Tình Nhân Ơi Yêu Nhau Nhé!

Chương 25: 25: Tình Yêu





"Nè, tôi hỏi thật, nếu không phải thì cậu đừng có nổi quạo nha!.." Hạ Viễn thận trọng vừa nhìn sắc mặt của Âu Lãnh Thiên vừa nói, chứ lỡ lát nữa bị đánh còn chạy kịp: "Có phải cậu yêu cô tình nhân đó rồi không?"
"..."
Đôi mắt lạnh lẽo của Âu Lãnh Thiên quay sang nhìn chằm chằm vào Hạ Viễn.
Hạ Viễn bị đôi mắt của anh làm cho hoảng sợ, mà vội vàng giải thích.
"Chứ nếu không yêu thì làm sao cậu lại bỏ cả buổi lễ thời trang lớn, để gấp rút chạy về chăm sóc cho người ta."
"Nói đủ chưa?"
Âu Lãnh Thiên tuy không tức giận nhưng giọng của anh lại trầm xuống khiến Hạ Viễn sợ hãi.
Trái tim bé nhỏ ấy sắp rớt ra ngoài luôn rồi!
"Nếu cậu nói đủ rồi thì ra khỏi nhà tôi, ngay lập tức!" Âu Lãnh Thiên thấy tên bạn thân này của anh quá phiền phức nên đuổi anh ta về.
"Trợi ạ, tôi nói mà cậu không chịu nghe, nuôi tình nhân để chơi qua đường thì được, chứ yêu thật lòng thì..


mệt mỏi lắm!"
Không đợi Hạ Viễn nói hết câu Âu Lãnh Thiên đã bước vào phòng chăm sóc Giai Tuệ
"Nè, tôi chưa nói xong mà cậu đi vào phòng là sao vậy? Được rồi, để tôi chống mắt lên mà xem, sau này thế nào cậu cũng bị cô tình nhân này đè đầu cưỡi cổ cho mà xem, đến lúc đó đừng có chạy lại mà than khổ với tôi." Hạ Viễn hậm hực ra về.
* * *
Ở trong phòng.
Lúc nãy vì đã được uống thuốc nên Giai Tuệ đã đỡ đau hơn, gương mặt bây giờ cũng đã dãn ra bớt nhăn nhó hơn lúc nãy, nhưng cô vẫn còn hơi sốt.
Âu Lãnh Thiên nằm xuống bên cạnh Giai Tuệ, nhẹ nhàng đặt đầu cô nằm đè lên cánh tay của anh, ôm cô vào lòng.
Đây là lần đầu tiên, anh bỏ hết công việc vì một cô gái.

Trước đây, từ sáng đến tối anh chỉ biết lao đầu vào công việc, công việc giúp anh giết thời gian, công việc giúp anh quên đi những đau khổ trong cuộc sống, nhưng từ khi cô đến công việc đối với anh thật vô vị và buồn tẻ, ngày nào cũng chỉ muốn làm xong công việc thật nhanh để về với cô.
Đây là lần đầu tiên, một cô gái lại mang đến cho anh cảm giác lo lắng, sợ hãi đến như thế.

Lúc trước, cho dù bị bắt cóc anh vẫn không sợ, cho dù giám cổ phiếu của LT lên tục giảm anh vẫn không sợ, Âu Lãnh Thiên không sợ trời không sợ đất, nhưng hôm nay lại sợ mất Giai Tuệ.
Cô ấy là người duy nhất cho anh cảm giác muốn được chinh phục, bảo vệ và che chở cho cô, là người duy nhất cho anh cảm giác hạnh phúc, ấm áp giống như một gia đình thật sự.
Không biết từ khi nào, cô lại quan trọng với anh như thế, đến nổi, chỉ muốn cất cô vào và mang theo bên cạnh anh, để cô không thể chạy trốn khỏi anh, để cô có thể ở bên cạnh anh mãi mãi.
Anh không biết tất cả những điều đó liệu có phải cái thứ được gọi là..
Tình yêu?
Thật sự, anh chưa bao giờ tin tưởng vào thứ gọi là tình yêu đích thực, sẽ tồn tại trên đời này.
Từ nhỏ, khi nhìn thấy ba, mẹ cãi nhau thật sự anh rất sợ, có khi anh còn ước gì mình không phải là con của họ thì anh sẽ không phải chứng kiến cảnh tượng này.
Cuộc hôn nhân không hạnh phúc của ba, mẹ anh, đã khiến anh sợ cái thứ gọi là tình yêu, đối với anh tình yêu là một thứ dễ mất, khó tìm, nó khiến anh chưa bao giờ dám mở lòng yêu một người con gái nào.

Nhưng..

vì cô gái này dường như đã khiến cái sợ ấy của anh biến mất từ lúc nào anh cũng không hay nữa.
Anh có nên tin tưởng mà thử lao vào nó một lần hay không?
Liệu anh có thể mở lòng mình và yêu cô một lần không?
Giai Tuệ tỉnh giấc, mơ màng nhận ra được hơi ấm quen thuộc, vươn tay ôm chặt lấy anh.
"Thiên.."
"Hửm? Sao vậy?"
"Em đau.."
Không biết, có phải do bệnh hay không, mà bây giờ cô đột nhiên muốn được nhõng nhẽo với anh.
"Đau chỗ nào?"
Giọng Âu Lãnh Thiên vô cùng dịu dàng, trong lời nói có thể thấy rõ sự cưng chiều tuyệt đối dành cho cô.
"Đau chỗ này." Giai Tuệ vừa nói vừa lấy tay Âu Lãnh Thiên đặt lên bụng của cô.
Âu Lãnh Thiên ngồi dậy, vén áo cô lên, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên bụng cô, sau khi hôn xong còn lấy tay xoa lên bụng cô.
"Hết đau chưa?"

"Đỡ hơn nhiều rồi!"
Đôi môi nhợt nhạt nở một nụ cười rạng rỡ xinh đẹp, chẳng thua kém gì ánh trăng lung linh bên ngoài khung cửa sổ.
Đôi mắt trong veo, thuần khiết như chứa đựng cả một bầu trời sao, sáng lấp lánh, khiến trái tim anh trong vô thức đã bị lạc vào rừng sao ấy, mà chìm đắm, mê muội đến không muốn thoát ra.
"Ngoan, nhắm mắt lại ngủ đi!" Âu Lãnh Thiên xoa nhẹ lên đầu cô.
Giai Tuệ y hệt như con sâu, nhúch nhích chui vào lòng anh tạo kén.
Cảm nhận được sự an toàn khi ở trong cái kén to bự, siêu siêu cao cấp.

Giai Tuệ từ từ buông lỏng mà ngủ thiếp đi.

Có anh bên cạnh, đêm tối với cô không còn là cảm giác cô đơn, đáng sợ nữa, mà nó đã thay bằng sự ấm áp, hạnh phúc từ nhịp đập của hai trái tim yêu..