Tình Nhân Ngàn Năm

Chương 3: Chia tay, vào cửa, tìm gặp




“Người có thể đi bộ đến đó không?”_cậu nhỏ vẻ mặt e ngại nhìn qua lão tổ tông, có chút khó xử khi nhìn thấy mặt sắt của người, lại còn thêm đôi mắt người chết nữa_”Chính là, chiếc xe này, đã bị ghim rồi. Chỉ e vừa đến trước cổng đã bị bắn nát, người sẽ không thể đến đúng chỗ người muốn dù con biết người không chết được”

Người mắt chết nhìn hắn, lại chậm rãi rít_’Thâu lại’

Một lần nữa, luồn khí đen hóa thành mũi nhọn sắt bén trong suốt đang hướng thẳng mắt trái người thanh niên, hiện tại bị gọi liền chậm chạp hóa nguyên màu, uốn éo ra vẻ lười biếng lùi về.

“Được”_người mở cửa, một chân trần, một mang hài bước xuống đường đá, chậm rãi bước đi. Đi được vài bước thì lại dừng

Cậu thiếu niên thấy lão tổ rời đi, cũng định trở về, nhưng chợt nhớ ra gì đó, liền vội tung cửa, bất chấp hình tượng mà gồng chân chạy theo sau người. Chỉ là không dám hô to gọi nhỏ_”Người, cầm thứ này, mở như thế này, chọn vào hình này, ở đây, nếu cần, cứ ấn số không, sau đó nhấn hình điện thoại màu xanh gọi con. Sẽ mất thời gian nhưng nhất định sẽ đáp ứng đầy đủ thứ người yêu cầu”

“Được, cảm ơn Họa Tranh”

“Người biết tên con?”

“Không, nhìn ngươi giống như vậy. Tranh một ý, thời điểm vẻ tranh lại là ý khác”

“….”

“Đã xong?”

“A, vâng”

“Ta đi được rồi chứ?”

“Vâng, người đi”_Họa Tranh gập người chín mươi độ, cũng không đứng thẳng dậy

Người nghiêng đầu nhìn hắn, chậm chạp giơ lên bản tay đặt lên đầu đứa nhỏ, vẫn giọng nói lạnh lẽo, không chút thanh sắc từ âm ti và biệu tình vạn năm không thay đổi_”Họa gia, cầu phúc cho ngươi, Họa Tranh”_rồi lại đứt quãng thu tay về, lắc lư xoay người bước đi về hướng cánh cổng đen to đùng sáng rực phía trước

Họa Tranh cũng không ngẩng đầu, bên trong hắn thầm len lỏi chút ấm áp. Người khai sáng Họa gia, là một người tốt

‘Ngươi đứa con đầu lòng chắc chắn là nữ. Liệu mà giữ lấy Họa gia cho ta’

Họa Tranh nghe lời này liền có chút cứng nhắc ngẩng đầu đã thấy lão tổ của hắn dừng chân trước cửa cổng, nghiêng đầu vô thần nhìn vào bên trong, khẽ rít_’Ngươi cứ ở đây vươn kiếm, muốn đi theo ta sao?’

‘Nằm mơ!’_luồn khí đen lại lần nữa trở lại nguyên hình của nó, nhưng vẫn bay lẩn quẩn quanh người của Họa Tranh_’Sớm, các ngươi không nhất thiết phải giữ Họa gia. Có những việc dù cố đến mấy cũng chưa hẳn là thích đáng, biết cầm biết buông là được. Đó là nhưng gì mà nữ nhân kia vẫn chưa nói được với các ngươi. Nay ta thay nàng nói. Đừng lại đạp lên vết xe đổ. Chỉ cần các ngươi một đời bình an, Họa gia, căn cản cũng chỉ là nơi các ngươi nương tựa. Nếu nó đã không đủ tốt, các ngươi có thể rời đi, tìm một nơi tốt hơn. Đó mới là nhân sinh đích thực. Không cần cố chấp’_nó ngày càng nhạt đi, cũng không thấy hướng về phía của người, cứ như vậy như tan đi trong gió.

Nhưng một lúc sau, khi cánh cổng kia mở ra trước sự ngạc nhiên của Họa Tranh, hắn lại cong mắt cười khi thấy con rắn khí màu đen hỗn độn kia lại quấn quanh cổ và chân người.

Người cứ đứng ngốc ở đó, nghiêng đầu nhìn vào để tùy ý tóc đen dài bay loạn trong đêm đen, trên người là bộ váy dài tay, độ dài đến mắc cá chân màu kem cùng vệt máu loang lổ trước bụng, chân một bên mang giày vải đính thêm vài viên ngọc trai cùng hồng ngọc, một bên lại không trên người thì chỉ có cổ cùng hai chân là luôn có thứ khí đen lưu động qua lại. Những gì người cùng Họa Tranh làm lúc này, đều được máy quay thu lại.

