Editor: shailene.419
Beta: Kim Phượng, Vidia, Sư Tử Cưỡi Gà
Trên gương mặt nhợt nhạt không còn chút huyết sắc nào, đôi môi hơi xanh xao, tay anh lạnh như băng, chân mày nhíu chặt.
"Ninh Tri Nhiên? Anh làm sao thế? Anh tỉnh lại đi!" Hướng Vãn gọi vài tiếng, nhưng anh không phản ứng, lúc này cô mới hoảng hồn, tối hôm qua còn rất khỏe, sao lại ngất xỉu thế này? Cô lay người anh, định lay đến khi anh tỉnh lại, nhưng hoàn toàn vô dụng, cô chần chừ, đưa ngón tay mình đặt trước cánh mũi anh, có hơi thở yếu ớt phả ra trên ngón tay cô, lòng của cô cuối cùng cũng dịu lại đôi chút. Cô vội vàng gọi điện thoại, kêu xe cấp cứu. Cô nắm chặt hai tay anh, không ngừng xoa xoa, chỉ mong tay anh bớt lạnh, có thể ấm lại một chút. Trên hành lang rõ ràng có người đến người đi, nhưng cô lại cảm thấy không có một bóng người, chỉ có một mình cô ngẩn người nhìn ánh đèn màu đỏ trước cửa phòng cấp cứu, đầu óc cô trống rỗng, cô cố gắng nghĩ đến một vài chuyện để bản thân tạm thời quên đi sự khẩn trương, nhưng đầu óc cô vẫn trống không, cũng chỉ còn lại một ngọn đèn màu đỏ. Thời gian cấp cứu rất lâu, chợt bóng đèn đỏ bỗng nhiên tắt đi, bác sĩ mệt mỏi từ trong bước ra.
"Which is the patient's family members?" (Ai là người nhà bệnh nhân?) Y tá gọi một tiếng, Hướng Vãn hốt hoảng, đoán chừng đang gọi người thân của bệnh nhân, cô lảo đảo bước qua. Bác sĩ là một người đàn ông da trắng lớn tuổi có râu quai nón, ông ấy nhìn cô đầy đau thương, lắc đầu thở dài. Đầu óc Hướng Vãn ong ong vài tiếng, cô mơ hồ nhận ra có điều gì đó không đúng. Bác sĩ nói một chuỗi những lời dài dòng, nhưng trong đầu cô từ đầu đến cuối vẫn trống rỗng, chỉ nghe được một từ, Liven - ung thư gan. Chuyện này là không thể nào, rõ ràng anh đã trải qua cuộc phẫu thuật thay gan! Hơn nữa mọi thứ đều tốt, làm sao có thể đột nhiên ngay lập tức thành ung thư gan giai đoạn cuối được chứ? Tại sao bây giờ mới xuất hiện tình trạng đào thải? Điều này sao có thể? Cuối cùng Hướng Vãn không còn chút sức lực nào để tranh cãi với bác sĩ, khuỵu xuống mặt đất, cô vẫn không tin, Ninh Tri Nhiên thoạt nhìn khỏe mạnh đến thế, ngày hôm qua còn mạnh mồm cãi nhau với cô, sao chỉ trong một ngày, anh lại bị ung thư gan? Ánh đèn trên hành lang đã sáng rực, ánh sáng ngoài trời đã bị màn đêm chiếm đoạt, ánh đèn trước mắt cô bị bóng đêm ăn mòn từng chút từng chút một.
"Đừng ngồi dưới đất nữa, lạnh lắm!" Anh mỉm cười, đưa tay về phía cô. Cô nhìn ngược sáng, nhìn không rõ gương mặt của anh, nhưng từ giọng nói của anh không khó để nhận ra anh đang cười với cô, nụ cười của anh dành cho cô dường như vẫn trong trẻo như thế, anh vẫn dịu dàng với cô như vậy, có khi đùa giỡn, có khi trách móc, nhưng cô đều biết đó luôn là ý tốt. Cô cẩn thận quan sát anh, phải nói người đàn ông này là người tốt nhất trong mấy năm qua cô từng gặp! Anh không lợi dụng cô vì cô đã từng làm nghề mờ ám, cũng không xem thường cô, người đàn ông như vậy, trên đời rất hiếm có!
"Sao thế? Sao lại nhìn anh như thế? Trên mặt anh dính gì à?" Ninh Tri Nhiên vô thức dùng tay áo lau mặt mình. Hướng Vãn kéo tay anh lại, lắc đầu, cười nói: "Không có, chỉ là em đột nhiên phát hiện anh mặc gì cũng đẹp cả!"
