Edit: Voicoi08 + Hạ Tử Yên
Beta: Hạ Tử Yên
Sống lại.
Đèn đỏ trên cánh cửa phòng phẫu thuật bất ngờ sáng lên, y tá ra ra vào vào, trên hành lang liên tục có người đến người đi. Bỗng nhiên, thoáng cái cả dòng người tấp nập, lại bỗng nhiên, thoáng cái, không còn một bóng người. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Hướng Vãn một mình ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đang đóng chặt, cả bóng đèn đỏ trên cửa phòng. Cô có cảm giác giống như vừa trải qua một vòng sinh tử luân hồi khá dài, cảm giác cả người đều mệt mỏi, trong đầu chỉ còn lại trống rỗng, cô không biết mình nên làm cái gì, cũng không biết bản thân có thể làm gì, cô chỉ biết, việc cô muốn làm chính là chờ Lâm Mạc Tịch bình yên vô sự đi ra ngoài. Quên mất thời gian, trên hành lang từ mờ tối chuyển thành đèn đuốc sáng trưng. Đèn đỏ trước phòng giải phẩu đột nhiên tắt. Cánh cửa đóng chặt lại cũng mở ra, vẻ mặt bác sĩ mệt mỏi đi ra ngoài. Hướng Vãn mạnh mẽ đứng dậy, đầu óc không tỉnh táo khiến cô suýt ngã sấp xuống, cô cử động hai chân sớm mất cảm giác đi nhanh đến trước mặt bác sĩ, cô nắm chặt lấy cánh tay của bác sĩ.
“Mạc Tịch sao rồi ạ? Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi ạ?” Trong giọng nói mang theo sự lo lắng, giống như một kẻ tù tội chờ đợi kết quả tuyên án được trả tự do cuối cùng. Bác sĩ nhận lấy khăn giấy mà y tá đưa sang, lâu mồ hôi, rồi mới nói: “Phẫu thuật rất thành công, viên đạn đã được lấy ra, chờ khi khỏe hẳn thì có thể ra viện. May mắn, anh ta không bi tổn thương gân cốt.” Chỉ ngắn ngủn mấy câu nói, nhưng cũng khiến cho trái tim đang treo ngược ở cổ họng của Hướng Vãn theo đó mà bình tĩnh lại.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Hướng Vãn mừng như điên, con ngươi nhàn nhạt như làn nước mùa thu, đây là tin tức tốt nhất mà cô nghe thấy trong năm nay. Cô cúi đầu chào một góc 90 độ trước bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn mọi người.”
“Đây là việc chúng tôi phải làm, cô Hướng chăm sóc cho anh ta thật tốt đi.” Sau khi bác sĩ phẫu thuật chính nói xong lập tức quay người rời đi.
“Cảm ơn. Tôi sẽ, tôi sẽ. Cảm ơn mọi người.” Câu nói của Hướng Vãn có chút lộn xộn, liên tục nói cảm ơn. Y tá đẩy Lâm Mạc Tịch ra ngoài, trên vai anh đã được băng bó tốt, gương mặt tái nhợt, đôi môi mím lại thật chặt. Lông mi của anh rất dài, giống như chiếc quạt lông, tạo thành một bóng râm trên mí mắt của anh. Hướng Vãn cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh, trên mặt nở nụ cười, giống như những làn sóng lăn tăn dập dờn. Mạc Tịch, chỉ cần còn sống thì sẽ có hi vọng, tốt quá, chúng ta đều còn sống.
“Cô Hướng, anh Lê mời cô đến phòng bệnh 306.” Một cô y tá vội vàng chạy đến. Những người trong bệnh viện này hầu hết đều biết Hướng Vãn, tuy rằng Hướng Vãn hoàn toàn không biết họ nhưng bởi vì có quan hệ với Lê Thiên Qua nên cả bệnh viện đều ở đây phục vụ bọn họ, cho nên mọi người muộn không biết Hướng Vãn cũng không được. Hướng Vãn ngây ngẩn cả người, cô ngơ ngác nhìn theo cô y tá đến truyền lời kia.
