*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được khiếp sợ trong mắt đối phương, Sát Nặc khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi cuối cùng cũng có chút biến hóa, Ngự Thượng Tuyền vừa lòng gật gật đầu, y đã nói rồi, tuổi còn trẻ như vậy lại cứ suốt ngày giống như ông cụ non, luôn nghiêm túc lạnh lùng.
Phỉ thúy hình người, tên như ý nghĩa, chính là phỉ thúy bề ngoài nhìn như hình người, tuy rằng đều là phỉ thúy, nhưng thực hiển nhiên, phỉ thúy hình người ẩn chứa nguồn năng lượng cùng khả năng hấp thụ đều vượt qua phỉ thúy bình thường rất nhiều.
Hơn nữa, bởi vì hình dáng nó đặc thù, nên rất ít khi xuất hiện.
Ngự Thượng Tuyền lại cảm thấy có phải hay không mình sai rồi, tuy rằng bên trong vẫn có phỉ thúy, nhưng cũng không nhất định là hình người?
Không khỏi muốn rơi lệ, năng lực này, nếu không có thì không có đi, sao lại lúc linh lúc mất linh chứ, lại ngay trong tình huống quan trọng như thế này! (Đoạn này mình chém a, thật sự không hiểu gì cả)
Sát Nặc cau mày, nói: “Loại phỉ thúy hình người này ta từng nhìn thấy qua ở trong một quyển sách”. Những vị tiền bối không nghĩ rằng phỉ thúy hình người sẽ đem lại may mắn, nhưng đối với đổ thạch, họ luôn tình nguyện tin tưởng loại may mắn mờ mịt này.
Hơn nữa, bởi vì có hình dạng thật sự rất giống người, nên thời điểm hấp thụ sẽ có chướng ngại tâm lý rất lớn, cho nên sau này, các thông tin về nó đều đã được niêm phong lại, hắn có thể nhìn thấy qua coi như là một cơ duyên xảo hợp.
Nga…… Nói cách khác, người biết chuyện này, kỳ thật rất ít?
Ngự Thượng Tuyền nhìn xe đẩy nhỏ của mình có mấy khối hàng len da, khẽ cắn môi nói với Sát Nặc: “Đem tất cả đều bỏ lại thôi, chúng ta chỉ mua một khối này!”
Chỉ mua một khối này?
Sát Nặc không nói gì, tuy rằng hàng len dạ hình người không dễ gì xuất hiện, hơn nữa tương đối dễ dàng ra phỉ thúy, nhưng cũng chỉ là tương đối thôi, người đổ sụp cũng không phải là ít.
“Ngươi xác định khối len dạ này có thể đổ?”. Thôi quên đi, coi như cho tiểu hài tử tập luyện, khối hàng len dạ này tuy rằng có chút lớn, nhưng vẫn mua được, huống chi luận cân bán, nhìn khối hàng len dạ này đại khái cũng chỉ có một trăm cân, thẻ Tử Kinh của Ngự Thượng Tuyền coi như cũng đủ trả.
Hai tay đỡ lấy cổ của hình người khổ lớn, trên tay hơi dùng sức, hàng len dạ đã bị nâng lên.
Ngự Thượng Tuyền hâm mộ nhìn Sát Nặc lộ ra cánh tay cơ bắp săn chắc tuyệt đẹp, lại nhìn cơ thể của mình, không khỏi cảm thán thật sự là quá gầy yếu a.
Quệt miệng, trong lòng lại có một cảm xúc hâm mộ ghen tị đang lan tràn.
Đem hàng len dạ đặt vào xe đẩy, Sát Nặc đẩy xe đi về phía trước, bọn họ trong xe chỉ có một khối len dạ, hình dạng thì kỳ quái, nhan sắc cũng khó xem, hơn nữa biểu hiện cũng không được tốt, so sánh với những người khác trong xe có rất nhiều hàng len dạ, thật sự là cô đơn lẻ loi.
Không để ý tới những ánh mắt đồng tình, vui sướng khi người gặp họa của người khác, Ngự Thượng Tuyền ngoan ngoãn đi theo Sát Nặc, ánh mắt còn ngừng liếc qua các khối hàng len dạ đang phân tán trên mặt đất, do không chú ý nên bị vấp phải một khối hàng len dạ, cái mũi, đầu gối cùng khuỷu tay không ngừng truyền đến cảm giác nóng rát, cơ hồ làm cho y muốn rơi lệ, Sát Nặc ở phía trước nghe Ngự Thượng Tuyền kêu lên một tiếng, vội vàng quay người lại muốn đỡ Ngự Thượng Tuyền đứng lên, Ngự Thượng Tuyền đem một bàn tay khoác lên cánh tay Sát Nặc đang đưa tới, một bàn tay khác cố chống người lên, đặt ở trên khối hàng len dạ làm điểm tựa, nhưng trên tay lập tức truyền đến cảm giác thoải mái làm y không khỏi phải thốt lên: “Sát Nặc, chờ một chút!”