Ninh Tri Nhiên cười cười đứng dậy, cố ý xoay một vòng trước mặt cô: "Nhìn đi, mặc quần áo bệnh nhân, có mấy ai đẹp trai được như anh?"
"Ôi! Anh còn tự khen mình đấy?"
Ninh Tri Nhiên không lên tiếng, lẳng lặng mỉm cười, có chút xấu hổ. Hướng Vãn cười: "Đúng rồi rất đẹp trai, bây giờ mới phát hiện, hóa ra dáng người của anh đẹp mắt đến vậy!"
Ninh Tri Nhiên có phần ngạc nhiên: "Tật cận thị của em chữa khỏi rồi?"
Cô thu lại nụ cười, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: "Ninh Tri Nhiên, em muốn ôm anh một cái."
Anh hơi sửng sốt, không đợi anh trả lời, cô đã giang hai cánh tay ôm lấy anh, quả nhiên đúng như cô nghĩ, ôm người đàn ông này thật là ấm áp. Cô là tảng băng lạnh giá quá lâu, có lẽ sự ấm áp của anh cũng không đủ để hòa tan nội tâm của cô, có lẽ anh và cô chênh lệch quá lớn, có lẽ kết quả của bọn họ cũng giống như những tiểu thuyết ngôn tình kia, bị người đời phản đối, bị quan niệm huyết thống thâm căn cố đế của người đời bài xích. Nhưng cho dù là thế nào cô đã quyết định không phiêu bạc nữa, chỉ dừng lại ở bến cảng này, bất luận anh có thể gần mình bao lâu, cô cũng không không bước đi nữa.
"Ninh Tri Nhiên, anh nói đi, còn giữ lời không?"
Anh sửng sốt một lúc, nghe câu hỏi của cô, lúc này mới tỉnh hồn, kinh ngạc hỏi: "Em nói gì?"
Hướng Vãn ló đầu ra khỏi lồng ngực anh, ngẩng đầu nhìn, gằn từng chữ một: "Em nói, anh vẫn đồng ý cưới em chứ?"
Ninh Tri Nhiên không tin vào những gì mình nghe thấy, đây là điều anh vẫn luôn chờ đợi, là điều anh vẫn luôn mong muốn, nhưng vào lúc chính miệng cô thốt ra, anh lại không tin nổi: "Em đồng ý gả cho anh?"
Hướng Vãn trịnh trọng gật đầu, Ninh Tri Nhiên vẫn khó mà tin được: "Em tát anh một cái, để anh xem có phải đang mơ hay không?"
Hướng Vãn cười một tiếng, đưa tay lên, nhẹ nhàng tát anh một cái, Ninh Tri Nhiên ôm mặt mình: "Em thật sự tát anh!"
"Anh không nằm mơ, là em nằm mơ đấy! Anh là con rùa vàng tốt như thế, cuối cùng cũng để em câu được!" Cô nói đùa lại.
"Anh vẫn luôn đợi bị mắc câu, là em vẫn mãi không chịu hạ cần!"
Hướng Vãn hiểu ý cười một tiếng, lại ôm chặt anh: "Ninh Tri Nhiên, cho dù còn lại bao nhiêu thời gian, anh phải sống cho thật tốt."
Vẻ mặt anh trầm xuống: "Em biết rồi? Cho nên mới đồng ý gả cho anh?"
Hướng Vãn lắc đầu: "Biết thì thế nào? Không biết thì thế nào? Anh có thể gạt em cả đời sao? Em đưa ra quyết định này, không liên quan gì đến bệnh của anh. Ninh Tri Nhiên, em không cao thượng đến thế, có thể giam mình suốt đời, cha thí cho một bệnh nhân sắp chết. Anh nhất định phải cho em hạnh phúc, không biết hạnh phúc này có thể dài bao lâu, vì cuộc đời này em đã đưa ra hai sự lựa chọn, hy vọng không phải sai lầm."
"Anh nói rồi, anh sẽ là nơi cho em dựa vào cả đời, cho dù cái cả đời này có xa hay không, chỉ cần anh còn sống trên đời này một giây, anh cũng sẽ bảo vệ em." Anh nắm tay cô, dịu dàng như nước: "Hãy tin anh, chúng ta sẽ hạnh phúc. Bây giờ, theo anh đi đăng ký kết hôn! Sau đó chúng ta về nước gặp cha mẹ anh."