Nên hiện tại, đứng trước cửa, vẻ mặt liệt cảm xúc cùng đôi mắt chết nhìn như muốn xuyên thủng cả khu nhà bên trong, trông cứ như một nữ nhân điên đang trầm tĩnh mà nghĩ cách báo thù, đến lúc nghĩ ra, khuôn mặt kia sẽ rách toạt, cô ta sẽ mỉm cười với hàm răng sắc nhọn và khóe miệng rộng, cao quá mắt, đôi mắt kia cũng cong lại hình bán nguyệt. Nghĩ đến đây, mọi người bên trong đề vô thức đưa tay về phía đai sung bên hông của mình, chuẩn bị lao ra sinh tử bất cứ lúc nào.

Người đứng yên, nhìn ngắm một hồi dù chỉ có mắt là khẽ nhẹ đảo quanh, liền tìm thấy một thứ khá lạ, trực tiếp cứng nhắc quay đầu sang, rồi mới xoay người đi tới, ngập ngừng như búp bê hỏng mà đưa tay lên chạm thử vào phần lớn nhất trên thứ lạ mặt kia. Nó liền lùi vào trong, cùng với tiếng âm thanh ‘linnh đinh’ thanh thúy vang lên kèm theo

“Xin hỏi, người là ai?”

“Ta…sao?”_người có chút ngây ngốc nghiêng đầu, mắt chết đảo một vòng_”Người của ta”

“Xin cho biết tên”

“Không rõ”

“Người tên gì?”

“Ta…sao?...Họa…Thư”

“Phiền người chờ một chút, cổng sẽ mở”

“Cảm ơn”

Tiếng ‘linh đinh’ ấy lại vang lên, người vẫn giữ lấy nút ấn, sau đó khi đã không còn âm thanh gì phát ra sau đó, mới chậm chạp thu tay lại, quay đầu nhìn trở về căn nhà trước mặt_’Thay đổi, thật nhiều’

‘Ta nói rồi, đào sâu một chút thì có phải tốt hơn không’

‘Không biết, hắn, có khỏe không’

‘Hắn là con người! Đương nhiên khỏe!’

‘Thật sao?’

‘Ngu ngốc’

‘Nếu hắn không khỏe, ta xé ngươi làm năm’_người vẫn bình thản rít, không hề nghe ra đậm nhạt bên trong

‘….’

Cửa cổng mở ra, cũng không có thêm bất kì động tĩnh gì, người lại nghiêng đầu một chút, sau đó trở lại bình thường. Lần này lại là thong thả mà đi vào, không hề xiêu vẹo, hay lảo đảo, thất thiểu như trước_’Mùi của hắn, ta bắt được mùi của hắn’

Người đi rất lâu. Con đường trước mắt, lúc nãy nhìn ngoài cửa, quả thật trông rất tráng lệ, rất đẹp nhưng mà hiện tại, lại đang khiến người mất thời gian. Người muốn bản thân, đi nhanh hơn một chút. Cứ như vậy liền nghiêng người, chân lấy đà thật nhanh từ phía sau, bật người tới, dừng tại trước cửa gỗ lồng kính lớn trước mặt, ngập ngừng đưa tay đẩy vào.

Nhưng, nó không động đậy. Người nghiêng đầu, chân từ từ giơ lên

‘Tay cầm kìa’

Đôi mắt màu tím của người chết tròn to lúc này thu hẹp. Thu lại chân, đưa tay lên, nắm lấy hai tay cầm, kéo ra….

‘Ngươi’

‘AAAAAAAAA, TA KHÔNG BIẾT THỂ LOẠI KHỐN NẠN NÀY!!!’_luồn khí đen rít lên thảm thiết, cả người nó lại tăng tốc độ duy chuyển hơn, bất cẩn liền quấn phải đầu Họa Thư, người ngay lập tức đưa tay, kéo rồi quăng nó sang một bên. Sau đó quay đầu, liền nhìn trúng tên mặt áo đen vẫn đang đứng nghiêm ở phía trước.

Người xoay người, bước xuống bậc thềm, đi đến trước mặt hắn, chớp mắt, đôi đồng tử đen vốn luôn mở ra hết hiện tại thu lại như người bình thường thật nhanh rồi lại trở về trạng thái ban đầu_”Giúp ta mở cửa”

Tên áo đen nhìn người, đồng tử cũng chợt mở rộng rồi thu về trạng thái đầu, gật đầu, xoay người đi mở cửa. Người lẳng lặng nghiêng đầu nhìn theo. Hắn chỉ cầm một tay cầm, ấn vào nút ngay bên trên tay cầm, đẩy vào, cửa liền được mở ra. Người áo đen sau đó trở về chỗ cũ, vẫn im lặng đứng tại đó.

