Editor: Hàn Ánh Nguyệt
Beta: Melodysoyani
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Lâm Mộ Tịch phát hiện người phụ nữ mình đang hôn môi vậy mà lại đang ngẩn người, không khỏi cảm thấy có chút thất bại. Hướng Vãn bị anh đột nhiên hỏi làm cho hoảng sợ, kéo mình trở lại từ trong suy tư, không suy nghĩ nữa. Cô cười cười với Lâm Mộ Tịch, sau đó nói: “Đói bụng.”
Lâm Mộ Tịch nhíu nhíu mày, cười xấu xa nhìn cô, kinh ngạc nói: “Vừa rồi còn chưa ăn no?”
“Hả?” Anh nói một câu làm đầu óc Hướng Vãn mờ mịt. Lâm Mộ Tịch sờ sờ đầu cô, sau đó nói một câu, khiến cho Hướng Vãn nghĩ mà muốn hộc máu: “Chỉ số thông minh còn cần phải mở mang thêm.”
Cái gì gọi là bắt nạt nhân sĩ tàn tật? Hiện tại Lâm Mộ Tịch chính là như vậy, anh bắt nạt Hướng Vãn không thể xuống giường, không thể phản kháng, cho nên lúc chiếm tiện nghi, anh không nương tay một chút nào. Mà Hướng Vãn chợt rõ ràng, làm người phải phúc hậu, lúc nhỏ cô bắt nạt Lâm Mộ Tịch không ít lần, bây giờ còn chưa được mười năm, phong thủy đã thay phiên luân chuyển, hiện tại Lâm Mộ Tịch đã làm tiểu nhân đắc chí rồi. Lâm Mộ Tịch cười hì hì nhìn cô, dịu dàng nói: “Được rồi đừng náo loạn nữa, em ngoan ngoãn nằm xuống đi, còn đang truyền dịch đó. Trước em hãy nằm một lát, anh đi mua cơm mang đến cho em ăn.”
Hướng Vãn gật gật đầu, nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn ăn xương sườn, không phải kho tàu, không phải chua ngọt.”
“Vậy em muốn ăn loại nào?”
Hướng Vãn sửng sốt một chút, há miệng thở dốc, cắn môi, cuối cùng chỉ cười cười: “Anh mua loại nào cũng được.”
“Anh mua cái gì em cũng phải ăn có biết không, không được kén cá chọn canh.”
Hướng Vãn liên tục gật đầu, muốn nở một nụ cười tươi chào đón, thế nhưng lại giật mình phát hiện mình cười không nổi nữa. Lâm Mộ Tịch dặn dò y tá một tiếng mới rời đi, đi được vài bước chợt dừng lại, đường đi bị cản trở. Tổn thương lần này của Lê Thiên Qua đã hoàn toàn được chăm sóc tốt, ngày hôm qua anh ta đã xuất viện, hôm nay xử lý xong một ít công việc ở công ty, bớt chút thời gian đến xem. Lâm Mộ Tịch thấy là Lê Thiên Qua, sửng sốt một chút, chợt mở miệng chào hỏi: “Lê tiên sinh.”
Lê Thiên Qua gật gật đầu, nhìn nhìn Lâm Mộ Tịch nói: “Anh muốn đi mua cơm cho Hướng Vãn ăn phải không?”
“Đúng vậy, Hướng Vãn nói muốn ăn xương sườn.” Có lẽ chính Lâm Mộ Tịch cũng chưa từng chú ý đến, mỗi một lần lúc anh nhắc đến Hướng Vãn, khuôn mặt luôn luôn mỉm cười, dáng vẻ anh như được tẩm gió xuân, ở trong mắt Lê Thiên Qua liền biến thành gai nhọn. Lê Thiên Qua giật mình trong chốc lát, lúc này mới nói: “Không cần đi nữa, cái này cho anh, đưa vào cho Hướng Vãn ăn đi.” Lê Thiên Qua nhận lấy hộp giữ ấm từ trong tay nhân viên ở phía sau, sau đó đưa vào trong tay Lâm Mộ Tịch.
“Cảm ơn.” Lâm Mộ Tịch vừa cầm lấy vừa nói. Lê Thiên Qua nghĩ một chút lại nói: “Anh chờ một lát rồi hãy đi vào, đừng nói cho Hướng Vãn đây là tôi đưa cho anh, nếu thế thì cô ấy sẽ không ăn, ở bên cô ấy nhiều một chút, anh còn có thời gian mười ngày.”