"Anh đang muốn gạo nấu thành cơm sao?" Hướng Vãn nói xong câu ấy, suýt chút nữa thì lẹo lưỡi.
Ninh Tri Nhiên mỉm cười gật đầu: "Ý kiến này cũng không tệ! Giấy chứng nhận kết hôn, cả cháu cũng có thì bọn họ muốn phản đối cũng không có cơ hội!"
Không gian lận không phải thương nhân, quả nhiên Ninh Tri Nhiên âm hiểm.
Căn cứ vào hồi ức của Ninh Tri Nhiên, ngày bọn họ đi đăng ký kết hôn là sau năm ngày mưa dầm dề, hiếm khi trời trong, cuối cùng anh cũng đợi được ngày mây tan.
Bệnh của Ninh Tri Nhiên không tốt, dĩ nhiên phải nằm viện, dĩ nhiên Hướng Vãn cũng đi theo, cũng dọn vào bệnh viện ở. Cindy mang tài liệu làm việc đến phòng bệnh của Ninh Tri Nhiên, khi họp thì họp qua internet, nên cũng không có gì ảnh hưởng đến công việc.
Lúc anh bận rộn, một mình cô nhàn rỗi nhàm chán nên vẽ một vài thứ, lung tung lộn xộn, chính cô cũng không biết đang vẽ cái gì. Có một lần để cho Ninh Tri Nhiên nhìn thấy, anh nhìn bức tranh, ngẩn người rất lâu, Hướng Vãn gọi anh vài lần, anh mới có phản ứng, mặt đầy mừng rỡ nhìn Hướng Vãn, ôm lấy cô, xoay hết mấy vòng: "Em thật là con mèo chiêu tài của anh!"
Cô bị anh xoay đến hôn mê, ôm cổ anh hỏi: "Rốt cuộc là sao vậy?"
Tế bào trên người anh như đều nở ra, anh hưng phấn không lời nào có thể miêu tả được: "Em biết không, anh cảm thấy thứ em vẽ có thể chế tạo ra bản phác thảo đồ trang sức, rất đặc biệt, rất có tính nghệ thuật! Mang đến cho nhà thiết kế làm mẫu, chỉnh sửa một chút, cái này bán ra, tuyệt đối kiếm được tiền!"
Cô vẫn không hiểu rốt cuộc anh có ý gì, nhưng chỉ cần anh vui vẻ là được rồi.
Sản phẩm với thiết kế mới nhận được nhiều lời khen ngợi, cũng giúp công ty nhà họ Ninh đứng vững trên thị trường nước Úc. Chớp mắt đã đến Tết Nguyên đán ở Trung Quốc, Ninh Tri Nhiên quyết định đưa cô về nước, lần này phải gặp người lớn rồi.
Sau chín tháng cô rời khỏi thành phố K, bây giờ trở lại mảnh đất này, lúc cô đi vẫn là mùa xuân về hoa nở, hiện giờ cả thành phố đang bị giá rét kéo đến, nhưng mọi thứ cuối cùng cũng sẽ trôi qua, rất nhanh sẽ lại là xuân về hoa nở.
Ông Ninh và bà Ninh nghe nói con trai sắp về, hơn nữa, còn dẫn theo vị hôn thê của mình, bọn họ chuẩn bị từ rất sớm, bà Ninh hưng phấn cả đêm không ngủ, sáng sớm đã phái người ra sân bay đón.
Khi đó ông Ninh đang ở phòng khách vừa uống sữa tươi, vừa xem báo, nghe vợ nói như vậy, chướng tai gai mắt phun sữa lên tờ báo.
"Tôi bảo bà này, ba giờ chiều Tri Nhiên mới lên máy bay, bây giờ bà sai người đi đón, có phải quá sớm hay không?" Ông Ninh nói khá uyển chuyển, nhưng bà Ninh vẫn nghe ra đây là đang cười nhạo bà, ông đã duy trì bình tĩnh, ông không muốn nhanh gặp con trai và con dâu, vậy tôi cũng chịu đựng với ông.
Cuối cùng không ai ra sân bay đón bọn họ.
Vừa xuống máy bay, Ninh Tri Nhiên còn nhìn xung quanh, xem có ai tới đón mình hay không, kết quả phát hiện không có, vừa vặn rất hợp ý anh, anh đưa Hướng Vãn đi chuẩn bị một chút, chuyện gặp cha mẹ chồng không thể qua loa, ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất, có lúc rõ ràng người phụ nữ đó không tốt lắm, nhưng ấn tượng đầu tiên cảm thấy tốt, như vậy cha mẹ nhất định sẽ đồng ý, cũng có lúc bởi vì do ấn tượng đầu tiên không tốt, nên dù là người phụ nữ tốt bọn họ cũng sẽ chán ghét.