Người nhìn cánh cửa, lại nhìn dưới nền nhà láng bóng bên dưới, nghiêng đầu nhìn lên vài hình hoa văn được chạm trỗ đơn giản trên một bên cánh cửa lớn vẫn chưa được mở, tay lại chậm chạp giơ lên, chạm vào cánh được được mở ra, chậm chạp đi vào trong.

Mùi gỗ cùng hương nhài nhẹ thoảng trong không khí, đèn chùm vàng lớn ở giữ khiến mọi thứ được bao hàm bởi thứ cảm giác lúc này người chỉ có thể gọi tên, không thể cảm nhận thêm được nữa. Là ấm áp.

‘Hy vọng….a, mùi của hắn, rất gần’_người vẫn đôi mắt chết nhìn thẳng lên cầu thang tách đôi kia, chậm chạp bước tới, sau đó lại rẽ ngang, đi xuống hướng của khu bếp.

Bên trong có tiếng cười, người bước đến trước cửa, đứng yên đó, chậm rãi nhắm lại mắt_’Có mùi của hắn, nhưng không phải nơi này. Trên lầu cũng có nhưng lại nhạt hơn. Khắp nơi đều là mùi của hắn. Thật khó tìm’

‘Hừ, đừng nói lại chết trong nhà tắm đi!’

‘Ta sẽ pha nước tỏi để cho ngươi tắm nếu ta có thể’

‘….’

Người lại rời đi, mắt khẽ liếc nhìn về lại cánh cửa bếp đóng kín kia, tiếng cười nói đã dừng lại. Người lại trở ra ngoài, ở bậc tam cấp phía trước, bước xuống, lại chậm rãi thêm năm bước tiếp, xoay người, ngẩng đầu nhìn lên, hơi nheo mắt_”Tìm được”

Hắn đứng bên trên, một thân sơ mi quần tây, thong thả hai tay trong túi quần, cúi đầu nhìn đến nữ nhân lúc nãy không chút phòng bị nhưng lại rất lạ lùng bước vào nơi ở của hắn, cứ như vậy ngay trước mặt hắn, thôi miên người của hắn, vào trong, rồi lại trở ra. Hắn cong mắt mỉm cười, hai tay gác lên thành lang cang_”Cô gái, đến tìm người”

Gió lớn thổi qua, tiếng nói của hắn, người dưới lầu căn bản không thể nghe thấy được. Chỉ là người vẫn nhìn lên, chớp mắt nhìn hắn_”Tìm ngươi”

“Có quen biết sao?”_một cái chớp mắt của người bên dưới, khiến tâm hắn dao động. Một chút khó chịu khẽ âm thầm len lõi bên trong

“….”_người yên lặng nhìn tiếu nhan bên trên, lại hơi nghiêng đầu_”Kiếp này sẽ lại quen”

“Đã từng quen biết sao?”

“Là quá khứ”

“Vậy, em muốn làm gì?”

“Ngươi ở đâu, ta ở đó”

Hắn mỉm cười_”Vậy trả lời ta”

“…”_người không trả lời, vẫn nhìn hắn

“Em, muốn làm nội gián sao?”

“Là một phần của Họa gia, không liên quan Họa gia”

Trăng đi đến giữa hai người, chiếu rọi ánh sáng xuống gương mặt người. Hắn không kiềm được, có chút ngạc nhiên. Đôi mắt của người chết. Thờ ơ, vô hồn, lạnh lẽo. Hắn là tình cờ biết được bí mật động trời kia của Họa gia nên mới bị Họa Tranh kia truy lùng, uy hiếp tích cực đến vậy. Người trước mắt này, vốn đã không còn tồn tại. Xem ra.._[Kiếp trước đã làm chuyện gì sai quấy với người này sao?]

Người lại chớp mắt, lắc đầu_”Là ta muốn”

Hắn ngạc nhiên nhìn người vẫn ánh mắt tròn to trông thực ngây thơ, vô tội kia, nhưng đó chỉ là khi cô gái đó có sức sống. Còn hiện tại lại là trống rỗng, vô hồn, nhìn như hút hết tâm tư người đối diện. Tâm tư của hắn, người này nhìn thấu

“Ta nhìn không thấu tâm người, nhưng bởi vì, người lộ rõ sự băng khoăn, ta hiểu được”_người chớp mắt, vẫn chăm chăm nhìn người bên trên

“Vào đi, nếu em chấp nhận, chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện”