"Ba nuôi sao?" Giai Tuệ có chút bất ngờ, đôi mắt hơi rưng rưng do xúc động.
Từ nhỏ cô đã thiếu vắng tình cảm gia đình, mỗi lần gặp cô Kiều Tùng Sơn không mắng chửi thì cũng lạnh nhạt lướt qua cô.
Nhiều lúc cô thèm cái cảm giác được bố ôm vào lòng, được bố cõng đi chơi như Kiều Hạnh Dung, nhưng cô thật sự lại không có phức phần đó.
Bởi thế khi nhận được lời đề nghị của Trương Bách cô thật sự có hơi xúc động.
Giai Tuệ đắng đo suy nghĩ rất lâu rồi gật đầu.
Nếu đây là ông trời đang thương xót cho cô, ông lấy đi của cô một người mẹ nên đã ban tặng cho cô một người ba vậy thì sao cô lại phải từ chối.
"Ba.."
"Con gái của ba." Trương Bách ôm Giai Tuệ vào lòng, giọt nước mắt của ông bỗng rơi xuống nhưng đây là những giọt nước mắt đầy hạnh phúc.
* * *
Thành phố A.
Trương Bách sau khi được Giai Tuệ nhận lời làm con gái nuôi, ông liền dẫn cô về nhà để giới thiệu với mọi người trong gia đình.
Giai Tuệ bước vào ngôi nhà của Trương Bách mà không khỏi ngỡ ngàng trước độ bề thế, hoàn tráng ở nơi đây.
Lúc trước cô đã thấy biệt thự Đế Cảnh của Âu Lãnh Thiên đã lớn lắm rồi mà nơi đây còn rộng lớn gấp mấy lần ở Đế Cảnh.
Căn biệt thự được xây dựng theo phong cách hoàng gia châu Âu gợi lên cảm giác xa hoa, cao quý và cũng không kém phần sang trọng.
Giai Tuệ bước vào bên trong, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên trên người tỏa ra một khí chất quý phái, sang trọng chẳng thua kém gì Trương Bách.
Bà ấy đang ngồi nhâm nhi tách trà nóng hổi còn nghi ngút khói.
"Cô gái này là ai đây?" Vừa nhìn thấy Giai Tuệ bà ấy liền hỏi.
"Đây là Giai Tuệ, tôi mới vừa nhận con bé làm con gái nuôi của tôi."
Người phụ nữ ấy cười lạnh: "Con gái nuôi hay là con rơi con rớt con ông ở bên ngoài?"
"Không phải đâu ạ..
cô đừng hiểu lầm..
cháu chỉ là con nuôi của chú Trương Bách.."
"Ở đây ai cho phép cô lên tiếng."
Giai Tuệ cảm nhận được người phụ nữ ở trước mặt cô thật sự rất đáng sợ, cô không dám nói gì nữa.
Trương Bách nắm tay Giai Tuệ kéo cô ngồi xuống ghế sofa.
"Con ngồi xuống đây đi..
đừng quan tâm đến những lời của bà ấy."
Trương Bách sau khi đặt Giai Tuệ ngồi xuống ghế, rồi ông cũng ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn to tướng ở giữa, ông vắt chéo chân lại dáng vẻ uy quyền nhằm khẳng định vị trí của ông trong căn nhà.
"Tôi không đồng ý để cô ta là con gái của tôi." Bà vừa nói vừa liếc nhìn Giai Tuệ.
"Bà không đồng ý là quyền của bà, nhưng nhận con gái là quyền của tôi nên con bé chỉ là con gái của một mình tôi thôi..
không liên quan gì đến bà."
"Cái gì mà không liên quan chứ? Tôi là vợ của ông..
ông nhận con nuôi mà không nói với tôi một lời nào còn ngang nhiên dẫn về nhà là sao?"
"Con của tôi, tôi phải dẫn về nhà không lẽ để nó ngủ ngoài đường à?"
Giai Tuệ ngồi trên ghế mà căng thẳng đến nổi cả thở cũng không dám thở mạnh, cuộc chiến giữa hai vợ chồng đúng là quá căng thẳng mà!
"Được rồi..
nếu tôi nói mà ông không chịu nghe thì tôi sẽ gọi con trai tôi về..
để nói đuổi con nhỏ này ra khỏi nhà."
"Chuyện này tôi sẽ nói với con sau..
bà gọi nó về làm gì?"
"Tại sao lại phải nói chuyện sau chứ?"
Bà ấy vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi.
Trương Bách vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Giai Tuệ để trấn an cô.
"Một hồi anh trai con về..
dù nó nói gì cũng đừng sợ cứ ngồi yên lặng ở đây..
có ba ở đây với con rồi."
Giai Tuệ khẽ gật đầu, nhưng nội tâm bây giờ lại vô cùng sợ hãi.
Cô không ngờ ngay cả Trương Bách lạnh lùng cao cao tại thượng như thế mà cũng phải ngán thằng con trai của ông, cô nghĩ có khi nào..
anh ta là xa hội đen hay giang hồ gì đó không?
Vậy thì làm sao cô sống nổi với người anh như thế chứ?
"Khi con tôi về..
tôi sẽ chống mắt lên coi nó đuổi cô ra khỏi cái nhà này như thế nào..
tốt nhất bây giờ cô nên biết sợ mà bỏ đi sớm, chứ nếu không một lúc nữa bộ dạng của cô sẽ thê thảm khi rời khỏi nhà này lắm đó."
Giai Tuệ đã sợ rồi mà gặp bà ấy còn hù cô nữa khiến cô càng sợ hơn.
* * *
Một tiếng sau..
"Ông chủ..
Thiếu gia đã về rồi." Một người giúp việc chạy vào báo.
"Ừm..
tôi biết rồi."
Giai Tuệ vừa nghe người giúp việc đó báo đã sợ đến rung rẩy cả tay chân, cô vừa mới có được một người ba, thật sự cô không muốn mất đi hạnh phúc này.
Giai Tuệ nhắm chặt hai mắt lại, trong đầu thầm nghĩ bây giờ cô ước mình có thuật tàn nhìn để thằng anh đó khỏi nhìn thấy cô.
Vì nhắm mắt lại nên thính giác của Giai Tuệ trở nên rất nhạy, cô nghe thấy được tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, từng bước đều rất mạnh mẽ và không kém phần quyền lực.
"Mẹ gọi con về có chuyện gì sao?"
Giọng nói của người đàn ông đó vang lên khiến Giai Tuệ từ sợ hãi chuyển sang bất ngờ, giọng nói đó dù cô có hóa thành tro cũng nhận ra được chủ nhân chủ nó..
Giai Tuệ mở mắt ra nhìn.
Những gì cô đã đoán là đúng sự thật, người đó đúng thật là Âu Lãnh Thiên.
Cả hai người đều ngỡ ngàng bốn mắt nhìn nhau..
Âu Lãnh Thiên sửng sốt vì không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng người bất ngờ nhất trong lúc này có lẽ là Giai Tuệ.
Cô quay sang nhìn Trương Bách hỏi.
"Người không phải họ Trương?"
"Đúng vậy..
họ Trương là ba lấy họ của mẹ để đặt nghệ danh thôi..
còn tên thật của ba là Âu Thiên Bách."
Giai Tuệ nghe xong như sét đánh ngang tai.
Âu Thiên Bách, người được mệnh danh là ông trùm bất động sản của thành phố A, nằm trong top 10 tỉ phú giàu nhất thế giới và đồng thời cũng là ba ruột của Âu Lãnh Thiên..