Trước khi trở về, Ninh Tri Nhiên lên mạng điều tra rất nhiều tài liệu, phim Hàn Quốc nổi tiếng đều được anh xem qua, cùng với sự hiểu biết suốt bao nhiêu năm của anh đối với cha mẹ, chuyện biến Hướng Vãn thành một người con dâu cả nhà đều thích, không thành vấn đề!
Nhà của Ninh Tri Nhiên, cũng là loại biệt thự điển hình ở Trung Quốc, mang phong cách truyền thống.
Khi đi tới cửa, Hướng Vãn có chút do dự: "Em quên mua quà cho cha mẹ anh, tay không thế này tới có được không?!"
Ninh Tri Nhiên giơ hai cái túi trong tay lên: "Anh đã mua xong rồi, đợi lát nữa em nhớ tự cầm đưa cha mẹ anh là tốt rồi. Anh mua cho mẹ nước hoa, mua cho cha lọ thuốc thơm của thời nhà Thanh, anh đến chợ đồ cũ mua được, em cứ nói là em mua, biết không? Cha mẹ anh cũng không tệ đâu, em đã gặp mẹ anh rồi, cha anh ngoài lạnh lùng ra, thì những thứ còn lại đều tốt. Được rồi, đừng lo lắng, mọi chuyện đều có anh!"
Lo lắng sao? Dường như không phải, cảm giác của cô, cô cũng không biết là gì.
Chỉ như vậy thôi sao?
Sàn nhà bằng gỗ bước lên hơi có tiếng vang, cách bài trí cổ kính, rất đặc biệt. Người giúp việc thấy Ninh Tri Nhiên trở về, vội vàng chào đón.
"Thiếu gia, sao cậu lại tự về nhà?" Dì Ngô cười ha ha nhận lấy áo khoác của Ninh Tri Nhiên, tìm dép cho bọn họ thay. Bà đã làm việc ở nhà họ Ninh được bảy tám năm, Ninh Tri Nhiên cũng rất thích người này.
"Dì Ngô mau tới đây cháu giới thiệu một chút với dì, đây là vợ cháu Hướng Vãn." Nụ cười của Ninh Tri Nhiên dạt dào ôm Hướng Vãn vào trong ngực.
"Thiếu phu nhân và thiếu gia, đúng là trời sinh một đôi, nhìn xem, thật là đẹp đôi!" Dì Ngô cười toe toét, hoàn toàn không để ý, anh nói là vợ, mà không phải là vị hôn thê. Ninh Tri Nhiên cũng cười theo, biểu cảm kia, rất đắc ý. Anh mơ hồ nghe được bên phía phòng ăn truyền tới tiến gây gổ, thu lại vẻ mặt: "Cha mẹ cháu lại đang gây gổ sao?"
Dì Ngô gật đầu một cái: "Thiếu gia cậu mau đi xem chút đi, ồn ào cả ngày."
Ninh Tri Nhiên vừa nghe, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng, vội vàng kéo Hướng Vãn vào phòng ăn. Trong tay ông Ninh còn cầm tờ báo, trên mặt còn đọng vết sữa bò, đã khô, nhăn nhúm, trước mặt ông, còn có một phần bữa sáng chưa ăn xong, còn bà Ninh, vào lúc này vẫn hai tay chống nạnh, đứng trước mặt ông Ninh, hai người tranh cãi mặt đỏ tới mang tai.
"Ông không đi đón con trai, tôi phải đi đón, ông còn cản trở, ông muốn làm cái gì?!"
"Chuyến bay của con trai buổi chiều, sáng sớm bà đi đón, bà có cần phải nóng lòng như vậy không?"
"Vậy ngày nào ông cũng cứ ăn rồi chờ chết đi! Con trai là của một mình tôi à? Ông không thấy tuổi con trai mình đã lớn rồi sao, hơn ba mươi tuổi đấy, khó khăn lắm mới dẫn bạn gái về nhà, ông xem nhìn ông đang tỏ thái độ gì? Ông muốn con trai độc thân cả đời sao? Như vậy ông có thể để cho con trai, cứ mãi bán mạng cho ông, phá hỏng việc làm ăn giúp ông!"
Tuổi đã lớn? Anh già như vậy sao? Ninh Tri Nhiên và Hướng Vãn trố mắt nhìn nhau. Ông Ninh cũng nổi giận, ném tờ báo: "Phá hỏng việc làm ăn à? Bà đúng là người mẹ dốt nát!"
"Ồ! Rốt cuộc ông nói ra rồi! Tôi dốt nát? Ninh Hạ! Ông đừng tưởng rằng ông giỏi lắm!" Sự kiêu căng của bà Ninh cũng dâng cao lên. Ninh Tri Nhiên bất đắc dĩ, hơn nửa năm không về nhà, mới vừa trở lại, đã thấy tình trạng như vậy, anh ho khan một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của hai người đang đối đầu gay gắt, Ninh Tri Nhiên cười nói: "Tình cảm của cha mẹ vẫn tốt như vậy."
"Cháu chào bác trai bác gái." Hướng Vãn cũng cười cười, khom người hành lễ với bọn họ. Ninh Tri Nhiên ôm chầm bả vai cô ấy: "Em phải gọi cha mẹ, bác trai bác gái gì chứ?!"
Hai vợ chồng nhà họ Ninh đồng thời ngẩn ra, nhìn con trai, rồi lại nhìn người phụ nữ có nụ cười như mùa thu bên con trai. Bà Ninh đã gặp Hướng Vãn, bà vốn rất hy vọng con trai và Hướng Vãn có thể ở chung, nhưng từ sau lần kiểm tra mang thai ở bệnh viện, Hướng Vãn mím môi không nói gì, đứa bé kia không phải là của con trai mình, mặc dù lúc ấy bà tức giận, nhưng sau đó con trai từng giải thích, bà cũng cảm thấy có lý, Hướng Vãn là một người phụ nữ chưa lập gia đình, mang thai, dĩ nhiên sẽ rất hoảng sợ, mà khi đó, Ninh Tri Nhiên một mực khẳng định với bà Ninh rằng đứa bé kia là của mình. Cho nên bà Ninh đau lòng cho Hướng Vãn nhiều hơn. Nhưng khi cô ấy không nói gì đã mất tích, không lâu sau lại có tin tức kết hôn với người đàn ông khác, trong lòng bà Ninh không thoải mái, ấn tượng đối với Hướng Vãn cũng kém đi. Ông Ninh thì khác, ông cảm thấy Hướng Vãn thật quen thuộc, gương mặt này, rất giống với một người, nhưng ông nói không gì về chuyện cô trông giống người đó.
"Cha mẹ, hai người thấy thế nào?" Ninh Tri Nhiên nhìn cha mẹ mình ngẩn người, có chút buồn cười, chẳng lẽ là rất vui? Bà Ninh hoàn hồn, nhìn ông Ninh quát to: "Đều tại ông già này! Con trai về rồi kìa!"
"Bà xem bà đi, con trai cũng về rồi, còn làm khó dễ với tôi!" Ông Ninh đành giảng hòa, ồn ào cũng mệt mỏi, thật ra thì vốn không phải chuyện to tát gì, mà đã cãi đến khô miệng khô lưỡi, ông quay lại nói với con trai mình: "Tri Nhiên à, mau mời cô ấy ngồi đi! Chúng ta đến phòng khách."
Bà Ninh dặn dò phòng bếp chuẩn bị thức ăn, sau đó cũng quay về phòng khách ngồi xuống, lúc này mới quan sát con trai.
"Cha mẹ, đây chính là người con đề cập tới lúc gọi điện thoại, vợ của con, Hướng Vãn." Ninh Tri Nhiên cầm tay cô, để cô đừng lo lắng, thật ra thì cô thật sự không lo lắng, cô cũng không biết vì sao, chỉ là không có cảm giác lo lắng, mà rất bình tĩnh. Bà Ninh đánh giá Hướng Vãn, gật đầu một cái, khẽ cười nói: "Mẹ và cô Hướng từng gặp rồi, không biết cô Hướng còn nhớ không?"
Hướng Vãn gật đầu: "Chào bác gái."
"Cô Hướng gặp Tri Nhiên nhà chúng tôi ở Úc sao? Trùng hợp như vậy à? Tại sao lại đến với nhau chứ? Không phải nghe nói, cô Hướng và tổng giám đốc công ty Hoa Vũ đính hôn sao, làm sao bây giờ lại kết hôn với Tri Nhiên nhà chúng tôi rồi?"
