Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 70: Bốn nam một nữ, người nào sẽ thắng




Edit: coki
Beta: Phong Nguyệt +Lãng Nhược Y+ phuogot_93

Trời chiều rất đẹp, đoán chừng là bởi vì sắp mất đi cho nên lưu luyến, cho nên nhớ mãi không quên. Lúc Hướng Vãn an ổn nằm ở trong phòng bệnh, ánh nắng còn sót lại vừa vặn chiều rọi vào, cô lẳng lặng nhìn mặt trời chiều không trọn vẹn, mặt trời đỏ rực, dần dần bị tòa nhà cao tầng chắn ngang, cuối cùng bị màn đêm cắn nuốt mà trước cửa phòng bệnh của cô có hai người đàn ông khó tính đứng ở đó. Bọn họ đều là rồng phượng trong loài người, bề ngoài thì không cần phải nói, đơn giản chỉ nhìn những cô gái y tá đang vây xem là có thể nhìn ra, hai người đàn ông này có sức hấp dẫn bao nhiêu. Dĩ nhiên hiện tại yêu thích một người đàn ông, bề ngoài chỉ là thứ yếu, từ cách bọn họ mặc quần áo và khí chất bộc lộ ra bên ngoài không khó nhìn ra hai người này chính là tốt nhất. Cái gọi là tốt nhất chính là bề ngoài đẹp mắt, gia thế tốt lại nhiều tiền nhưng cố tình có hai người đàn ông cực phẩm lại ở trước cửa phòng bệnh đấu khẩu, mắt to trừng mắt nhỏ, hơn nữa ánh mắt này đều là từ Nam Bắc Cực trở về, rất lạnh. Bọn họ từ cửa sổ nhìn về phía cô gái ở trong phòng bệnh, cô gái thì điềm tĩnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Đều là thiên chi kiêu tử (con nhà giàu được cưng chiều) nên tất nhìn không ai thích nhìn người khác. Ninh Tri Nhiên ghét Lê Thiên Qua, nguyên nhân thì không cần thiết nói nhiều. Không phải có một câu nói sao, yêu ai yêu cả đường đi, hiện tại cũng như vậy, bởi vì anh yêu Hướng Vãn, cho nên thứ Hướng Vãn thích anh cũng thích mà Lê Thiên Qua này đã từng tổn thương Hướng Vãn nên tất nhiên là anh ghét anh ta. Hơn nữa loại tâm tình này càng ngày càng nghiêm trọng, lúc trước Lê Thiên Qua đã gọi điện thoại cho anh mà anh cũng cam kết yêu thương bảo vệ Hướng Vãn cả đời, như vậy không phải Lê Thiên Qua nên hoàn toàn buông tay sao, hiện tại lại tới dây dưa là chuyện gì vậy?! Cái này có tính là lật lọng không? Lê Thiên Qua thì sao, anh nhìn thấy Ninh Tri Nhiên mà không động đao đã là không tệ rồi. Anh là loại người yêu ghét rõ ràng, anh yêu Hướng Vãn nên tất nhiên là căm thù tất cả những người đàn ông tranh giành với anh.

"Tiểu nhân!" Đồng chí Ninh Tri Nhiên không bình tĩnh được, ai bảo Lê Thiên Qua khiến người khác chán ghét như vậy! Lê Thiên Qua không giận, ngược lại cười nói: "Anh nói lớn một chút cho tôi xem!"

Ninh Tri Nhiên cũng cười, ý vị sâu xa, cũng có chút giễu cợt: "Nếu không chúng ta đánh một trận?"

"Ngây thơ!" Lê Thiên Qua khinh bỉ bĩu môi: "Ninh Tri Nhiên anh cũng lớn như vậy rồi, dù sao cũng là người có thân phận, tại sao vẫn còn có suy nghĩ như thế?"

Ninh Tri Nhiên liếc mắt nhìn bên trong phòng bệnh, chợt nói: "Đánh nhau là không tốt, nếu không hợp tác đi?"

