Tình Nhân Kỵ Sĩ Bá Đạo

Chương 57: Xuất thế




Mặc kệ trong lòng mấy oa nhi hiện tại đang nghĩ muốn mạnh mẹ đem Ngự Thượng Tuyền đánh thức đến như thế nào đi nữa, thì trong tình huống không hay biết gì này, Ngự Thượng Tuyền và Sát Nặc đã hoàn toàn dung hợp vào nhau.

Dung hợp ở đây cũng không phải là chỉ thân thể kết hợp, mà loại cảm giác này càng thêm thuần túy hơn, cũng càng làm cho Ngự Thượng Tuyền cảm thấy quyến luyến thoải mái hơn.

Ở trong biển ý thức của Ngự Thượng Tuyền không hiểu sao lại dần hình thành lên một bông sen cực kỳ kiều diễm xinh đẹp, làm Ngự Thượng Tuyền không tự chủ được mà đi qua đó, sau đó y dần dần cùng đóa sen đó hợp nhất thành một thể. Ở phía sau Ngự Thượng Tuyền, thân ảnh Sát Nặc cũng dần dần hiện ra, hình vẽ hoa sen trên nửa khuôn mặt ẩn ẩn nóng lên, tựa hồ như có cái gì đó đang muốn đột phá xông ra.

Sát Nặc kìm lại thân thể của mình, cau mày lại, cảm giác này cũng không phải là khó chịu, nhưng tóm lại cũng không có thoải mái, hơn nữa trong cơ thể hắn dường như có cái gì đó đang muốn tràn ra ngoài, cơ hồ đánh sâu vào toàn bộ thân thể hắn làm cho hắn muốn ngừng mà không thể ngừng được.

Ngự Thượng Tuyền cơ hồ cùng với hoa sen hoàn toàn hợp nhất thành một thể, sau đó y xoay người lại, thấy Sát Nặc đang khó chịu, ấn tay vào lòng ngực.

Một cái tên cứ như vậy đột ngột thốt ra khỏi miệng y, “Điện Khê…” Ngự Thượng Tuyền sửng sốt, cái tên này tự nhiên được y thốt ra, nhất là khi trên người Sát Nặc xảy ra biến hóa y không nghĩ tới, thân thể Sát Nặc từ khuôn mặt dần dần đỏ lên, cơ hồ toàn thân như trở thành một đoàn hỏa diễm. Ngự Thượng Tuyền nhìn lăng lăng người vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, không chú ý tới bản thân cũng xảy ra biến hóa, từ ban đầu tóc vàng mắt xanh dần dần biến thành thiếu niên huyết thống Đông Phương mắt đen tóc đen, dung mạo cũng dần dần trở nên nhẵn nhụi, sau đó mái tóc, đôi ngươi bắt đầu chuyển dần thành màu chàm, thẳng đến khi thân mình Sát Nặc chuyển biến xong, chuyển biến trên người Ngự Thượng Tuyền mới ngừng lại.

Sát Nặc nghe được cái tên sơ kỳ từ miệng Ngự Thượng Tuyền liền ngẩng đầu lên, khóe môi hơi hơi cong, “Điện Sơ, chúng ta, cuối cùng cũng gặp lại”.

Sau đó thong thả đứng lên, nhìn trong đôi mắt của thiếu niên có thần sắc giãy dụa, ánh sáng bên người cũng trở nên hỗn loạn, tựa hồ như trí nhớ bị phong tỏa sắp sửa đột phá, Sát Nặc hơi hơi chau mày, thầm thở dài một tiếng, đứa nhỏ này, quả nhiên là chán ghét những ngày tu luyện qua.

Rốt cuộc, thần sắc quanh thân Ngự Thượng Tuyền bắt đầu chậm rãi ổn định lại, để lộ ra khí chất lạnh nhạt như nước, chầm rãi nở nụ cười, vươn hai tay ra với Sát Nặc, mang theo ý cười, khẽ nói: “Điện khê, ôm!”

Nhìn người mặt mày cong cong trước mắt trong nháy mắt khiến cho Sát Nặc ngây ngẩn cả người, đây cũng không phải là thiếu niên đơn thuần trong trí nhớ của hắn, mà là Điện Sơ người đã sinh hoạt cùng hắn cả vạn năm qua, bất quá…

Rèn luyện nơi trần thế thật sự đã làm cho người này có chút tâm tính trẻ con, như vậy là tốt sao?

Sát Nặc đi đến ôm lấy y, chậm rãi vỗ về mái tóc của y nói: “Đã đột phá?” Xem ra năng lượng tụ họp của bảy oa nhi kia bùng nổ quả thật không thể xem thường, nhún nhún vai, cũng khó trách, bảy oa nhi này cũng có thể nói vốn là năng lượng của y, nếu năng lượng của nhóm oa nhi này có thể phá không tìm đến bọn họ, vậy cũng có nghĩa là Điện Sơ nên trở lại.

Điện Sơ như trước tựa vào trong lòng Điện Khê, mang theo chút ngây thơ nói: “Ta đã nói như thế nào mà vừa tới dị thế đã gặp được thần thú Bạch Hổ, còn nghĩ rằng là trùng hợp, chẳng biết lúc nào thì hắn cùng tên Long Hoàng kia lại ở cùng một chỗ, ngay cả đứa nhỏ cũng đều có”.

Sát Nặc:” …” Đầu năm nay, dã thú đều lưu hành khóa luyến tộc.

“Ngoan”. Thiếu niên trước đây rất thích hắn nhẹ nhàng vuốt ve, quả nhiên thiếu niên phát ra từng đợt thở dài thoải mái, sau đó ánh mắt cũng nheo lại lui lại trong lòng hắn.

Ở Thiên Quốc cho tới nay đều là lưu hành long tranh hổ đấu, cũng không nghĩ đến đấu đi đấu lại, hai người này cư nhiên lại đấu đến ở cùng nhau.

Lắc đầu, cái lão Long Hoàng kia là một tên không đứng đắn, cũng nên có người hảo hảo quan tâm chăm sóc hắn, vừa vặn, Bạch Hổ không phải là một người vô cùng có trách nhiệm… Phi thường trọng tình sao?

“Bởi vậy, không phải có rất nhiều chuyện ngươi đều có thể buông tay hay sao?” Sát Nặc thấp giọng nói, tại trong không gian an tường này là nơi từ trước đến nay bọn họ quen thuộc, hơn nữa năng lương ở đây vẫn tiếp tục tăng lên, không có dấu hiện xuất hiện bình cảnh, cứ ngốc ở trong này cũng tốt, về phần bên ngoài thì… Cứ mặc kệ nó.

Điện khê chớp chớp mi, hai người bọn họ đều đồng thời đạt tới cấp Pháp thần và Chiến thần, tình huồng như thế này trên đại lục này là trước nay chưa từng có, huống chi còn là hoàn toàn nhảy lên mấy cấp…

Điện khê thở dài một hơi, lần này phiền toái thật sự có chút lớn.

Ở bên ngoài, mấy oa nhi luống cuống tay chân bắt đầu sửa sang trí nhớ cho mọi người, dù sao động tĩnh của hai người bọn họ cũng thật là quá lớn, so với thời điểm tiểu chủ nhân lần đầu tiên ‘Xuất thế’ còn muốn oanh động hơn! Toàn bộ cả vùng trời đều biến sắc!

Cơ hồ là đến buổi tối, hai người mới cảm thấy năng lượng trong khối không gian dâng lên từ từ chậm lại, cho nên cũng không tiếp tục ngồi ngốc như trước, bên ngoài vẫn còn phiền toái cần họ phải xử lý, lại không nghĩ rằng vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy một căn phòng trống trơn cùng mấy tiểu oa nhi đang nằm ngủ chỏng vó.

Dung mạo hai người đã dần trở về nguyên trạng nhìn một mảnh hổn độn trong phòng hơi hơi co rút khóe miệng, này thật là đủ oanh động a, ngay cả trần của bị oanh không còn.

Sát Nặc vung tay lên, trần nhà liền khôi phục lại nguyên trạng, nhưng hổn độn ở bên trong… liền để lại cho Tất Giảm Tác lão sư xử lý đi, dù sao đã thăng cấp thành công thì cũng phải có chút động tĩnh mới được.

Ngự Thượng Tuyền thử điều động năng lượng trở về cấp sáu, không quá đột ngột, lại vẫn có thể bảo trì bộ dáng thiếu niên thiên tài của y, sau đó nhìn Sát Nặc đem thực lực điều đến cấp tám, chớp chớp mắt, dù sao Sát Nặc vốn đã muốn đột phá cấp bảy, lúc này trực tiếp thăng lên cấp tám cũng không phải là chuyện gì quá bất ngờ.

Hai người cứ tùy tùy tiện tiện liền xong việc, nhưng lại không nghĩ tới một Chiến sĩ cấp tám cũng đã đủ khiến cho bên ngoài oanh động, huống chi là một tên Chiến sĩ tứ hệ, còn là hoàng tử duy nhất của đại lục.

Ngự Thượng Tuyền phất tay đưa mấy oa nhi trở về biển ý thức, mấy đứa nhỏ này phỏng chừng là mệt muốn chết rồi, ngủ đến khò khè, ánh mắt của Ngự Thượng Tuyền mang theo ý cười, cảm giác có người đẩy cửa tiến vào, vì thế liền làm bộ như vừa mới tỉnh dậy.

Ngô, y phải giải thích việc lập tức đột phá cấp bậc cao như thế nào a… Từ cấp ba thăng đến cấp sáu, tuy rằng vẫn còn kém sự thật nhiều lắm, nhưng nếu tu luyện thật sự cũng rất khó có thể đạt được cấp bậc này, huống hồ y chỉ mới ngủ một giấc mà thôi…

Thấy thế nào cũng không hợp lý.

Ngự Thượng Tuyền có điểm ảo não, sớm biết vậy thì điều thấp thêm một chút!

Bất quá hiện tại muốn điều chỉnh cũng không kịp rồi, hơi thở ngoại nhân vừa rồi đã rất rõ ràng, người này hẳn là y cũng biết, rốt cuộc phải giải thích như thế nào đây a…