"Mẹ!" Trên mặt Ninh Tri Nhiên có chút không vui, anh mơ hồ cảm thấy, dường như mẹ anh đang làm khó dễ Hướng Vãn. Bà Ninh cười nhìn con trai mình: "Thế nào? Mẹ hỏi một chút cũng không được à? Đứa con trai này, bị một người phụ nữ tổn thương mấy lần, con mới nhớ lâu hả?"
"Mẹ đừng có nói chuyện này được không? Tình cảm của con và Hướng Vãn vẫn tốt! Nếu không có thể dẫn về ra mắt với hai người sao? Mẹ cứ yên tâm chờ uống trà của con dâu đi!"
"Con bảo mẹ yên tâm thế nào đây? Cô Hướng, không phải tôi có thành kiến với cô."
"Mẹ như vậy là có thành kiến!"
"Thằng nhóc con thì biết có chuyện gì xảy ra chứ? Mẹ nói một câu cũng không được ư? Có vợ quên mẹ? Hai đứa còn chưa kết hôn đâu, mà con đã như vậy, sau này khi con kết hôn, con còn biết coi ai ra gì nữa chứ?"
"Ai nói chúng con chưa kết hôn? Giấy hôn thú cũng nhận được hai tháng rồi!"
"Con! Con học theo ai vậy chứ? Làm trước rồi mới báo sau à?"
Ông Ninh vẫn luôn không nói gì, vào lúc này ho khan một tiếng, cắt đứt cuộc tranh chấp giữa vợ và con trai. Bà Ninh đột nhiên nhớ, dường như khi bà kết hôn, cũng làm trước rồi mới báo sau, bà Ninh thấy mình nói sai, quay sang chỉ trích chồng mình: "Đều tại ông! Con trai toàn học cái xấu của ông!"
"Con người bà, không nói lại con trai, lại nói sang tôi. Bà muốn phản đối hôn sự này, cũng được, nói ra một lý do, để cho bọn nhỏ biết mà tính toán."
"Ý của ông là ông không phản đối? Ông đừng cho rằng tôi không biết, ông định hôn sự cho Tri Nhiên, Tri Nhiên không đồng ý, cho nên mới sang Úc, bây giờ ông lấy tôi ra làm bia đỡ đạn?"
Ông Ninh không nhịn được nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Bà không thể đứng về phía tôi sao?"
Bà Ninh nghĩ lại một chút, vậy cũng đúng, sau đó bà nói với con trai mình, hạ quyết tâm: "Tri Nhiên, hôn sự của con, cha mẹ không nên can thiệp quá nhiều, chẳng qua nếu con muốn cưới cô ấy gái này, mẹ không đồng ý."
Câu trả lời này, Ninh Tri Nhiên đã sớm nghĩ đến rồi, đối sách đương nhiên cũng nghĩ xong.
"Mẹ, bây giờ con cho mẹ và cha sự lựa chọn, thứ nhất, mẹ có con trai, có con dâu, còn có cháu trai. Thứ hai, mẹ không có con dâu, không có cháu trai, cũng không có con trai. Dù sao chúng con cũng đã nhận giấy hôn thú, Hướng Vãn cũng mang thai hai tháng rồi, nếu mẹ không muốn, con cũng không nói thêm!" Ninh Tri Nhiên thẳng thắn nói, anh biết, mẹ anh muốn có cháu trai nhất, đây chính là điểm yếu của bà. Anh cũng biết, thật ra mẹ anh không ghét Hướng Vãn, chỉ là muốn bảo vệ anh, sợ anh bị tổn thương.
Bà Ninh hừ lạnh một tiếng: "Được được được! Đã học được cách uy hiếp cha mẹ! Ninh Tri Nhiên, mẹ cũng cho con hai lựa chọn, thứ nhất, con sẽ có cha có mẹ, còn có cả tài sản của nhà họ Ninh. Thứ hai, con không có gì cả! Con tự xem mà làm!"
Ông Ninh không nhịn được nhíu mày, đổ mồ hôi lạnh. Ông kéo tay vợ mình, nói nhỏ: "Cổ phần sớm đã chuyển cho con trai."
"Cái gì?! Sao ông làm nhanh quá vậy?!" Vẻ mặt bà Ninh biến đổi, đầy ảo não. Ông Ninh an ủi bà, hòa hoãn: "Cô Hướng, tôi cảm thấy cô ấy rất quen mắt, rất giống một người bạn cũ của tôi, không biết cô có biết, Hướng Đỉnh, tư lệnh Hướng không?"
Hướng Vãn sửng sốt một chút: "Đó là cha cháu."
