Tình Nhân Là Em Trai Tôi

Chương 25




Phương Lâm về phòng tắm rửa, thay đồ xong xuôi rồi nhảy thẳng lên giường chơi điện thoại. Đúng như dự đoán, trên các trang mạng người ta đều đang bàn luận về cậu và Nolan, chủ đề thảo luận hot nhất bây giờ chính là "Nolan bị đá!"

Phương Lâm hơi khó hiểu, rõ ràng lúc ở sân bay hắn còn mạnh miệng nói là hắn thông báo đá cậu cơ mà!

Phương Lâm vào tài khoản IG của Nolan thấy bài đăng mới nhất đúng là tin chia tay của hai người, nhưng mà không phải là hắn đá cậu. Thứ hắn viết chính là: "Về đây, cậu ấy chia tay tôi rồi!" Kèm theo một bức ảnh chụp chiếc hộp quà nhỏ màu xanh mà hắn tặng cậu.

Tất cả mọi người đều không biết bức ảnh đó có nghĩa là gì, chỉ có Phương Lâm biết đó là lời tạm biệt của Nolan! 

Phương Lâm ấn màn hai cái thả tim bài đăng của hắn sau đó dẹp điện thoại qua một bên. Tiếp tục lôi quyển tiểu thuyết kia ra đọc.

Những nạn nhân tiếp theo của gã sát nhân cũng phải chịu chung cảnh của hai vợ chồng ở hai chương đầu tiên. Họ cũng lần lượt bị bắt nhốt trong căn phòng hoa bách hợp, bị tra tấn rồi cuối cùng chết khi hoa bách hợp nở rộ. Phương Lâm chỉ đọc lướt qua, vì cậu thấy nội dung bốn chương tiếp theo không giống với hai chương đầu. Hai chương đầu ít nhất gã sát nhân còn có lý do để giết người cho dù những cái lý do đó vô cùng buồn cười! Nhưng bốn chương sau chỉ miêu tả cách gã ta tra tấn những nạn nhân như thế nào rồi họ đau khổ và chết ra làm sao. Chứ hoàn toàn không có một lý do nào để gã làm như vậy với họ. Nội dung bốn chương truyện trùng lập nhau cứ như thể đối với gã chuyện hành hạ và kết thúc sinh mệnh của ai đó chỉ là một thú vui hết sức bình thường!

Khi Phương Lâm đọc xong chương thứ sáu đang tính lật qua đọc chương tiếp theo thì thấy những trang truyện cuối cùng đều bị xé hết!

Cậu hơi ngẩn ra: "Ủa...?"

Sau đó thì vô cùng hụt hẫng. Nhìn mục lục Phương Lâm biết chắc chắn chương thứ bảy là chương cuối cùng. Cậu đã cố gắng lê lết qua mấy tầng cảm xúc ớn lạnh, kinh tởm của quyển tiểu thuyết này chỉ để mong chờ vào kết cục cuối cùng vậy mà nó lại bị xé mất? Đùa nhau chắc?!

Phương Lâm chán nản ném quyển tiểu thuyết đó qua một góc, cố gắng hết sức để di dời sự chú ý của mình khỏi nó. Nhưng mà càng nghĩ cậu càng tức, vì cái gì mà cậu không đọc được chương truyện cuối cùng ? Vì cái gì? Cậu nhất định phải đọc nó! Nếu không thì tối nay cậu sẽ ngủ không được ngon mất!

Nghĩ rồi, Phương Lâm thay đồ nung nấu ý định rời khỏi nhà lần thứ ba trong ngày.

Bây giờ đã hơn bảy giờ tối, mẫu hậu nhất định không cho Phương Lâm "xuất cung" vào giờ này nên cậu chỉ có thể lén trốn đi. Cậu rón rén xuống nhà rồi đi vòng ra cửa sau, lúc sắp thành công rời khỏi "tử cấm thành" thì cậu đụng phải một hầu gái.

Cô hầu gái kia phản ứng rất nhanh, vừa nhìn thấy Phương Lâm liền lên tiếng hỏi: "Thiếu gia muốn ra ngoài sao?"

