo hạ dần, để lộ làn da bồn chồn trong làn mưa tươi mới. Anh lần cởi áo cô, cô nâng tay giúp anh, từng khoảnh khắc, từng thớ vải di chuyển trên da thịt, để da chạm vào da, huyền ảo như vẻ dịu nhẹ của đêm, cho đến khi cô chỉ còn bộ quần áo chip màu ngà trên người.

Anh lật cô nằm cạnh anh rồi tựa người trên khuỷu tay. Ánh sáng từ hồ bơi hắt lên, tóc anh ánh lên màu bạc mờ mờ như mưa như sương. Ánh mắt anh thư thái nhìn nhưng cũng đủ thiêu đốt toàn thân cô - cô có thể cảm nhận hơi ẩm trên da mình như đang bốc hơi và không thể ngăn mình thoát ra hơi thở khoái cảm.

“Anh, bây giờ đi,” là tất cả những gì cô có thể thốt thành lời.

Anh lắc đầu, mắt anh mờ lên ánh tối tăm. “Em đẩy mọi thứ theo tốc độ ánh sáng mất rồi. Không phải đêm nay chứ.”

Anh vuốt má cô bằng mấy khớp ngón tay, chỉ đủ chạm nhẹ.

Và cô gần như quên thở

Quên đi hết thảy mọi thứ, ngoài xúc cảm anh hứa hẹn.

Chậm rãi. Anh đã giữ đúng lời mình. Một bàn tay anh ôm lấy bầu vú cô, tỉ mẩn mâm mê đầu nhũ hoa bằng ngón trỏ và ngón cái, rồi vùi vào làn môi ấm nóng ẩm ướt của anh mà bú mút, làm lan tỏa xúc cảm mạnh mẽ. Một lần nữa, anh quay sang phía bên kia ngực cô.

Chậm rãi. Lòng bàn tay anh, nóng và nặng trĩu, rời ngực cô, trượt dọc xuống bụng, lần xuống cạp quần cô.

Biếng lười. Cảm giác dâng trào khi tay anh tìm đến vùng ẩm ướt của cô. Sâu hơn, cho đến khi cô khe khẽ gọi tên anh, âm thanh rỉ qua cổ họng khởi nguồn từ một góc nào đó sâu thẳm trong cô.

Không thể cưỡng lại mình, cô đẩy chân cong người trong tay anh, đầy thôi thúc, đau đớn. Đầy ham muốn. Cô chưa từng có cảm giác này với người đàn ông khác. “Dane... Em...”

“Suỵt...” Anh cọ môi mình vào môi cô, chặn những lời cô sắp nói ra, rồi chăm chú nhìn cô.

Khuôn mặt anh bị bóng tối che phủ một phần, tóc anh vẫn ánh lên màu bạc như sương ẩm ướt, nhưng đôi mắt anh... Đôi mắt gần như lạnh lẽo - không giống nụ hôn của anh - và trực diện. “Em chỉ cần nằm yên và yên lặng.”

“Nhưng em...”

Anh hôn cô lần nữa, chậm rãi uống những từ ngữ khỏi làn môi cô, theo cái cách anh nhấm nháp cốc rượu vang hiếm, cho đến khi cô chẳng thể nhớ nổi một điều gì.

Khi anh rời môi cô để thám hiểm xuống cổ họng. Qua mạch cổ cô, cô dường như không thở nổi. Khi anh chuyển hướng, lưỡi anh đào sâu vào rốn cô, cô không thể cử động nổi. Khi anh chậm rãi lượn lờ quanh bụng cô cho đến mép quần chip, cô chẳng thể nghĩ ngợi gì...

Anh gạt đi lớp đăng ten dính sát vào người cô, vết chai ở gốc ngón tay anh kích thích làn da cô khi tay anh dạo dọc xuống đùi, xuống bắp chân cô, cho đến khi anh cởi bỏ hoàn toàn lớp quần áo trên người cô.

Và, ừ... À... Đúng... Đôi môi anh nóng rẫy trên lớp da mát lạnh của cô khi anh rẽ đôi chân để bắt đầu do thám bằng lưỡi. Đôi tay cô vần vò nắm tóc Dane, cô đã bập bềnh đến đâu đó giữa thiên đường và buổi rạng đông.

Bầu không khí âm âm của đêm điểm lên làn da cô những hạt mưa và mồ hôi, trong khi bầu trời náo động không nháy lên sấm sét. Dồn dập, đều đặn, sôi sục, khởi tạo và đốt cháy. Cảm giác khoái lạc dâng lên đỉnh điểm rồi âm vang trong cô.

Cô rướn người đón anh, lửa nồng nhiệt run rẩy xuyên qua người cô, thanh âm ban sơ thoát ra từ cổ họng cô, xé tan tành bần không khí oi bức ngột ngạt.