Ông Ninh kích động đứng bật dậy: "Cháu là con gái tư lệnh Hướng? Thảo nào, thảo nào, bác cảm thấy cháu quen mặt, cháu thật sự là con gái của tư lệnh Hướng?! Tư lệnh Hướng đâu? Ông ấy có khỏe không?"
"Cha cháu đã qua đời rất nhiều năm rồi ạ." Hướng Vãn lẳng lặng nói, bởi vì thời gian quá lâu, cho nên cô mới có thể bình tĩnh như vậy.
"Sao lại như thế?! Tư lệnh Hướng đã qua đời rồi!" Ông Ninh khiếp sợ, năm đó khi đầu quân, cha của Hướng Vãn, là trung đội trưởng của ông, tình cảm giữa hai người họ rất tốt, sau đó ông chuyển nghề, còn Hướng Đỉnh vẫn ở trong quân đội, mười năm ngắn ngủi, ông nghe nói Hướng Đỉnh đã làm Thiếu tướng, về sau nữa nghe nói đã là Tư lệnh. Mười mấy năm không liên lạc, hôm nay lại biết được ông ấy đã mất, ông nhớ, đó là một người đàn ông rất thú vị, nói chuyện cực kỳ hợp với ông. Biết tất cả những chuyện này quá mức đột nhiên, chuyện trọng đại như vậy, sao tin tức lại bị phong tỏa chứ? Ông mơ hồ cảm thấy, sau chuyện này tuyệt đối có gì đó không bình thường, nhưng nhìn thần sắc của Hướng Vãn, ông cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể chờ về sau, từ từ hỏi thăm. Ninh Tri Nhiên nghe cha mình và cha Hướng Vãn là chiến hữu, trong lòng đã sớm nở hoa: "Cha, vậy ban đầu sao không làm một cái hôn ước luôn đi ạ? Vào thời phong kiến, sao cha không phong kiến thế ạ?"
Bà Ninh cũng trợn tròn mắt, bà nghĩ còn muốn chồng và mình cùng nhau thuyết phục con trai, theo khuynh hướng như thế này thì hình như là, mình bị thuyết phục, bà vẫn không nghĩ tới, Hướng Vãn cũng là con nhà gia giáo. Vậy bà nên phản đối, hay không phản đối đây?
Thừa thắng xông lên, chiến lược này, là ông nội của Ninh Tri Nhiên đã dạy anh. Cho nên Ninh Tri Nhiên nhân cơ hội làm khó dễ: "Mẹ, thật ra thì con và Hướng Vãn yêu nhau thật lòng, mẹ không cần quan tâm nhiều như vậy, còn không tin sự quyến rũ của con trai mẹ sao? Con là do mẹ sinh đấy."
Những lời này của anh, nói ra hết ưu tư trong lòng bà Ninh, thôi thôi, dù sao không phải là cùng mình qua một đời sống chết, con trai thích thì cưới thôi, dù sao giấy hôn thú cũng nhận rồi, dù sao cháu trai cũng có, nếu mang long phượng thai, vậy thì cháu gái cũng có.
"E hèm." Bà Ninh hắng giọng: "Thoải mái đi! Ăn cơm trước, chuyện hôn lễ, còn phải bàn bạc cho kỹ càng."
Vậy là đồng ý! Ninh Tri Nhiên xông tới, ôm lấy Bà Ninh, hung hăng hôn một cái, đây gần như là trong ba mươi mấy năm của anh, một trong những thời khắc vui vẻ nhất.
"Mẹ, không cần mẹ bận tâm, chuyện hôn lễ con đã chuẩn bị xong, định vào đầu tháng sau."
Bà Ninh trợn to hai mắt nhìn Ninh Tri Nhiên, đứa con này thật là mọi chuyện xong xuôi rồi mới nói bà biết.
Hướng Vãn nhỏ giọng hỏi Ninh Tri Nhiên: "Đứa bé đâu?"
Ninh Tri Nhiên cười có chút gian trá, ghé sát tai cô nói nhỏ: "Chúng ta nắm chắc thời gian tạo một đứa thôi!"
Bữa ăn cơm vui vẻ hòa thuận, hai vị trưởng chai nhà họ Ninh, vứt đi tất cả ngăn cách, trang nghiêm của hai cha mẹ chồng điển hình.
Mùa xuân lặng lẽ tới, ba tháng băng tuyết đã sớm không còn nữa, thay vào đó là sự sinh sôi dồi dào.