“Cô Hướng? Cô làm sao thế? Vẻ mặt cô rất khó coi, có phải cô không thoải mái không?” Cô y tá nhỏ vừa quan sát vẻ mặt cô vừa nói. Hướng Vãn lắc lắc đầu, gương mặt vốn không có chút huyết sắc nào càng thêm tái nhợt, cô cắn môi, nhìn Lâm Mạc Tịch vẫn còn đang ngủ mê man, cô nhẹ nhàng vuốt tóc anh, gương mặt anh, khóe môi của anh, giống như làm thế nào củng nhìn không đủ. Cuối cùng cô cũng chỉ có thể buông tay, nhìn y tá đẩy Lâm Mạc Tịch vào trong thang máy, cửa thang máy "tích" nột tiếng đóng lại, ánh mắt của cô lại mãi cũng chưa thu lại. Tiếng bước chân thanh thúy vang vọng khắp hành lang, mỗi một bước chân cô bước ra đều rất kiên định. Nên tới, không ai có thể tránh được, chỉ cần Mạc Tịch sống khỏe mạnh, cô thế nào cũng được, điều xấu nhất cũng chỉ là chuyện lui tới với nhau của cuộc sống trước kia mà thôi, chỉ cần cô còn sống thì sẽ có cơ hội có thể sống một cuộc sống mà bản thân muốn sống. Nếu hành lang này có thể đi xuống luôn, có phải tốt không? Đáng tiếc, ông trời không chiều lòng người, trong lúc buồn chán đi về phía trước, cô đã đứng trước cửa phòng bệnh 306. Hít sâu vài cái, sau đó đi gõ cánh cửa.
“Vào đi.” Rất lâu sau, giọng nói lười nhác của anh ta vang lên. Bốn vách tường trắng sạch sẽ, bóng đèn có chút lờ mờ chiếu lên mặt người, có chút không rõ ràng. Rèm cửa sổ sọc ca-rô màu xám trắng che lại sự tối tăm ở bên ngoài. Lộ ra một chiếc giường lớn nằm ngay giữa phòng, cũng là ra giường sọc ca-rô màu xám trắng. Hướng Vãn ngạc nhiên một chút, bố trí trong phòng bệnh này gần như giống như đúc với cách bố trí của căn phòng trên đảo nhỏ kia của bọn hô. Lê Thiên Qua đang đắp chăn, dựa người vào trên giường, lười nhác nhìn về phía Hướng Vãn: “Ngồi đi.”
“Hả?” Hướng Vãn đang suy nghĩ, đột nhiên bị giọng nói của anh ta kéo về hiện thực, tìm ghế sofa ngồi xuống. Lê Thiên Qua không khỏi nở nụ cười: “Em vẫn sợ tôi như trước? Ngồi xa như vậy.”
Hướng Vãn ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt trêu tức kia, cô cắn môi, vẫn đứng lên, cô vừa muốn nhấc chân đi tới bên cạnh anh, đột nhiên Lê Thiên Qua lại ngắt lời nói: “Quên đi, em cứ ngồi ở đó đi, cách tôi càng xa càng tốt.”
Hướng Vãn nghe anh ta nói, cô sững sờ ngay tại chỗ, không biết phải làm sao cho phải. Lê Thiên Qua nhìn thấy dáng vẻ ngu ngơ của cô, nhếch môi cười, làn da màu lúa mì, tà mị xinh đẹp. Anh ngoắc ngoắc ngón tay với cô: “Em đến đây một chút.”
Hướng Vãn không rõ chuyện gì, chậm rãi bước chân đi đến bên giường của anh.
“Ngồi xuống đi.” Lê Thiên Qua liếc mắt nhìn sang bên cạnh mình một cái, Hướng Vãn cẩn thận ngồi xuống.
“Hôn tôi.” Anh mỉm cười nhẹ, giống như đang muốn nói một chuyện khẩn cấp không liên quan, trên thực tế, hôn môi đối với bọn họ mà nói quả thật không phải chuyện gì xa lạ. Độ ấm trên môi anh, Hướng Vãn cũng đã sớm quen thuộc. Cô hơi do dự một chút, cúi người xuống, đưa đôi môi không có chút huyết sắc nào của mình in xuống môi của an. Từ trước đến nay môi cô đều lạnh như băng, mà môi anh ta lại luôn ấm áp. Lê Thiên Qua dùng một tay giữ chặt đầu cô, hôn cô nhiệt tình, cảm giác hương vị ngọt ngào giữa môi và răng của cô. Đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào bên trong miệng cô, tìm kiếm lưỡi cô, chậm rãi dây dưa. Rất lâu sau, đột nhiên anh đẩy cô ra, tiện tay rút một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau đôi môi của mình. Bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Em vẫn nên ngồi xuống ghế sofa đi.”