Lâm Mộ Tịch gật gật đầu: “Tôi biết.”
“Biết là tốt, đừng có quên, chuyện anh đã đồng ý với tôi.” Lê Thiên Qua nói xong, xoay người rời đi. Lâm Mộ Tịch nhìn bóng lưng anh, bỗng nhiên lên tiếng gọi anh: “Lê Thiên Qua, anh cực kỳ yêu cô ấy đúng không.”
Anh xoay người lại nhìn Lâm Mộ Tịch, bên môi thoáng qua nụ cười chế giễu: “Cô ấy yêu anh.”
“Nếu như anh thật sự yêu cô ấy, hãy quý trọng lấy.”
Bỗng Lê Thiên Qua cảm thấy đây là truyện cười hay nhất mà mình từng nghe được: “Tất nhiên tôi sẽ quý trọng cô ấy, chỉ là những chuyện này không phải là anh có thể quản được.”
Sắc mặt Lâm Mộ Tịch ảm đạm xuống, tự nhiên mở miệng nói: “Tôi và cô ấy chỉ có thể làm chị em mà thôi.”
Những lời này của anh hoàn toàn làm Lê Thiên Qua tức giận, nắm lấy cổ áo của Lâm Mộ Tịch: “Lâm Mộ Tịch tôi nói cho anh biết, đừng có lấy tình chị em ra lừa tôi, không có đôi chị em hay anh em nào sẽ hôn môi cả!”
Lâm Mộ Tịch không phản kháng, bình tĩnh nói: “Thì ra là anh đã nhìn thấy.”
Lê Thiên Qua giận dữ nói: “Lâm Mộ Tịch, đừng có giở trò trước mặt tôi, hiện tại là vì Hướng Vãn tôi mới khách khí với anh, nếu như anh thật sự khiến tôi phát bực, chớ có mà trách tôi, tôi sẽ bóp chết anh cũng đơn giản như bóp chết một con kiến!”
Lâm Mộ Tịch lấy cổ áo mình ra khỏi tay anh, hơi chỉnh sửa quần áo lại một chút, sau đó nói: “Lê tiên sinh, mặc kệ anh có tin tưởng hay không, tôi và Hướng Vãn chỉ có thể là chị em mà thôi. Thôi, tôi cũng không muốn giải thích cái gì, tôi sẽ tuân thủ lời hứa, sau mười ngày sẽ rời khỏi cô ấy, sau này sẽ không xuất hiện nữa, cũng mong anh nhất định phải quý trọng cô, che chở cho cô ấy.”
“Hi vọng anh nói được thì làm được, tôi không thích người lật lọng, Lâm Mộ Tịch đừng cho tôi có cơ hội gây bất lợi cho anh.” Lê Thiên Qua nói xong, xoay người rời đi. Lâm Mộ Tịch có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, chỉ có mười ngày nữa sao? Một tháng trước, khi anh nghe nói Hướng Vãn bị tai nạn, anh chạy đến bệnh viện, đã có người ngăn anh lại, không cho anh đi gặp cô. Anh bị người mang đến một phòng bệnh, Lê Thiên Qua nửa nằm ở trên giường bệnh. Anh đã từng gặp qua Lê Thiên Qua, là người đàn ông lần trước đi cùng Hướng Vãn. Lâm Mô Tịch muốn vào chất vấn anh ta, vì sao Hướng Vãn lại xảy ra tại nạn xe, anh vừa mới bước tới một bước, lập tức có người ấn anh trên mặt đất. Lê Thiên Qua khoát tay áo, người kiềm chế Lâm Mộ Tịch liền lui ra. Lâm Mộ Tịch phẫn nộ nhìn anh: “Rốt cuộc Hướng Vãn thế nào rồi? Không phải anh nói sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy sao? Vì sao cô ấy còn xảy ra tại nạn xe cộ?!”
Lê Thiên Qua đánh giá anh rất lâu, rồi mới nói: “Lâm Mộ Tịch, rốt cuộc thì anh có chỗ nào tốt?”
“Anh có ý gì?” Lâm Mộ Tịch bị anh hỏi làm cho sững sờ.