Lê Thiên Qua sửng sốt một chút: "Có ý gì?"

Ninh Tri Nhiên nhìn về phía trong phòng bệnh, bĩu bĩu môi: "Anh xem một chút sẽ biết."

Lê Thiên Qua nghi ngờ xoay người nhìn phòng bệnh. Không nhìn còn may, vừa nhìn thì đã giận dữ, chỉ số bạo lực tăng lên heo mức lũy thừa, bây giờ người đàn ông này giống như một vũ trụ nhỏ đang chuẩn bị phát nổ! Trong phòng vốn là hình ảnh yên tĩnh tốt đẹp lại bị hai con ruồi phá rối, hơn nữa hai con ruồi này còn nói cười liên tục, càng làm cho người chán ghét đến cực hạn, cứ mãi vo ve khiến người khác hận không được bóp chết. Đương nhiên đây là ý nghĩ của Lê Thiên Qua, đúng là anh muốn bóp chết tất cả những tên đàn ông đang vây xung quanh Hướng Vãn! Bên trong phòng bệnh này rốt cuộc có gì? Ha ha. Vốn chỉ có một mình Hướng Vãn ngồi ngây ngốc trong phòng, trong phòng bệnh từng luồng ánh sáng trở nên tối đi, cửa kiếng ban công bị mở ra, gió từ từ thổi vào.

"Hướng Vãn!" Giọng nói dễ nghe của một người đàn ông vang lên. Hướng Vãn phục hồi tinh thần lại, nhìn theo tiếng nói, không có khác biệt, cũng không có vui mừng, chỉ thản nhiên nói: "Tô Tín, tại sao anh lại trèo tường?"

Tô Tín cười hì hì ngồi ở bên cửa sổ cạnh cô, nhìn cô: "Anh không trèo tường thì đi vào như thế nào? Trước cửa có hai thần giữ cửa! Hơn nữa còn bị kích thích như vậy. Mạc Tịch, cậu nói có đúng không?!"
Mộ Tịch? Hướng Vãn ngơ ngác nhìn ra ban công, tại ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối một người đang từ từ đến gần, sau đó cuối cùng cũng xuất hiện rõ trước mắt cô. Bất kể là trôi qua bao lâu, cậu vẫn luôn đẹp đẽ như vậy, giống như một đóa hoa sơn chi, mùi thơm quyến luyến lòng người, thật lâu cũng không tan đi.

"Chị." Lâm Mộ Tịch cười ngây ngốc, dáng vẻ lúc nhìn cô giống như đứa bé nhìn thấy kẹo. Có từng nghĩ tới chuyện gặp lại không? Cô thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện gặp lại Lâm Mộ Tịch lần nữa trong cảnh tượng như vậy. Một tiếng chị của cậu, lúc cô nghe đã không còn đau lòng nữa, ngược lại lại có một loại cảm giác ấm áp, trên thế giới này, cô không phải một người cô độc, cô còn có một người em trai. Hướng Vãn cười với cậu, nụ cười không giống với Tô Tín, Ninh Tri Nhiên... Nụ cười của cô ấm áp, giống như muốn hòa tan người khác: “Có khỏe không?"

"Không khỏe!" Lâm Mộ Tịch mếu máo, đi tới ôm cổ Hướng Vãn, ôm cô thật chặt: “Tại sao chị lại biến mất mười tháng trời? Chị đó, một tin tức cũng không có, em hỏi thăm khắp nơi lại thu được tin là chị đã chết. Chị, chẳng lẽ chị không biết nếu chị chết em sẽ đi theo chị sao? Tại sao chị có thể độc ác như vậy? Lừa gạt em trai duy nhất của chị khiến em cho rằng chị chết rồi, còn chị lại ở Australia, bắt đầu cuộc sống mới của chị, bỏ lại một mình em đau đến không muốn sống ở chỗ này. Chị, tại sao chị nhẫn tâm như vậy? Không phải lúc trước chị quan tâm đến em nhất sao, tại sao lại như thế? Chị thật sự cho rằng em là con riêng nên ghét em sao?"