Hướng Vãn hoàn toàn bị anh ta làm cho hồ đồ, nhưng cô cũng không có suy nghĩ nhiều, theo lời anh ta nói, lại ngồi xuống ghế sofa lần nữa. Lê Thiên Qua cẩn thận đánh giá cô, mái tóc của cô rối tung buộc sau đầu, lộ ra gương mặt trái xoan động lòng người, đã sắp gầy đến không còn hình dáng nữa rồi, thật sự cũng chỉ còn khoảng bằng bàn tay. Gương mặt cô trắng bệch, luôn cắn chặt môi mình, đôi mắt lõm sâu xuống, xương gò má cao nhô lên cao. Dáng vẻ này, anh thấy còn thương tiếc. Lê Thiên Qua thu hồi ánh mắt của mình, châm một điếu thuốc, dùng sức hít một hơi, phun làn khói ra. Anh chậm rãi mở miệng nói: “Hướng Vãn, em khiến tôi cảm thấy chán rồi, khiến cho tôi cảm thấy chán ghét. Phụ nữ, tôi có thể nắm một cái là được một bó to, xinh đẹp hơn em, chỗ nào cũng có. Tôi không còn hứng thú với em nữa, vốn tôi còn đang tính, giữ lời hứa, cưới em làm vợ, đáng tiếc phản ứng của em khiến tôi thấy gai mắt, một lần lại một lần chạy trốn, thật rõ ràng, em đã vượt qua mức độ nhẫn nại của tôi.”
Hướng Vãn và anh nhìn nhau, nhìn khói thuốc vờn quanh đầu ngón tay anh ta. Lê Thiên Qua gạt tàn thuốc một chút, tiếp tục nói: “Em cút đi! Tôi không thể giết em, về sau em không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi sẽ sai người ngụy tạo một bản báo cáo tử vong giả, bắt đầu từ hôm nay trở đi, không còn người tên là Hướng Vãn này nữa. Tùy tiện chọn một nước, em muốn đi nước nào thì đi nước đó, tất cả chi phí tôi sẽ phụ trách, coi như là phí nghỉ việc tôi đưa cho em. Cút đi! Vĩnh viễn đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi, nếu không thì tôi không thể cam đoan mình có thể lập tức giết em hay không! Nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt, mau cút đi!”
Hướng Vãn không thể tin được nhìn anh: “Ý của anh là, thả tôi đi?”
“Sai rồi, không phải thả em đi, mà là bảo em cút đi! Lời tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Đối với một người phụ nữ đã không còn chút hứng thú nào, giữ lại cũng vô dụng, đưa em đi Australia đi. Ngày bay là ngày kia, An Mạn sẽ sắp xếp cho em. Những gì muốn nói tôi nói xong rồi, em có thể lăn!” Trên bgũ quan thâm thúy của anh vẫn là dáng vẻ sóng nước không dao động như cũ, không có một chút mất tự nhiên nào. Thậm chí còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này giống như mang theo một loại tưởng nhớ và thoải mái. Giữa bọn họ thật sự đi đến mức bụi về bụi đất về đất sao? Không dây dưa nữa, lựa chọn buông tay như vậy. Đây không phải là điều cô luôn mong muốn sao? Vì sao nhìn thấy gương mặt anh tuấn bình tĩnh kia của anh, cô lại chần chờ không có bước ra ngoài?
“Sao em còn chưa cút đi? Muốn tôi đuổi em đi sao? Hướng Vãn, tôi đã giữ lại thể diện cho em, em đừng không biết suy xét như vậy.”