Hôn lễ theo kiểu phương Tây, Hướng Vãn hoàn toàn không nhúng tay vào, toàn bộ đều do một mình Ninh Tri Nhiên bận rộn chạy tới chạy lui, cô rất nhàn rỗi. Áo cưới đơn giản thanh thoát, khôn khéo làm nổi bật dáng người tuyệt mỹ của cô.
Một hàng những chiếc xe thể thao mui trần của bọn họ, xếp dài thành một đoàn, chạy trên đường thành phố K, như tuyên bố với thế giới, bọn họ kết hôn rất vui vẻ.
Ninh Tri Nhiên chọn một nhà thờ xây ở bờ biển, hoa tươi nở rộ toàn bộ hội trường. Cánh hoa khoe màu đua sắc, rối rít chúc phúc Ninh Tri Nhiên và Tôn Tình. Trên đời này đã không còn Hướng Vãn nữa, hôm nay thân phận của cô là người từng sống ở Úc.
Khách mời tới tham dự, toàn là danh nhân trong xã hội thượng lưu, bọn họ cười nói, cũng không biết có bao nhiêu người thật lòng, bao nhiêu người giả tạo.
Bọn họ tới nhà thờ, nói chuyện một hồi với vài vị khách mời, Ninh Tri Nhiên thấy sắc mặt Hướng Vãn không tốt lắm, dịu dàng hỏi: "Có phải mệt rồi không? Hay là anh đưa em đi nghỉ ngơi một lúc nhé, hôm nay phải chào hỏi nhiều đấy."
Hướng Vãn gật đầu: "Anh ở ngoài này chào hỏi khách khứa đi, em có thể tự đi một mình được, nếu chúng ta đi hết, bỏ lại khách cũng không tốt."
"Không sao, còn có cha mẹ anh mà. Nhờ bọn họ tiếp đãi."
"Không cần, một mình em có thể đi mà."
"Thật sự được à? Để anh bảo người đưa em đi." Mặc dù Hướng Vãn bảo đảm mình ổn, nhưng Ninh Tri Nhiên vẫn không yên lòng, gọi người tới, dặn dò đưa Hướng Vãn đi nghỉ ngơi.
Trong đám người, một cô gái sắc sảo, đẩy một người đàn ông áo đen, đứng xa xa nhìn cảnh tượng tràn đầy hạnh phúc. Ánh mắt của người đàn ông kia, vẫn nhìn chằm chằm vào cô dâu mặc áo cưới trắng tinh, cô vẫn mãi xinh đẹp động lòng người như vậy, mỗi khi cô xuất hiện, có thể khiến những thứ xung quanh cô đều phai sắc, anh ta nhìn thấy cô mỉm cười hạnh phúc, chân mày nhíu chặt, từ từ giãn ra, trên cổ tay trái của anh ta, quấn một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền rũ xuống, ở giữa là một viên đá quý màu xanh, xung quanh điểm xuyến vài viên kim cương, sợi dây chuyền của anh ta lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ. Anh ta chậm rãi nâng tay trái mình lên, hôn lên sợi dây chuyền kia, sợi dây chuyền này, từng thuộc về cô, anh ta nhếch miệng cười.
Khuôn mặt anh ta cứng ngắc, đã bao lâu rồi không cười? Mười tháng sao? Hình như là vậy, suốt mười tháng.
Anh ta nghiêng đầu khẽ gật với người phụ nữ đang đẩy mình, người phụ nữ hiểu ý, đẩy anh ta từ trong đám người rời đi.
Ánh mắt của Hướng Vãn dường như bị cái gì đó lung lay một chút, cô tìm kiếm khắp nơi, trong đám người, dường như có một bóng dáng màu đen, cô ngây ngẩn, sau đó lại không chút nghĩ ngợi đuổi theo, chân cô hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô không hiểu vì sao mình làm vậy, người kia, là anh ta sao?
"Hướng Vãn." Sau lưng có người gọi cô, cô quay đầu, đối diện với nét mặt tươi tắn của Ninh Tri Nhiên: "Đi đâu thế?"
Hướng Vãn lắc đầu: "Ở cạnh anh rất tốt, không đi đâu hết."
Anh ôm cô vào lòng, mỉm cười hạnh phúc, ngắm nhìn bóng dáng màu đen phía xa xa, anh nhất định sẽ làm cho người phụ nữ này hạnh phúc.
Tiếng chuông nhà thờ vang lên, bọn họ ở trước mặt cha xứ tuyên thệ, không xa không rời, mãi mãi yêu nhau.