Phương Lâm nhìn thấy rõ mặt cô hầu gái thì âm thầm "đệt" một tiếng. Đã gặp phải thị vệ đi tuần thì thôi đi, tại sao còn cố ý là thị vệ thân cận của mẫu hậu?

Mấy ngày nay Phương Lâm ở nhà nghe mẹ cậu gọi cô hầu gái này nhiều đến mức thuộc luôn tên của cô ta, Nhược Phương!

"Em muốn đến thư viện tìm sách một chút. Chị đừng nói với mẹ em được không?"

Nhược Phương nghe xong thì tỏ ra hơi do dự nhưng rồi gật đầu đồng ý:

"Thiếu gia đi cẩn thận, ra ngoài giờ này rất nguy hiểm." Nhược Phương mỉm cười nói. Đường nét trên gương mặt của cô rất hiền hoà, ánh mắt khi cười có thể dễ dàng khiến người khác tin tưởng.

Đợi Phương Lâm rời đi, Nhược Phương từ từ thu lại ý cười. Cô ta đi tới một góc tối khuất người gọi điện thoại cho ai đó....

———

Tại thư viện thành phố.

Phương Lâm loay hoay ở khu vực tiểu thuyết kinh dị gần nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tìm thấy cuốn "hoa bách hợp trắng nhuộm máu đỏ". Cậu hào hứng cầm sách ra bàn ngồi, rồi ngay lập tức mở mục lục truyện ra tìm chương cuối thì phát hiện mục lục của cũng chỉ có đúng sáu chương. Chương cuối được in trên quyển sách này là chương thứ sáu mà cậu đã đọc rồi!

Ngộ nghĩnh nhỉ? Lạ lùng nhỉ?

Phương Lâm khó hiểu, cậu lấy tiếp mấy quyển tiểu thuyết còn lại trên kệ sách xuống, quyển nào quyển nấy đều chỉ in đúng sáu chương. Cậu kiểm tra lại bìa sách, tên sách, tên tác giả, rồi đọc lướt qua một chút. Rõ ràng là cùng một tác phẩm mà, sao cái cậu tìm thấy ở trong phòng Vương Minh lại có chương thứ bảy còn mấy quyển này thì không?

Phương Lâm hoang mang, cậu cầm quyển tiểu thuyết ra hỏi thủ thư: "Cuốn tiểu thuyết này còn có phiên bản nào khác không ạ?"

Thủ thư nhìn quyển tiểu thuyết thì hiểu ra ngay cậu đang cần tìm cái gì, cô trả lời: "Em đang muốn tìm chương thứ bảy của tiểu thuyết đúng không?"

Phương Lâm gật đầu.

Thủ thư mỉm cười nói: "Chương thứ bảy chỉ được in trong một trăm cuốn đầu tiên được xuất bản thôi. Mấy năm trước trên mạng từng có bản leak của nó nhưng rất nhanh liền bị gỡ xuống."

Thấy Phương Lâm thất vọng thủ thư liền nói tiếp: "Nhũng tác phẩm khác của tác giả này cũng rất hay, em có thể đọc thử."

"Không cần đâu ạ" Phương Lâm thật sự không còn tinh thần thép để đọc bất kỳ một tác phẩm nào tương tự quyển tiểu thuyết kia nữa rồi. Nó thật sự quá kinh khủng!

"Quyển tiểu thuyết đó làm em bị sốc có phải không?" Thủ thư mỉm cười hỏi cậu.

"Mới đầu đọc chị cũng bất ngờ lắm. Tại vì phong cách của Crimer không phải như vậy!"

"Không phải như vậy là sao ạ?" Phương Lâm hỏi.

"Nói sao nhỉ? Ừm.... Chị không hiểu vì sao cuốn tiểu thuyết đáng sợ này lại là tác phẩm nổi tiếng nhất của Crimer." Thủ thư chỉ vào quyển tiểu thuyết "hoa bách hợp trắng nhuộm máu đỏ", đánh giá: "Nó u ám, tăm tối, tuyệt vọng và không có lối thoát!"