“Hướng Vãn nhất định sẽ thành vợ của tôi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy cả đời, tôi có thể cho cô ấy cuộc sống tốt nhất. Nhưng chỉ vì anh tồn tại, cô ấy vẫn còn do dự, Lâm Mộ Tịch, hiện tại anh là chướng ngại vật của cô ấy. Chuyện xưa của các người, tôi không muốn truy cứu lại, trong lòng anh rất rõ ràng, anh và cô ấy là hoàn toàn không có khả năng, cho dù anh không cần nhìn ánh mắt của người thường, thế nhưng luôn có người quan tâm, cái tội danh loạn luân này, anh muốn để cho Hướng Vãn mang trên lưng cả đời sao? Anh là một minh tinh, càng chú trọng thanh danh không phải sao, nếu anh thân bại danh liệt thì anh lấy cái gì làm cho Hướng Vãn hạnh phúc? Chỉ cần anh đồng ý rời khỏi cô ấy, vĩnh viễn đừng đến quấy rầy đến cuộc sống của cô ấy, vậy thì toàn bộ mọi chuyện được giải quyết dễ dàng rồi!”
Lâm Mộ Tịch cả giận nói: “Lê Thiên Qua, anh uy hiếp tôi.”
Lê Thiên Qua cười cười nói: “Theo anh nghĩ thì như thế nào, tôi chỉ trần thuật lại sự thật cho anh thôi. Hiện tại chỉ là cho anh lựa chọn một cái, hoặc là rời khỏi cô ấy để cho cô ấy đi tìm hạnh phúc thuộc về mình hay là vẫn cứ trối buộc tình cảm của cô ấy, để cho cô ấy quanh quẩn mãi trong quá khứ. Thật ra không phải anh đã tính toán sẽ buông tay sao, Lâm Mộ Tịch, thật ra anh rõ ràng hơn bất kỳ ai khác. Hôm nay chỉ là để cho anh tỏ thái độ mà thôi.”
Sau khi anh suy nghĩ thật lâu, hai nắm đấm siết chặt ken két, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, rốt cuộc vẫn muốn buông tay, anh gằn từng chữ nói: “Có thể cho tôi thời gian bốn mươi ngày không? Đã thật lâu tôi không đón sinh nhật với cô ấy rồi.”
Lê Thiên Qua gật gật đầu: “Nhớ kỹ anh chỉ có bốn mươi ngày, đừng làm ra chuyện gì để tất cả mọi người không vui. Sau bốn mươi ngày, trả lại Hướng Vãn cho tôi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
“Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng anh?”
“Bởi vì, tôi có năng lực để chăm sóc cho cô ấy tốt hơn anh.”
Lâm Mộ Tịch dứng trong hành lanh bệnh viện, nhìn bóng lưng Lê Thiên Qua rời đi, nhớ tới ước định giữa bọn họ, hộp giữ ấm trong tay bị anh nắm chặt. Thì ra đã nhiều năm như vậy, vẫn là như cũ, Hướng Vãn, anh vẫn không thể bảo vệ em, chỉ có thể hoàn toàn buông tay, là sai lầm của anh, vẫn luôn nhớ lại quá khứ. Là ai đã nói, người cuối cùng vẫn không thể sống mãi trong quá khứ, bây giờ anh mới phát hiện, hoàn toàn là sai. Em đã sớm không phải là Hướng Vãn của quá khứ, mà anh cũng đã sớm không còn là người thiếu niên trong trí nhớ kia, anh ta nói rất đúng, chúng ta đã trở thành quá khứ, hiện giờ, em là em, mà anh không biết mình là ai. Lâm Mộ Tịch hít sâu một cái, đẩy cửa phòng bệnh ra, vừa cười vừa đi đến bên người Hướng Vãn.
“Chắc em đói đến điên rồi nhỉ?”
“Không có, chỉ là đói xẹp bụng thôi. Mua cái gì cho em đó?”
Lâm Mộ Tịch nhéo nhéo cái mũi của cô, cưng chiều nói: “Em là quỷ chết đói chuyển thế, con mèo tham ăn, mèo tham ăn nhất!” Anh vừa nói vừa mở hộp giữ âm ra.
Xương sườn óng vàng rực rỡ, lớn nhỏ vừa vặn, xếp ngay ngắn trong hộp giữ ấm, phía trên rắc muối tiêu, hương vị xông vào mũi.
Hướng Vãn nhanh chóng gắp một miếng, dùng sức ngửi ngửi, mỉm cười với Lâm Mộ Tịch nói: “Thật là thơm, làm sao mà anh biết em muốn ăn cái này hả? Mấy ngày nay ăn cơm bệnh viện em ăn đến ngấy, đã nghĩ muốn ăn cái này!”
Lâm Mộ Tịch kinh ngạc một lát, chợt cười nói: “Em thích là tốt rồi.”