Thanh âm có chút cao, nhưng cũng thành công làm cho Sát Nặc ngừng lại, Ngự Thượng Tuyền chịu đựng cảm giác đau nhức do cái mũi truyền đến, mở to hai mắt nhìn kỹ khối len dạ trước mắt, lại vươn tay sờ sờ, một lát sau, mới quay đầu lại đối với Sát Nặc lộ ra nụ cười bởi vì đau đớn mà có chút vặn vẹo, nói: “Sát Nặc, còn khối này nữa”.
Sát Nặc yên lặng vươn tay choàng qua eo tiểu hài tử giúp y đứng lên, sau đó cúi người đem khối hàng len dạ dướt đất đặt vào trong xe, mới quay lại nhìn thiếu niên nói: “Cẩn thận một chút!”
Ngự Thượng Tuyền mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Biết rồi……”
Đi đường mà cũng vấp ngã, y cảm thấy chính mình thật sự rất không cẩn thận.
Nhìn trên xe có hai khối hàng len dạ, Ngự Thượng Tuyền cảm thấy có chút không ổn, sau đó liền tùy tiện cầm hai khối không lớn đặt lên xe, hiện tại y cần nhất chính là tuyệt đối mờ nhạt, bằng không, khó bảo đảm có thể hay không lại xuất hiện thêm một nhân sĩ hữu tâm.
Sau đó đối với Sát Nặc nói: “Chúng ta đi trả tiền đi?”
Sát Nặc gật đầu, ôm lấy Ngự Thượng Tuyền đặt lên xe đẩy, đã được một lúc mà bây giờ, y mới phát hiện chiếc xe đẩy này thật giống những chiếc xe đẩy trong siêu thị ở thế giới của y, trên xe đẩy có một chỗ ngồi dành riêng cho tiểu hài tử, mà hiện tại, y chính là bị Sát Nặc đặt lên chỗ ngồi đó.
Ngự Thượng Tuyền cảm thấy thật là xấu hổ!
Chống tay muốn đứng lên nhảy xuống, Sát Nặc liền nói: “Không nên cử động, ngươi bị thương”.
Bất đắc dĩ cảm thấy trên người mình truyền đến cảm giác đau đớn không thoải mái, Ngự Thượng Tuyền liền ngoan ngoãn ngồi yên, nhìn Sát Nặc đi qua chỗ Nhuyễn đang ngủ, sau đó…… Ném nó qua.
Thời điểm Sát Nặc vừa mới chạm tới mình, Nhuyễn đã tỉnh, nhưng vừa mới tỉnh ngủ, còn có chút mơ hồ, nó đã phải trải qua một trận bay kinh tâm động phách!
Hiện tại chính là ủy khuất chui vào khuỷu tay Ngự Thượng Tuyền, mở đôi mắt to ướt sũng nhìn Ngự Thượng Tuyền, sau đó…… Mở miệng ách xì một cái.
Ngự Thượng Tuyền: “……” Y nghĩ Nhuyễn muốn làm nũng, đều đã chuẩn bị tốt để an ủi nó, kết quả tự nhiên nó lại ách xì một cái!
Sau khi hai người trả tiền hàng len dạ, Ngự Thượng Tuyền vẫn đau lòng không dứt, chỉ mấy khối hàng len dạ như vậy đã tiêu mất gần hai phần ba số tiền của y!
Đau lòng nhìn hai khối phế liệu không có phỉ thúy trong xe, Ngự Thượng Tuyền rút rút khóe miệng, sớm biết như vậy chỉ cần lấy một khối.
“Cũng không biết có thể hay không đem hai khối này lại bán đi……” Ngự Thượng Tuyền không ôm hy vọng gì nhỏ giọng than thở, thời điểm lúc trả tiền, y mới biết được, kỳ thật có thể thuê giải thạch sư tới hỗ trợ giải thạch, này chẳng những đảm bảo đổ thạch an toàn, còn đảm bảo tính chân thật của hàng len dạ, chính là phải trả thêm một ít tiền.
Ngự Thượng Tuyền lần này lựa chọn đem hàng len dạ gửi ở chỗ điếm trưởng tiên sinh, đợi đến buổi chiều người trong điếm sẽ mở ra đổ thạch trường, đến nơi đó thì không cần phải tốn tiền. o(╯□╰)o
Lại nói, y hiện tại cũng không tất yếu phải thuê giải thạch sư, dù sao, hàng len dạ đều đã mua……
Thiếu niên cúi đầu bộ dáng có chút mất mát thật là nhìn không nỡ, Sát Nặc nghĩ như vậy, liền nói: “Có thể bán lại cho điếm, chính là giảm giá hơn so với giá gốc chỉ còn 85%”.
Nhìn thiếu niên lập tức khôi phục sinh khí, Sát Nặc gật gật đầu, khuôn mặt tươi cười này mới hợp với thiếu niên, rồi chậm rãi giải thích trước cho thiếu niên những quy tắc giao dịch trên đổ thạch trận.