"Vĩnh biệt!" Hướng Vãn nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười này không mang theo bất kỳ lưu luyến nào, không có châm chọc, không có chế giễu, cũng không có lấy lòng và nịnh hót, cô chỉ đơn thuần muốn hắn lưu giữ một nụ cười trong sáng chân thạt nhất, sợ rằng đây là lần đầu tiên, cũng chính là một lần cuối cùng của kiếp này. Cô xoay người đi ra ngoài, chỉ để lại cho anh một bóng lưng kiên cường. Lê Thiên Qua nhìn chăm chú vào cô, hận không thể nhìn xuyên qua cô. Quả đấm của anh siết thật chặt, cắn chặt khớp hàm của mình, giữa răng môi đã có mùi máu tanh, hắn vẫn tiếp tục cắn, không để cho mình phát ra một tiếng nào, cố nhịn xúc động muốn ôm cô xuống, lập tức yên lặng nhìn cô từng bước một rời khỏi thế giới của mình, từ đó không còn có bất kỳ quan hệ nào nữa. Cho đến khi tiếng bước chân trong hành lang từ từ biến mất, anh đột nhiên nở nụ cười, không thể ức chế mà điên cường cười to, hốc mắt đỏ hồng, anh ngẩng đầu lên, ép tất cả những thứ yếu ớt kia trở về. Một lúc, anh cầm điện thoại lên, nhấn một chuỗi số dài. Mặc dù trong lòng không bỏ được nói ra chỗ ở sau khi rời đi của Hướng Vãn, nhưng cuối cùng vẫn nói cho đối phương biết tin tức này. Lê Thiên Qua cúp điện thoại, thở một hơi thật dài. Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình sẽ yêu đến trình độ khắc cốt ghi tâm như vậy. Vốn cho rằng, nàng chỉ là đồ chơi, con rối của mình. Nhưng, cuối cùng chính mình lại trở thành đứa ngốc nhất trong thế giới tình yêu này. Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như bóng lưng của Hướng Vãn vẫn chưa hề biến mất như cũ, lúc này Lê Thiên Qua đang rơi vào trong thế giới nghĩ thầm, bị ảo giác của mình buộc chặt đến mức không thể tự kềm chế được. Bên ngoài sân bay quốc tế, một chiếc xe hơi màu xanh ngọc dừng lại.
"Cô Hướng, đây là tài liệu mới của cô, đã sắp xếp xong xuôi rồi, bây giờ thân phận của cô là người Hoa sinh ở Australia, tên của cô gọi là Tôn Tình, nghề nghiệp là nhà thiết kế trang sức. Ở bên kia cũng đã an bài thỏa đáng tất cả, phòng ốc đã có sẵn, sau khi cô đến, sẽ có người đi đón cô, mỗi tháng sẽ đưa cho cô năm vạn Đô-la phí sinh hoạt, sẽ liên tục đưa cô mười tháng. Cô Hướng còn cần gì nữa không?" An Mạn cầm tài liệu, kiên nhẫn giải thích. Hướng Vãn lắc đầu một cái, An Mạn cười một cái, đưa tất cả chứng minh, vi-sa, hộ chiếu linh tinh vào trong tay của cô.
"Vậy gặp lại sau, cô Hướng, đây là một lần cuối cùng tôi nói với cô." An Mạn nhẹ nhàng nói, ánh mắt lại vẫn nhìn Hướng Vãn ở trước mặt. Hướng Vãn cũng nhìn An Mạn ở trước mặt, cảm thấy hôm nay An Mạn có chút khác biệt: "Cô rất ghét tôi?"
"Đúng vậy, tôi rất chán ghét cô!" An Mạn không chút suy nghĩ, trực tiếp đi thằng vào vấn đề nói ra sự thật.
"Thật là khéo, vừa vặn tôi cũng không thích người như cô. Cuối cùng hỏi cô một vấn đề." Hướng Vãn cũng không chịu yếu thế, dù sao đều sắp rời khỏi rồi cũng không có gì phải kiêng nể nữa. An Mạn gật đầu với Hướng Vãn một cái, vẫn mang theo tính nhẫn nại như cũ: "Mời nói."
"Lê Thiên Qua anh ấy, tại sao đột nhiên lại chịu thả tôi đi?" Cuối cùng rời đi, muốn hiểu rõ cuối cùng trong hồ lô của Lê Thiên Qua bán thuốc gì.
"Cô một lần lại một lần xúc phạm tới ranh giới cuối cùng của ông chủ, hắn không giết cô, chỉ để cho cô đi, là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Đối với một người phụ nữ không nghe lời mình, chán ghét là đúng, vứt bỏ cũng là dĩ nhiên. Cô Tôn Tình còn muốn hỏi gì nữa sao?" Cô cố ý cắn răng nghiến lợi nói hai chữ Tôn Tình. Ngụ ý, chính là đuổi cô ta đi.