"Thật ra thì đối với một quyển tiểu thuyết kinh dị bình thường thì nó không lạ. Nhưng mà em biết không? Những tác phẩm khác của Crimer thật sự rất đặc biệt!" Dừng lại một chút, thủ thư như đang tìm từ để miêu tả sự đặc biệt ấy.

"Phải rồi! Chúng tràn ngập ánh sáng và vô cùng ấm áp!"

"Ánh sáng"? "Ấm áp?" Hai từ này với cuốn tiểu thuyết "hoa bách hợp trắng nhuộm máu đỏ" mà Phương Lâm vừa đọc hoàn toàn không có một chút gì liên quan với nhau.

Ấm áp sao....?

Phương Lâm rời khỏi thư viện thành phố với một quyển tiểu thuyết nữa ở trên tay. Phòng nhạc cũ, là tên của nó!

Ảnh bìa của tiểu thuyết là hình vẽ một đóa hoa bách hợp trắng đặt trên một chiếc đàn Piano bên cạnh cửa sổ. Những tia nắng bên ngoài cửa sổ trong veo, dịu dàng bao lấy bông hoa trắng ngần xinh đẹp trên chiếc đàn. Chỉ là một bức ảnh thôi nhưng lại có thể dễ dàng khiến người ta cảm thấy thoải mái.

"Cái bìa này đẹp thật đấy....!" Phương Lâm cảm thán.

Đối với một người xem bìa sách trước rồi mới xem nội dung như Phương Lâm thì quyển tiểu thuyết này mười điểm, không nói nhiều!

Phương Lâm vừa đứng đợi taxi vừa ngắm nghía quyển tiểu thuyết. Cái này là cô thủ thư kia giới thiệu cho cậu, cô ấy có vẻ là fan cứng của vị tác giả tên Crimer. Vì khi nói về vị tác giả này Phương Lâm thấy thủ thư vô cùng hào hứng.

Crimer chỉ có tổng cộng năm tác phẩm, bốn trong số đó đều là tiểu thuyết kinh dị. Tác phẩm nổi tiếng nhất chính là cuốn "hoa bách hợp trắng nhuộm máu đỏ" mà Phương Lâm vừa đọc xong.

Cậu được cô thủ thư kia giới thiệu cho tác phẩm đầu tiên của Crimer cũng đồng thời là tác phẩm kém nổi tiếng nhất! Phòng nhạc cũ, không phải tiểu thuyết kinh dị mà chỉ là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn bình thường. Nó kém nổi tiếng đến mức không có bản dịch, Phương Lâm chỉ có thể đọc phiên bản gốc của nó bằng tiếng anh.

Taxi đến, Phương Lâm mở cửa phía sau ngồi vào rồi báo địa chỉ với tài xế. Vị tài xế kia không nói gì mà trực tiếp chạy đi luôn.

Phương Lâm thấy tài xế đeo khẩu trang che kín mặt, cậu hỏi người đó có phải bị bệnh không? Người đó không trả lời chỉ khẽ gật đầu.

Phương Lâm cũng không nói gì nữa, cậu im lặng ngồi nghịch điện thoại. Xe chạy được một lúc Phương Lâm cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. Sau đó thì vô cùng khó thở giống như không khí trong xe đang dần bị rút cạn.

"Tôi mở cửa sổ có được không...?" Phương Lâm hỏi tài xế, âm thanh rất nhỏ giống như có cái gì đó nghẹn lại giữa cổ cậu.

Vị tài xế kia không trả lời. Dù cho trên xe đang mở máy lạnh nhưng Phương Lâm chỉ cảm thấy không khí càng ngày càng khô nóng, cậu khó chịu ấn mở cửa sổ xuống nhưng không được.

"Mở cửa sổ xuống giúp tôi với."

Giọng nói của Phương Lâm đã vô cùng mệt mỏi, cậu gấp gáp nói như cầu xin: "Làm ơn mở cửa sổ xuống được không? Tôi cảm thấy hơi khó chịu!"