Nhưng anh không để cô có thời gian hạ xuống. Trước khi cô kịp hít thở, anh dẫn dắt bàn tay mình trong khi môi anh tiếp tục mãnh liệt, không ngừng đẩy cô lên cao hơn, xa hơn, nhanh hơn. Thở hổn hển, cô tiếp tục trượt vào rìa nóng ẩm lần nữa. Cô nhắm mắt rung lên.

Dần dần cô mới nhận ra rằng cảm giác nhột nhạt trên bụng cô chắc chắn do Dane tạo ra. Cô mở mắt, thấy anh mệt lử. “Ôi chao.” Phổi cô dường chẳng tìm được chút khí để thở, tưởng như lúc này cô chẳng thể thốt ra nhiều từ liên tiếp được.

“Xúc cảm trong anh đúng hoàn toàn.” Giọng anh khàn khàn khi anh ngồi dậy, mở khóa thắt lưng.

Cô cười yếu ớt, cố tìm lấy hơi thở khi cựa người, bên dưới anh, cho đến khi cảm thấy lớp vải bò động đậy, thân dưới của anh ngẩng dậy chạm vào làn da nhạy cảm của cô. Những chiếc cúc bật ra khi cô ngẩng lên, lần cởi áo anh, sờ bàn tay trên thịt da chắc lẳn nhiều lông của anh.

Anh nắm lấy mấy ngón tay cô. “Chậm thôi, em nhớ chứ?”

“Em nhớ. Nhưng sẽ rất nhanh.” Chậm chưa bao giờ có mặt trong kho từ của cô. Nhưng cô nằm ngửa khi anh giật mạnh chiếc áo gần như đứt hết cúc, quẳng nó sang bên. Anh đứng lên cởi luôn quần bò và quần chip.

Và... Cô đã từng ngắm anh khỏa thân, nhưng hầu như chỉ trong khi đắm chìm vào đam mê. Giờ đây... Người ta có thể nói gì về sự hoàn hảo đây? Từng tế bào nữ tính trong cô như đảo lộn, dịu xuống cầu xin tạo vật tuyệt vời của nam tính; mạch của cô, vốn chỉ đập đều đều, bỗng tăng vọt gấp đôi nhịp thường.

Dane. Trần truồng. Quyến rũ, có thể chạm tới, trong tầm tay với của cô.

Anh hạ người xuống sàn bằng một cử chỉ nhẹ nhàng khiến hơi thở còn sót lại như trốn khỏi phổi cô, lăn cô bên dưới anh, vồ vập lấy cô.

“Nhiều người muốn được yêu đến nghẹt thở,” Mariel thì thầm, cố với lấy ít không khí và khoảng không. “Em không nằm trong số họ đâu.”

“Ngừng phàn nàn đi nào.” Nhưng anh dồn trọng lượng của mình qua khuỷu tay, thả lỏng cạnh cô, thân hình anh cuồn cuộn cơ và săn chắc. Ngực anh chạm ngực cô khi anh dỗ dành cô bằng những nụ hôn nhẹ nhàng phớt trên mặt, trên cổ, trên tai cô, khi anh thần thì, “Chúng mình sẽ nhắc đến sở thích vào lúc khác nhé.”

Anh đẩy môi mình vào môi cô, nụ hôn từ trêu đùa chuyển thành mê đắm, trước khi cô kịp phản ứng. Dòng suối xúc cảm chảy ào lên khắp làn da cô khi những ngón tay anh mân mê đôi lông mày cô, bầu má cô, chiếc cằm cô. Lưỡi anh chìm sâu, dỗ dành cô cùng tham gia cuộc vui của nhục cảm mà cô chẳng thể nào kháng cự.

Cô để những ngón tay mình thỏa thuê tìm kiếm anh. Anh sực tỉnh trong tay cô, ngừng hôn cô mà ngả người lui nhìn đắm đuối vào mắt. Họ giữ cùng nhau khoảnh khắc vĩnh cửu ấy, ánh nhìn như đông lại khi những ngón tay cô chậm rãi lần dò từ trên xuống rồi từ dưới lên. Cô ve vuốt giọt ẩm ướt tìm thấy ở đó trước khi dìu dắt anh vào trong cô.

Không một lời. Giữa đêm sâu, với một người hiểu cô còn rõ hơn những gì cô biết về chính mình, lời lẽ là không cần thiết. Thời gian cũng chẳng đáng bàn. Ánh mắt họ hòa vào nhau. Cô hiểu thấu anh, thương tổn của anh, nỗi sợ của anh, ước muốn của anh. Cũng giống như cô biết anh hiểu rõ về cô.

