Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 28: Ruồi bọ không bâu không có đẻ trứng 6




“Thích cái gì, tôi mua cho cô.”

Hướng Vãn cười một cái: “Thật là rộng rãi nha, thật là tôi thích cái gì cô cũng mua cho tôi?”

Tiêu Tiêu liếc cô một cái: “Không có nói dối cô đâu, tiền này không tốn thì ngu gì không dùng, trăm hoa ai không thích!”

Hướng Vãn trêu ghẹo nói: “Ơ, sao cô lại không tiết kiệm cho chồng mình một chút tiền nhỉ? Người phụ nữ này thật xa xỉ nha!”

“Đây là do cô không hiểu nha, tôi mặc đẹp, mang tốt thì đây chính là giữ thể diện cho anh ta, đàn ông đều hư vinh, đều hi vọng người phụ nữ của mình là tốt nhất, để cho người khác hâm mộ. Còn nữa, tiền này tôi không tiêu chẳng lẽ lại để cho người phụ nữ khác tiêu sao?”

Ý tứ này quá không minh bạch nhưng Hướng Vãn lại hiểu được đạo lý ở trong đó. Đây chính là bi ai của phụ nữ bọn họ, người nào không có hoàn cảnh tốt, không có gia tài chống đỡ thì chỉ có thể dựa vào người đàn ông, lấy lòng anh ta, sau đó lấy được thứ mình muốn, còn phải luôn luôn lo lắng xem có phải người đàn ông đó chán mình hay không, cuộc sống như thế thật là mệt chết đi. Cho nên có thể tốn thì liền tốn, coi như vì cuộc sống về già của mình sau này.

“Lúc nào thì kết hôn?” Hướng Vãn hỏi.

“Nhanh đi, ai biết được.” Tiêu Tiêu đáp lại mà trong lòng có chút không yên. Cầm lấy đồ trang sức mà hai người mua rồi lại đi lên lầu mua một chút quần áo, Hướng Vãn cũng mua vài món, đều là Tiêu Tiêu mua cho, vài chục vạn quét một lần đã không còn, mà Tiêu Tiêu không hề nháy mắt một lần nào, xem ra thật lòng muốn phung phí một lần. Tiêu Tiêu là người Tứ Xuyên nên thích ăn cay, vừa vặn Hướng Vãn cũng thích, hai người hoàn toàn không để ý đến việc ăn mặc như thục nữ của mình mà giữa ngày hè đi ăn lẩu. Sau khi cơm nước no ne, Tiêu Tiêu mới mở miệng hỏi: “Cô và Ninh Tri Nhiên ngày hôm qua rất kịch liệt a.”

Lúc đi Hướng Vãn cố buộc một mảnh khăn lụa để che vết hôn ở trên cổ, nhưng không ngờ ánh mắt của Tiêu Tiêu bén nhọn như vậy, cô liền khéo khăn xuống, giữa ngày hè che như vậy rất khó chịu. Tiêu Tiêu thấy cô không nói lời nào thì lại nói: “Thích anh ta sao?”

“Không biết.”

“Đây là cách trả lời sao, thích là thích, không thích là không thích. Không biết thì xem là như thế nào a?”

Hướng Vãn không có lên tiếng, cúi đầu ăn cá viên trong bắt. Tiêu Tiêu thấy cô như vậy thì cũng biết là trong lòng cô không thoải mái, liền mời cô một ly rượu.

“Hướng Vãn, thật ra thì cô cũng không cần phải sống mệt như vậy, muốn làm cái gì thì liền làm cái đấy không được sao? Không phải chỉ là một Lê Thiên Qua sao, anh ta có thể giết cô sao?”

“Nếu có thể chết được thì tôi sớm đã chết rồi.”

Tiêu Tiêu nhớ tới lúc ở Phòng Vip ngày thứ nhất, vẻ mặt Hướng Vãn xám như tro tàn, người khác nhìn thấy cô không có cảm xúc khi bị người khác xô đẩy, nhưng lúc cô xoay người Tiêu Tiêu lại nhìn thấy rõ ràng trong mắt cô đầy phẫn hận. Người phụ nữ này từ lúc bắt đầu đã rất kiên cường, Tiêu Tiêu cũng bởi vì điều này nên mới thích Hướng Vãn. Hướng Vãn ngẩng đầu lên cười với Tiêu Tiêu: “Tính mạng của bà nội tôi đang nằm ở trong tay anh ta, cho nên Tiêu Tiêu tôi không thể chết được, tôi phải vì bà nội của mình mà sống.”

“Lê Thiên Qua vẫn còn là một người đàn ông sao? Lại lấy việc này ra uy hiếp cô?”

Hướng Vãn trừng to hai mắt, để đũa xuống: “Đương nhiên là còn a, nếu anh ta là thái giám thì mỗi tháng làm sao tôi phải còn phục vụ anh ta?”

Hướng Vãn đi vòng qua ôm cô ấy: “Tiêu Tiêu, tôi biết cô vì muốn tốt cho tôi, nhưng dug không có bà nội thì tôi có muốn chết cũng không chết được, Lê Thiên Qua sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua cho tôi, anh ta muốn hành hạ tôi thật nhiều sau đó mới để cho tôi chết đi, nhưng bây giờ rất dễ nhận ra rằng anh ta vẫn chưa có chán ghét tôi đâu.”