Vị tài xế ngồi ở ghế lái giống như không nghe thấy Phương Lâm nói.

"Này....." Phương Lâm bất lực gọi, cả người cậu nóng ran. Mặt mày cậu đỏ bừng, trên trán và chóp mũi lấm tấm vài giọt mồ hôi nhìn cậu bây giờ giống hệt như vừa mới đi ra từ một phòng xông hơi vậy.

Phương Lâm vô thức đưa tay kéo cổ áo của mình ra hòng để không khí luồn vào giảm bớt nhiệt độ bên trong cơ thể.

Vị tài xế kia nhìn cậu trong gương chiếu hậu, đuôi mắt hẹp dài đẹp đẽ của anh ta khẽ cong lên, hiện ra ý cười lạnh lẽo. Anh ta dừng xe, mở cửa bước xuống rồi rất nhanh liền đóng lại!

Anh ta tháo khẩu trang trên mặt xuống rồi thở mạnh một hơi. Sau đó chậm rãi hô hấp.

Đợi một lúc, anh ta lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc lá. Ngậm thuốc lên môi, châm lửa, kẹp thuốc bằng hai ngón tay, hít một hơi rồi thở ra làn khói trắng. Anh ta làm điều này vô cùng thành thục!

Làn khói trắng trong màn đêm từ từ che mờ đi đôi mắt đen lạnh lẽo, khiến nó trở nên u ám khó lường...

Phương Lâm ở trong xe nãy giờ đang điên cuồng đập cửa, giọng nói của cậu khẩn thiết vô cùng. Cậu dường như rất khó chịu, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta gào lên "cho tôi ra ngoài!" Thế nhưng anh ta không quan tâm, anh ta dựa người vào cửa xe, ngẩng đầu lên nhìn trời. Từ từ tận hưởng điếu thuốc trong tay và tiếng cầu xin gấp gáp của người bên trong xe.

Đợi cho giọng nói của Phương Lâm ngày càng nhỏ dần rồi im hẳn, anh ta mới từ từ quay đầu lại nhìn vào cửa kính. Anh ta đột nhiên mỉm cười, một nụ cười vô cùng quỷ dị....

Anh ta đeo khẩu trang lên lại rồi mới mở cửa xe, Phương Lâm đang bất tỉnh dựa vào cửa lập tức ngã nhào về phía trước. Vừa vặn, anh ta khuỵu chân xuống để cả người cậu ngã vào lòng mình, đầu cậu gục ở trên vai anh ta. Hơi thở của cậu nhàn nhạt rơi xuống bên cổ anh ta.

Không biết là do thuốc mê trên xe hay là do hương thơm nhẹ nhàng của người con trai này mà đầu óc của anh ta dường như trở nên mê muội. Anh ta đặt cậu ngồi lại vào trong xe, cổ áo của cậu bị lệch một đoạn lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh xinh đẹp.

Anh ta nhìn chằm chằm vào cái nơi da thịt trắng nõn mê người đó. Không biết anh ta suy nghĩ gì, cầm điếu thuốc đã hút gần hết trên tay dụi vào trên xương quai xanh của cậu. Cậu đau đớn khẽ giật mình, rên lên một tiếng. Âm thanh đó rất mỏng nhưng anh ta lập tức bắt được. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn chật vật của cậu làm anh ta cảm thấy thoả mãn một cách lạ thường!

Anh ta đưa tay vuốt ve mái tóc cậu, xuống gò má sau đó dừng lại ở trên môi cậu. Ý cười càng lúc càng sâu.

"Đừng sợ Phương Lâm, chỉ hơi đau một chút thôi...."

Có lẽ buổi tối ngày hôm ấy việc làm nhân đạo duy nhất của anh ta là không để cho Phương Lâm nhìn thấy "mối tình đầu" của cậu hút thuốc....!

———

Fact: Hứa Quý Hy không phải nam phụ! Anh ta là nam phản diện!!