Mưa gần như ngừng hẳn, không khí chỉ còn vương lại mùi cây ẩm ướt và tàn dư hơi nóng của ngày. Cô nghe thấy tiếng những hạt nước long bong chảy xuống khỏi mặt lá từ cây gần đó. Một mảng trời lộ ra qua những đám mây, ánh trăng lẩn khuất đâu đó dát bạc lóng lánh.

Giờ đây có một luồng nhiệt khác cuốn vào cô, khi anh đẩy sát vào trong cô. Xúc cảm tuyệt hảo chậm dâng rồi ào ạt cuốn lấy cô. Tiếng rên khe khẽ thoát ra từ họng cô. Bay bổng đến thiên đường.

Càng lúc càng nhanh hơn, anh đẩy cô lên cao vút. Cô thúc giục anh bằng ngón tay, bằng răng, bằng môi, bằng lưỡi, để anh theo cô.

Cô và anh thở cùng nhịp, nhu cầu của cô khớp với nhu cầu của anh, dường như thân thể họ đang uyển chuyển bước theo vũ điệu thần tiên. Như một cơn bão tuyệt hảo, anh cuốn cả hai vào dòng thác xúc cảm, cho đến khi cùng đắm đuối nới tít tắp xa bờ.

Dane thở hổn hển - có lẽ cô cũng thế; cô không biết chắc - rồi ngả xuống người cô. Mắt anh và mắt cô gặp nhau, làn môi khép lại, hơi thở quyện lẫn vào nhau. Trái tim anh đập liên hồi như trống trận trên ngực cô.

Khi anh xoay người kéo sức nặng cơ thể mình khỏi cô, cô níu anh bằng chút sức lực còn sót lại. “Anh đừng đi.”

“Anh sẽ không đi đâu.”

Mái tóc mềm của anh chạm vào da cô khi anh mơ hồ mỉm cười với cô. “Anh nghĩ chúng mình nên vào trong tìm chỗ tiện nghi hơn. Có lẽ cần phải ngủ một chút.”

“Được rồi.”

Nhỏm người dậy, anh xốc cô vào vòng tay mình rồi hướng về phía cửa. Cô quàng tay bám vào cổ anh khi anh bước lên cầu thang, nhẹ như bay. Chỉ lần này cô mới hài lòng để anh đóng vai anh hùng.

Lớp khăn trải giường nhẵn mịn và mát lạnh dỗ dành cô vào giấc ngủ. Tựa má vào chiếc gối vững vàng là khuôn ngực rộng của anh, cô hít hà mùi cơ thể anh, lắng nghe tim anh dần trở lại nhịp đập bình thường. Nghe hơi thở anh đều đặn dần và biết anh đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Anh ngủ dễ dàng quá, cô nghĩ. Có lẽ lúc nào anh cũng đã dễ dàng ngủ khi có phụ nữ lạ bên cạnh. Hà cớ gì lại khác với cô chứ?

Bởi vì anh từng bảo với cô rằng anh chưa bao giờ mang phụ nữ về đây ngủ.

Cô ngẩng đầu ngắm anh, trái tim cô giật thót. Trông anh giống hệt cậu bé trước đây cô từng biết, vô tư và dịu dàng. Cố không làm anh tỉnh giấc, cô hôn lên. Ngón tay mình rồi nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi anh.

Đã bao giờ cô cảm nhận được sự thỏa mãn như thế này? Thật dễ dàng có câu trả lời. Chưa bao giờ. Có lẽ bởi vì trước đây cô chưa làm tình trọn vẹn như vậy. Cả thể xác, tâm trí lẫn trái tim.

Nhưng nỗi sợ len lén bước vào trạng thái thỏa mãn lờ mờ của cô. Nếu cô không hết sức cẩn trọng thì trái tim cô sẽ lại là người thua cuộc. Thời tuyệt đỉnh. Cô sẽ không để bất kỳ ai làm cô tổn thương nữa. Không phải Dane, không ai khác.

Cô sẽ không để những cảm xúc ngoài tầm kiểm soát và những giấc mơ quá khứ phủ mờ lên cái vốn được coi là thỏa thuận thực tế giữa anh và cô.

Nhưng cô đã để cho anh cuốn cô vào trong vòng nguy hiểm khi mang cô về phòng cô. Cô nên về phòng mình. Ngay lập tức. Thận trọng trượt khỏi người anh, cô lần về phía mép giường, nhắm mắt xua đi hình ảnh chiếc áo ngủ của anh còn treo trên giá sau cửa.

Không hiểu sao cô ngủ thiếp đi, bởi vì khi cô giật mình thức dậy, ánh mặt trời hồng sắc ngọc trai của buổi rạng đông đã đẩy đêm tối đi. Thân thể Dane nằm xoài bên cô, một bàn tay anh đặt trên ngực cô. Những phần da thịt chạm nhau giữa anh và cô đều đẫm mồ hôi. Cả anh và cô thậm chí chẳng nghĩ đến chuyện bật điều hòa lên, chiếc chăn không khí cũng đủ làm cả hai sũng nước.