Dĩ nhiên Hướng Vãn hiểu, đẩy cửa xe đi ra. Kéo một vali nhỏ nhắn tinh xào, chậm rãi đi vào. Làm xong tất cả thủ tục, gửi vận chuyển hành lý, lúc này mới qua khâu kiểm tra an ninh, cuối cùng cô liếc mắt nhìn bầu trời của thành phố này một cái, sau đó không chút do dự đi lên máy bay.
Trong phòng khách quý của sân bay, một người đàn ông mặc áo đen, từ đầu đến cuối luôn nhìn chăm chú vào một người phụ nữ, cho đến khi cô ấy đi vào cửa khẩu, ánh mắt của anh vẫn chưa từng thu về.
"Ông chủ, chúng ta trở về thôi." An Mạn gọi một tiếng, lúc này Lê Thiên Qua mới trở lại bình thường.
Tiếng điện thoại bám riết không tha vang lên, Lê Thiên Qua liếc mắt nhìn có điện thoại gọi đến, dãy số này là dãy số khiến anh căm ghét nhất. Chủ nhân của dãy số này, là một người anh muốn giết chết nhất, anh hận không thể uống máu ăn thịt của anh ta, vì người này, đã từng tổn thương tới người anh luôn muốn bảo vệ.
Anh nhấn nút trả lời, vẻ chán ghét trên mặt của anh, từng chút một biến thành tức giận, vặn vẹo, dữ tợn, anh khó có thể tin, lại có chút may mắn, cuối cùng là căm hận. Anh "ầm" một tiếng ném điện thoại di động lên trên tường!
Máy bay bay lượn ở trên trời, bay qua những tòa thành thị san sát, núi non cao lớn trùng điệp, bay qua đại dương, mặc dù Hướng Vãn không thấy được cảnh tượng dưới tầng mây kia, nhưng cô biết những thứ này đều là tồn tại tự nhiên. Có vài thứ, là giấu ở bên dưới ý nghĩ, những chân tướng kia, chờ đợi người mở ra, có vài người muốn truy tìm, có vài người không muốn biết chân tướng.
Bay đến mười mấy giờ, rốt cục máy bay cũng đáp xuống mặt đất của Australia. Hướng Vãn đứng dưới bầu trời xanh của nơi này, hít thật sâu, đây là không khí của sự tự do.
Trong đại sảnh của sân bay, có một người phụ nữ trung niên người Hoa, trong tay nàng giơ một tấm bảng, trên đó viết hai chữ Tôn Tình. Hướng Vãn từ xa nhìn thấy, kéo rương hành lý, từ cửa hông đi ra ngoài.
Cô nhanh chóng đi lên một chiếc xe taxi, suy nghĩ trong chốc lát, mới chải chuốt lại tiếng Anh của mình, báo tên một trấn nhỏ gần Hắc Nhĩ Gốc. Sau khi tài nghe, hơi sửng sốt một chút, mới lái xe.
Hướng Vãn cảm thấy rất quýnh, xem ra mình phải tăng cường rèn luyện Anh văn rồi. Cũng may lúc ở đại học, cô bị ép thi Anh ngữ 8.0, nếu không vào lúc này đi tới Australia, nàng thật sự muốn lúng túng.
Phòng ở là khi cô ở thành phố K, nhờ Tiêu Tiêu liên hệ giúp. Chủ cho thuê nhà là một người đàn ông người Trung Quốc khoảng 30 tuổi, phong thần tuấn lãng, khí độ bất phàm.
"Hi! Chào cô, tôi tên là Mộ Dung Kiêu, tôi là của chủ cho thuê nhà của cô." Người đàn ông vừa nhận lấy hành lý trong tay cô, vừa vươn tay nở nụ cười thân thiện.
Hướng Vãn cũng đưa tay ra, bắt tay đơn giản với anh: "Chào anh, tôi tên là Hướng... Tôi tên là Tôn Tình."
Mộ Dung Kiêu gật đầu một cái: "Tên rất hay, đi thôi, chúng ta lên lầu, nhìn thử phòng của cô." Hắn vừa nói vừa dẫn Hướng Vãn đi lên lầu.
Phòng ốc là kiểu nhà hai tầng, khoảng hai tầng, tầng một là phòng khách và phòng bếp, còn có vài phòng để đồ. Lầu hai có bốn phòng, chủ cho thuê nhà một mình một phòng, còn dư lại ba phòng cũng đã được thuê, Hướng Vãn là người cuối cùng vào ở.