Lâm Mộ Tịch nói một hơi dài, giọng nói run rẩy, mắt đỏ ửng, ngân ngấn nước mắt nhìn chằm chằm Hướng Vãn, cậu lắc lắc thân thể cô. Làm sao chuyện này lại không khiến cô khó chịu cho được?

"Mộ Tịch, chị ? ? ? ? ?"

"Chị, chị có biết hay không, ngày nào đêm nào em cũng tìm chị, em không tin chị đã chết, sống phải thấy người, chết phải thấy xác nhưng bọn họ không cho em nhìn xác chị, vì vậy em tin rằng chị vẫn còn sống. Quả nhiên là chị vẫn còn sống." Cậu rất vui vẻ, khóc vì quá vui, mười tháng dài đằng đẵng, Lâm Mộ Tịch không hề từ bỏ việc tìm kiếm cô, nhưng cả Trái Đất có mấy tỷ người, làm sao cậu tìm thấy được? Nếu không phải Tô Tín tìm đến cậu, nói cho cậu biết, Hướng Vãn đã trở lại thì cậu còn phải ngu ngốc tìm kiếm trong bao lâu nữa?

"Rất xin lỗi." Cô cắn môi, đối với cậu, cô không biết nên làm thế nào. Lâm Mộ Tịch cười ha ha, ôm lấy cô lắc lắc: “Chỉ cần chị trở lại, chỉ cần em có thể nhìn thấy chị, thế nào cũng đều tốt cả."

Động tác thân mật của cậu khiến cả người Hướng Vãn khó chịu. Lâm Mộ Tịch cũng cảm thấy cậu không nên ép buộc cô, cậu biết ngăn cách giữa bọn họ hiện tại không phải là ngăn cách bình thường. Cậu buông cô ra sau đó nắm lấy vai của cô, mỉm cười, có chút nũng nịu: “Chị, không phải chúng ta là chị em sao. Em đã có thể xem chị là chị mà chị vẫn không thể xem em là em của chị được sao?"

Một người đàn ông lớn lên với bạn từ nhỏ, một đàn ông từ nhỏ vẫn luôn chăm sóc bạn, một đàn ông bạn đã từng yêu thương, bạn có thể xem người đó như em trai sao? Nhưng dù bạn có thể hay không thì người đó vẫn là em trai của bạn, bạn có thể chối bỏ người thân duy nhất của mình sao? Cô thì không thể, hơn nữa người này lại là Lâm Mộ Tịch, là Lâm Mộ Tịch cô đã bắt nạt nhiều năm. Còn Lâm Mộ Tịch sao có thể không biết? Hôm nay cậu thật sự đến nhận người chị này sao? Thật ra người đàn ông này không trong sáng như vẻ bề ngoài. Tô Tín nhìn tất cả, anh cười hì hì nhìn hai chị em nhận lại nhau, thảnh thơi chiếm một nửa giường bệnh của Hướng Vãn.

Lúc này Hướng Vãn mới chú ý tới Lâm Mộ Tịch đi cùng với Tô Tín mà dường như quan hệ của hai người cũng không tệ lắm. Đột nhiên cô nhớ tới trước đây rất lâu, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tô Tín là ở cùng với A Phòng, lúc Lâm Mộ Tịch ăn cơm với các doanh nhân khác thì Tô Tín cũng có ở đó. Cô há hốc miệng, thương yêu nhìn Lâm Mộ Tịch, lại ác độc nhìn về phía Tô Tín: “Anh đã làm gì với em tôi? Chẳng lẽ anh thật sự thích Mộ Tịch? Tô Tín, nếu anh làm em ấy sụp đổ, anh không xong với tôi đâu!"

Tô Tín nắm lấy ngón tay đang chỉ vào mình, cười lưu manh: “Cô thật sự cho rằng tôi có sở thích đặc biệt này sao?"