Giờ thì đã quá trễ để trở về giường của cô rồi.

Cảm giác chộn rộn lờ mờ trong bụng cô thót lên rồi lan rộng ra, bầu ngực cô cương lên. Bàn tay to lớn ôm trùm một bên ngực rõ ràng đã cảm nhận được nên dùng ngón tay mát xa nhẹ nhàng đầu nhũ hoa.

“Em dậy rồi à.” Tay anh trượt xuống thấp hơn - chậm rãi, biếng lười kéo cô áp vào người anh.

“Ứ... ừm...” Hơi nóng dồn sát lên da cô, hơi thở cô như ngừng lại khi anh ve vuốt chân cô, đẩy ngón tay dọc người cô. Toàn thân cô căng lên rộn ràng.

“Chào em ngày mới.” Đôi mắt anh hẵng còn ngái ngủ mỉm cười với cô.

Anh làm lại lần nữa, đẩy cô lên cao. Đưa cô sát ranh giới. Và cô phải thừa nhận cô thích được như thế - nhất là khi ngón tay cái của anh vào cuộc... Thậm chí cô còn có ý định đê anh nấn ná lâu hơn nữa...

Nhưng cô đã có ý tưởng riêng...

Xoay người, cô ngồi dậy, vươn lên trên anh cho đến khi ngồi giạng hẳn trên người anh. Cô thấy anh nháy mắt, cô ngắm xương quai hàm anh động đậy khi cô điều khiển anh từ bên trên. Mắt anh giờ đã hế hẳn vẻ ngái ngủ. Đôi mắt mở to, mờ đi và dồn hết tâm trí vào cô.

“Em cũng muốn nói lời chào buổi sáng với anh,” cô lên tiếng. Rồi trượt dọc thân lên anh với cử động chậm rãi, đều đặn. “Giờ anh chú ý nhé. Đến lượt em.”

***

Sáng hôm đó, Dane phải lên phương bắc. Không muốn tỏ ra quá quyến luyến hay ủy mị, Mariel sắp xếp để chắc chắn khi cô rời nhà đến văn phòng cũng vừa khít thời gian anh đi. Tất nhiên cô đã tạm biệt anh bằng một nụ hôn dài thật dài.

Vài ngày tiếp theo, cô quay cuồng với hàng loạt hoạt động, phỏng vấn các thợ may tiềm năng, phác thảo các mẫu mới, chuẩn bị hàng.

Anh gọi về cho cô mỗi tối. Cô nhớ anh. Cô cố gắng xua đi nỗi nhớ, vì sớm hay muộn rồi anh cũng sẽ ngãng ra. Cô biết điều đó. Bởi vậy cô chỉ chú tâm vào công việc. Con đường thành công đã hiển hiện rõ ràng, cô đã gần như có thể cảm nhận được nó.

Chỉ trừ khi...

Một sớm nọ, thay vì ngồi viết ra danh sách đặt trước cho khi hàng của mình, cô buộc bản thân phải đương đầu với điều không thể và hẹn gặp bác sĩ gia đình. Cô đã uống hết vỉ thuốc tránh thai hàng ngày của mình. Kỳ nguyệt san của cô đã trễ đến gần hai tuần nay. Cô không muốn uống tiếp vỉ mới cho đến khi biết được rõ ràng lý do trễ kinh.

Bác sĩ Judy giải thích, “Nếu cháu không bỏ sót viên thuốc nào, không nôn sau khi uống hoặc dùng các thuốc khác thì có lẽ cháu đang mang thai, Mariel ạ.”

Mariel cắn môi khi nhìn người phụ nữ lớn tuổi đã săn sóc sức khỏe cô từ thuở bé, cô cảm thấy quay cuồng. Cô đã đọc hướng dẫn sử dụng đi kèm vỉ thuốc. Cô nhớ kỹ lời chỉ dẫn... Thế mà giờ đây... Bây giờ đã muộn mất rồi. Qúa muộn rồi. “Cháu bị say máy bay trên chuyến bay về Úc. Không hiểu sao cháu tính nhầm múi giờ, chắc thế nên cháu đã để nhỡ mất một viên...”

Bác sĩ Judy viết vài dòng vào hồ sơ bệnh án của Mariel, rồi mỉm cười với cô qua mắt kính không vành, ánh nhìn như của một người bà khiến Mariel muốn sà vào lòng bà mà khóc như khi cô mới lên năm và bị khâu mấy mũi ở đầu gối.

“Nếu như thế,” bà nói, “sao chúng ta không thử xét nghiệm máu?”