“Tôi cảm thấy Ninh Tri Nhiên đối với cô không tệ, nếu như cô ở cùng với anh ta thì sẽ rất hạnh phúc.”

“Tâm của đàn ông như kim mò đáy bể, ai biết về sau sẽ như thế nào đây? Tiêu Tiêu việc này không phải chúng ta rõ nhất sao, hơn nữa Ninh Tri Nhiên lại là con độc nhất, nhà bọn họ sẽ đồng ý sao? Đừng cho tôi chịu thêm ấm ức. Lại nói, nếu như anh ta thật tốt với tôi thì như vậy càng không thể hại anh ta.”

Tiêu Tiêu còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại đột nhiên vang lên, Tiêu Tiêu ra hiệu chờ cô ấy một chút rồi sau đó đi ra ngoài nghe điện thoại.

Hướng Vãn ném mấy viên cá viên vào nồi, xong thì lập tức chìm xuống nước, chỉ trong chốc nát lại từ từ nổi lên, ùng ục ùng ục sôi trào, cá viên nổi ở phía trên. Cô dùng chiếc đũa gắp nó nhưng trơn quá không gắp được, sau cùng lại dùng một chiếc đũa xiên qua nó, cuối cùng cá viên cũng vào miệng của cô.

Xem đi, nếu ngươi bị ném vào trong chảo dầu nấu, người khác muốn cứu ngươi cũng khó khăn, nghĩ nếu muốn kéo ngươi ra ngoài thì cũng chỉ còn cách làm tổn thương ngươi, nếu như vậy thì không bằng để ngươi ở trong nồi chịu đau khổ còn hơn, đợi đến lúc không còn chịu được nữa mà biến mất thì cũng không có việc gì mà phiền lòng nữa.

Chỉ trong chốc lát Tiêu Tiêu trở lại, mặt áy láy nói: “Hướng Vãn, tôi có chút chuyện cần phải đi trước nha.”

“Ừ, cô có chuyện thì trở về đi.”

“Vậy chúng ta hẹn ngày khác nha, tôi đi trước.”

Tiêu Tiêu đi rồi, Hướng Vãn còn ngồi ở đây một lúc lâu, mở nồi đang sôi cuồn cuộn, ùng ục ùng ục, Hướng Vãn chết lặng nhìn nổi nóng, một bàn đồ ăn, ăn cũng không được mấy miếng.

Nhân viên phục vụ đến, giơ bình trong tay lên: “Tiểu thư, tôi giúp cô cho thêm chút canh.”

Hướng Vãn cười cười với cô ấy: “Không cần đâu, tôi đi ngay bây giờ rồi.”

Lúc đi ra thì mới phái hiện sắc trời đã tối, cửa hàng lẩu ở chỗ tương đối vắng vẻ, cái hẻm nhỏ quẹo trái quẹo phải, Hướng Vãn đi được một lúc mới phát hiện quần áo mình mới mua đã để quên ở đó. Đoạn đường này đã làm cho chân cô đau rồi, nhưng tất cả những đồ kia đều do Tiêu Tiêu mua, bỏ đi không được, làm thế nào bây giờ, thôi đành nhắm quay lại thôi!

Ngõ nhỏ này đúng là một nghệ thuật, hai bên ngõ cửa hàng san sát nhau, vô số tiếng rao hàng đầy huyên náo. Hướng Vãn đi một lúc lâu thì mới phát hiện ra, cửa hàng càng ngày càng ít, cửa hàng lẩu chẳng lẽ biến mất? Đi lâu như vậy còn không có thấy, kiến trúc ở đây cũng khồng có khác biết lắm, rốt cuộc là con đường này cô đã đi qua bao giờ chưa?

Hướng Vãn đi nhầm đường mất nửa giờ, đây quả thực so với trò chơi mê cung trong Tiên Kiếm còn phúc tạp hơn. Giày cao gót chín cm, cọ vào chân tạo ra bọc nước, mỗi chân một cái, coi như là chia đều. Hướng Vãn ngồi ở ven đường nghỉ ngơi một lát, hai não trái phải đánh nhau, rốt cuộc lý trí cũng chiến thắng tình cảm, những đồ kia cô không cần nữa, cho dù Tiêu Tiêu có giết cô thì cô cũng không quay lại tìm nữa.

Đi không được một lát thì cô lại dựa vào tường, đi tới đi lui cũng không có ra được, ngược lại càng đi lại càng vắng vẻ, chẳng lẽ cô xuyên qua thời không rồi?

Thời điểm Hướng Vãn muốn nổi giận thì đột nhiên nghe thấy tiếng súng vang lên, âm thanh đạn bắn vào trong thịt, loại âm thanh này cô đã từng nghe qua, mặc dù đã qua thật lâu nhưng cô vẫn còn nhớ rõ, đó là âm thanh của súng cách âm, thời điểm đạn bắn vào trong thịt thì chính là âm thanh này.