"Vậy tại sao anh lại tốt với Lâm Mộ Tịch như vậy?" Nếu lúc này có cái gương, nhất định phải để Hướng Vãn nhìn mình lâu một chút, hiện giờ cô giống như gà mái đang bảo vệ con.

Tô Tín thu nụ cười lại, nói: "Cô đang giả ngốc sao?"

"Tôi thấy anh mới là người đang giả ngốc! Tô Tín, anh đừng nghĩ ai cũng là kẻ ngốc!" Hướng Vãn rất sợ hãi, đương nhiên loại người như Tô Tín chính là một tay chơi trong nghề, hơn nữa, người đàn ông phong lưu không phải được lưu truyền trong sách cổ sao, đặc biệt là người giống như Tô Tín, Quý tộc thời hiện đại.

"Cô đừng có cực đoạn như vậy được không! Tôi không phải như cô nghĩ đâu." Trên mặt Tô Tín đã khôi phục lại nụ cười như có như không trước đó.

Lâm Mộ Tịch cũng ở một bên giúp đỡ: “Chị, chị đừng nghĩ phức tạp như thế, em và Tô Tín quen nhau lâu rồi, là bạn tốt."

Hướng Vãn há miệng nhưng không nói gì cả, đúng là cô lo lắng quá rồi, nhìn bộ dạng này, quả thật là không có chuyện gì, nhưng nếu thật sự có cái gì, cô có thể quản được sao?

Tô Tín thấy cô không nói lời nào, thân thiết nhéo cái mũi của cô: “Vết thương trên người như thế nào rồi? Ngã từ trên cầu thang xuống hả? Đã lớn như vậy mà vẫn không biết tự chăm sóc cho mình." Trong lời nói ba phần trách cứ, bảy phần cưng chiều.

Hướng Vãn càng thêm nghi ngờ, tại sao hai người này lại xuất hiện vào lúc này?

"Mộ Tịch, sao em lại rãnh rỗi như vậy?" Câu hỏi của cô có chút uyển chuyển.

Lâm Mộ Tịch vẫn cười dịu dàng như cũ: “Nhớ chị nên tới thăm chị."

Hướng Vãn như có điều suy nghĩ sau đó nhìn về phía Tô Tín: “Anh tới làm gì?"

Tô Tín nhún nhún vai: “Góp vui thôi! Thấy chỗ cô rất vui ấy mà!"

Quả thật là rất vui, khi Lê Thiên Qua và Ninh Tri Nhiên đang khó chịu với nhau trong hành lang thì đột nhiên nhìn thấy trong phòng bệnh có cảnh tượng như vậy. Vốn Lê Thiên Qua định phá cửa xông vào nhưng lại bị Ninh Tri Nhiên kéo lại.

"Tôi không cho phép anh làm Hướng Vãn khổ sở! Bên trong có Lâm Mộ Tịch, đó là em trai của cô ấy." Ninh Tri Nhiên nói chữ nào cũng có lý, Lê Thiên Qua đành phải chịu. Quả thật, anh đã từng khiến Lâm Mộ Tịch tổn thương một lần cũng đã tận mắt thấy dáng vẻ nổi điên của Hướng Vãn.

Người đàn ông này cứ gặp phải chuyện gì liên quan tới cô đều như một đứa ngốc, đầu óc khôn ngoan đến đâu cũng không dùng được. Anh bình tĩnh lại một lát, rồi chợt nhếch môi cười với Ninh Tri Nhiên, có chút quyến rũ cũng có chút tà khí: “Đã học lịch sử đúng không? Tám năm chiến tranh kháng Nhật."

Ninh Tri Nhiên hiểu ý, mặc dù không thích Lê Thiên Qua thế nhưng đồng lòng đối ngoại, anh vẫn hiểu được.

Hai người đã đạt được thỏa luận, đẩy cửa đi vào.

Tô Tín liếc bọn họ sau đó cười nói với Hướng Vãn: "Xem đi, tôi nói rồi mà, chỗ cô rất vui!"