Mộ Dung Kiêu đẩy cửa một căn phòng nằm ở bên trong cùng, căn phòng hướng về phía mặt trời, cho nên ánh sáng đầy đủ, trang trí đơn giản, quét dọn vô cùng sạch sẽ, giường và rèm cửa sổ đều là mới đổi xong, trong không khí có mùi thơm nhàn nhạt. Trong sân có một cây ngô đồng cao ngất, lá vàng úa xào xạc rớt xuống, nơi này đã là cuối mùa thu rồi đó.
"Cảm thấy như thế nào?" Mộ Dung Kiêu thấy cô chậm chạp không nói tiếng nào, không nhịn được mở miệng hỏi.
Mộ Dung Kiêu vội vàng xua tay: "Lưu lại một ấn tượng tốt mà!"
Hướng Vãn cười với anh, lúc Mộ Dung Kiêu nói chuyện, lông mày hơi nhúc nhích, hơn nữa anh thích vừa nói vừa khoa tay múa chân, dáng vẻ tức cười hài hước. Nếu không phải Hướng Vãn nghe Tiêu Tiêu nói qua, cô thế nào cũng không tin, người đàn ông đứng ở trước mặt mình, đã hơn ba mươi tuổi, hơn nữa còn mở ra một tiệm bánh kem. Dáng vẻ của anh, thật sự khiến cho người ta không thể nào liên tưởng đến nổi đến từ chững chạc này.
"Tiền thuê phòng là bao nhiêu? Tôi muốn tính một lần luôn thì bao nhiêu?" Hướng Vãn nghĩ một lát, mới nhớ tới vấn đề quan trọng này. Trên người của cô thật sự cũng không có bao nhiêu tiền, nếu cô rời khỏi Lê Thiên Qua, thì dĩ nhiên sẽ không nhận sự giúp đỡ của anh, sẽ không đi phòng ốc đã chuẩn bị sẵn của anh, cũng sẽ không đi làm công việc mà anh an bài sẵn. Trước khi đi cô đã nghĩ đến, nếu rời đi thì phải triệt để một chút, cho nên cô mới nhờ Tiêu Tiêu giúp đỡ, để cho cô ấy ở trên web tìm giúp một tay.
Từ trước đến nay hiệu suất làm việc của Tiêu Tiêu luôn cao. Rất nhanh đã tìm được Mộ Dung Kiêu, hơn nữa thăm dò nghe ngóng kỹ càng tất cả mới nói cho Hướng Vãn.
Mộ Dung Kiêu lắc đầu một cái: "Bạn của cô đã trả tiền rồi, suốt một năm. Yên tâm ở đi!"
Hướng Vãn kinh ngạc một chút, ngay sau đó lắc đầu cười cười, Tiêu Tiêu này, đã nói không muốn cô ấy giúp đỡ, không nghĩ tới cô ấy vẫn làm như vậy.
"Có cần hỗ trợ gì thì tới tìm tôi, tôi ở phòng bên cạnh cô. Phòng đối diện cô là của một cặp yêu nhau, phòng đối diện tôi cũng là một cặp yêu nhau. Vào ban ngày, rất ít xuất hiện, công việc cũng rất bề bộn. Mọi người cũng không xấu, nói đúng hơn là bởi vì tôi cũng gần như ít gặp qua, cho nên không khó sống chung. Phòng khách và phòng bếp là dùng chung, hai đôi tình nhân này, căn bản chưa từng dùng qua, cho nên cũng chỉ có tôi với cô dùng. Nếu như cô không ngại thì chúng ta ăn chung?"
Hướng Vãn cắn môi, cúi đầu nói: "Tôi không biết nấu cơm."
Mộ Dung Kiêu "à" một tiếng: "Tôi cũng không biết, xem ra tôi mua những đồ làm bếp kia, là nhất định phải biến thành đồ vô dụng rồi! Cô nghỉ ngơi đi, khi nào rãnh, tôi dẫn cô đi ra ngoài đi dạo, nơi này vẫn rất đẹp."
"Cảm ơn."
Mộ Dung Kiêu xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hướng Vãn đẩy ra cửa sổ, gió ùa vào, cô rùng mình, mặc dù lạnh sắp đòi mạng, cô vẫn mở cửa sổ ra, tham lam hít thở không khí, cô bị đè nén quá lâu, bị trói buộc quá lâu, lâu đến mức cũng sắp quên mất cái gì mới là tự do thoải mái mà hít thở!