Hướng Vãn cười với anh, sau đó mở to miệng cắn một ngụm, thơm ngon ngon miệng, cô nhấm nuốt vài cái, sau đó nuốt xuống, vẻ mặt chợt ảm đạm xuống, bỏ toàn bộ xương sườn vào trong hộp giữ ấm, để sang một bên.
“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Lâm Mộ Tịch vội vàng hỏi.
Hướng Vãn lắc lắc đầu: “Không có gì, đột nhiên em không đói bụng nữa, Mộ Tịch, về sau đừng bỏ muối tiêu vào xương sườn cho em ăn, hiện tại em không cần bổ huyết đâu.”
“Vậy anh lại đi mua cho em cái khác để ăn nhé.”
“Em thật sự không còn khẩu vị rồi.”
“Ăn chút cháo, uống cháo vào, đưa em ra ngoài đi dạo.”
“Thật sự? Người nói dối bị chó cắn!”
Lâm Mộ Tịch nở nụ cười, nhéo cái mũi của cô: “Đứa ngốc! Rất nhanh anh sẽ trở lại.”
Hướng Vãn gật đầu, nhìn theo anh đi ra ngoài.
Xương sườn óng vàng rực rỡ, lại giống như một thanh kiếm chọc mắt Hướng Vãn đau đớn, rốt cục thì anh ta vẫn không buông tha cho mình. Lê Thiên Qua, tôi đã không có con của anh nữa, vì sao vẫn còn làm xương sườn muối tiêu cho tôi ăn? Sau khi cô tỉnh lại, một chữ cũng không nói với Lê Thiên Qua, cô cho rằng, toàn bộ mọi chuyện sẽ qua đi như vậy, chỉ cần mình trở thành một con đà điểu, cùng Lâm Mộ Tịch trôi qua trong gian phòng bệnh nho nhỏ này, chỉ cần cô không ra, chỉ cần Lâm Mộ Tịch không rời khỏi, như thế thì các cô có thể ở chung một chỗ.
Cô luôn tận lực xem nhẹ một người, xem nhẹ cái người mất trí Lê Thiên Qua kia. Anh ta vẫn không hề xuất hiện, yên bình đã lâu khiến cho cô gần như quên mất, khiến cho cô gần như cho rằng có thể cứ như vậy đến già. Thì ra toàn bộ điều này chỉ là một giấc mộng, cô vẫn không thể tỉnh lại trong ác mộng, bây giờ chỉ là ở trong cơn ác mộng mà lại là một giấc mộng ngọt ngào, mộng đẹp hồi tỉnh, vậy mà cơn ác mộng vẫn đi theo.
Lần này Lâm Mộ Tịch mua cháo cực kỳ loãng cho cô uống, ăn xong, anh bế Hướng Vãn lên trên xe lăn, giúp cô đi dạo trong hoa viên.
Sau giữa trưa cuối mùa thu, mặt trời lười biếng, có gió thổi qua, nhẹ nhàng phất qua tấm thảm của Hướng Vãn, có một chút cảm giác mát mát, mùa đông đã không còn xa rồi.
Bọn họ đi không xa, ở trong hoa viên đi loanh quanh, do vì là cuối mùa thu, trong hoa viên xơ xác, gần như không có gì hay để xem, thế mà Hướng Vãn không muốn trở về.
“Lạnh không?” Anh cúi người hỏi cô.
“Không lạnh.” Hướng Vãn vội vàng lắc đầu, cười ngây ngô với anh: “Mộ Tịch, dẫn em sang bên kia nhìn xem đi.”
Lâm Mộ Tịch vượt lên đến trước mặt cô, ngồi xổm người xuống: “Em có biết bây giờ em có thân phận gì không? Là người bệnh đó, em nên trở về nghỉ ngơi đi, gió thổi lạnh hơn cảm mạo thì làm sao được? Nghe lời.”
“Ở lại một lát nữa đi, không khí trong phòng bệnh không trong lành.”
“Trở về chúng ta mở cửa sổ ra.”
“Lâm Mộ Tịch, anh thật đúng là có thể đối phó em!”
Lâm Mộ Tịch cười cười: “Đi thôi!”
Xe lăn lăn đều tiến lên, rốt cuộc biến mất trong tầm nhìn, dừng ở bên cạnh bồn hoa mấy bước màu đen **, đóng cửa kính xe lại.
“Đi thôi.”
Tài xế theo dặn của ông chủ, khởi động xe, theo cửa chính đi ra ngoài.