Sau khi mua xong hàng len dạ, tự nhiên sẽ có rất nhiều người vì các loại nguyên nhân khác nhau mà muốn bán lại hàng len dạ, bọn họ cảm thấy khối này không tốt, hoặc là muốn có thêm những lựa chọn tốt hơn, mà trên đổ thạch trường tương đối nhân tính hóa quy tắc này, quy tắc này cũng vừa mới được thêm vào gần đây.
Nguyên nhân chính là bởi vì có một lần có người muốn bán lại hàng len dạ trên tay nhưng không thể được mà chết đi, sau đó giải không ra phỉ thúy, cho nên liền sinh hận, đem trách nhiệm hoàn toàn đổ lên người tiểu điếm.
Ngự Thượng Tuyền…… Lập tức liền sống lại, cao hứng hỏi: “Lúc nào mới có thể bán lại?”
Giảm giá thì giảm giá, dù sao giảm cũng không phải nhiều, lại nói, hai khối hàng len dạ này cũng không lớn, cho nên, tiền trả cũng không nhiều, nhưng xét thấy thần giữ của ở trong lòng mình, Ngự Thượng Tuyền vẫn hy vọng có thể lấy tiền về.
Dù sao, nếu không phải bởi vì muốn tránh cho người khác nghi ngờ, y cũng không tất yếu phải uổng phí tiền cho hai khối này.
Sát Nặc nói thêm: “Chỉ cần thời gian mua nội trong vòng một ngày, hơn nữa hàng len dạ không có giải khai qua, đều có thể bán lại”.
Ngự Thượng Tuyền yên tâm, nếu như vậy thì tốt rồi, thời gian cũng còn kịp.
Buổi chiều đem hai khối có phỉ thúy giải ra, sau đó đem hai khối không có phỉ thúy bán lại.
Nga, cũng không biết khối hàng len dạ hình người kia phỉ thúy bên trong đến tột cùng có phải hay không cũng là hình người……
Nếu đúng là như vậy thì tốt quá, có thể đưa cho Sát Nặc sử dụng để thăng cấp, chính mình tinh thần lực cũng có thế tăng lên một khoảng lớn, hai người thực lực đều có thể tăng lên, Ngự Thượng Tuyền cảm thấy như vậy thật là quá tốt!
“Sát Nặc, ngươi hiện tại muốn thăng một cấp, cần bao nhiêu phỉ thúy cùng ma hạch?” Ngự Thượng Tuyền hỏi, y cảm thấy, y cần phải chuẩn bị tâm lý, dù sao, hàng len dạ tuy rằng nhiều, nhưng có thể hình thành phỉ thúy tự nhiên quả thật cũng không nhiều lắm……
Sát Nặc nghĩ nghĩ, nói: “Phỉ thúy Đế Vương Hoàng Kim đỉnh cấp cần bốn kg, suy ra, nếu thấp hơn một cấp thì số lượng phỉ thúy cũng phải tăng hơn mấy lần”.
Ngự Thượng Tuyền há to miệng: “Kia, kia nếu đổi thành Băng Chủng hoặc Huyết Phỉ cùng phỉ thúy hình người thì sao?”
Sát Nặc trong đầu suy nghĩ một chút, nói: “Băng Chủng, cần rất nhiều, tạm thời không có biện pháp nói số lượng cụ thể, dù sao, mỗi loại cũng có cấp bậc chênh lệch, Huyết Phỉ thì sẽ gần…… Hai trăm cân”.
Không chỉ Ngự Thượng Tuyền, mà chính hắn cũng biết, càng lên cao lại càng khó thăng cấp.
Ngự Thượng Tuyền cắn cắn môi dưới, nói: “Ân, vậy phỉ thúy hình người thì sao?”
Có sẵn một khối lớn như vậy, hơn nữa, theo xúc cảm mà nói, khổ người cũng không nhỏ……
“Phỉ thúy hình người sẽ giảm bớt một nửa”. Trong lời nói của Sát Nặc không khỏi có chút cảm khái, phỉ thúy hình người quả thật khả năng hấp thụ là tốt nhất, thậm chí không cần phải đến rừng rậm Giới Hạn để luyện hóa.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, thoáng yên tâm một chút, khối phỉ thúy hình người kia nhìn sơ qua phỏng chừng cũng được mấy chục cân, còn khối kia nữa……
Cảm giác truyền đến, chính là một khối Băng Chủng, nếu biểu hiện tốt, liền đưa cho Sát Nặc, dù sao, hai người hiện tại cũng không đặc biệt thiếu tiền, chưa kể còn có nhiều ma hạch chưa bán.
Ma hạch……
Ngự Thượng Tuyền chớp chớp mắt, nói: “Sát Nặc…… Chúng ta, dường như có thiệt nhiều ma hạch cao cấp đi?”
Sát Nặc ngừng lại, quay đầu nhìn Ngự Thượng Tuyền.
Ngự Thượng Tuyền lại chớp chớp mắt, nói: “Vậy, số ma hạch này, đủ cho ngươi dùng không?”
Hết chương 22
Chú thích: (Không biết có chính xác không nữa, có gì sai sót các bạn nhớ góp y nha)
Đế Vương Hoàng Kim
Băng Chủng