Bạc Minh Yên trước tiên cắt rau củ, để dành một nửa để chiên vào buổi sáng, nấu cơm xong chừa lại một nửa.
Một nửa đun sôi với nước, thêm rau củ đã qua chế biến cùng với thịt nạc vào, một lúc sau, trong không khí tràn ngập mùi thơm của cháo, rau, thịt.
Mạnh Hủ Nhiên ngồi trong phòng sách nhìn màn hình máy tính, vô tình nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong bếp.
Ném con chuột đi, gục đầu xuống bàn rồi Mạnh Hủ Nhiên thở dài.
Mắc cái gì nói không đói, biết thế thì sớm đồng ý cho rồi.
Bằng không vừa rồi cũng sẽ không xấu hổ như vậy, còn có thể cùng nhau ăn tối...... Rõ ràng nằm mơ cũng không nghĩ tới......
Hình ảnh Bạc Minh Yên khi mới về tới nhà đột nhiên hiện lên trong đầu cô ấy.
Giống như sông nhỏ nối với dòng sông ngoài kia, bề ngoài không gợn sóng, dưới nước lại có vô số dòng nước ngầm.
Mạnh Hủ Nhiên nhắm mắt lại, cảm thấy hơi khó chịu, cô ngồi thẳng dậy bưng cái cốc tráng men trong tay lên nhìn vào trong đó.
Không.
Chần chờ một lát, Mạnh Hủ Nhiên cầm lấy chiếc cốc rời khỏi thư phòng, vừa đi ra ngoài đã mơ hồ ngửi thấy mùi cháo.
Theo mùi hương, Mạnh Hủ Nhiên chậm rãi đi đến phòng bếp cửa.
Bên không khí mờ mịt, Bạc Minh Yên mặc bộ đồ ở nhà mềm mại rộng rãi, mái tóc dài ngang lưng được buộc lại bằng băng đô, không đeo kính, ngũ quan càng rõ ràng hơn, không biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Rõ ràng là đang nấu ăn, toàn thân lại tản ra cảm giác lạnh lùng khó tiếp cận.
Đối lập với biểu hiện ôn hòa của cô ấy ở công ty, thật sự là hai loại khí chất hoàn toàn tương phản.
Mạnh Hủ Nhiên co tay, chiếc cốc men chạm vào khung cửa, cô ấy lấy lại tinh thần rồi bước vào trong.
Nghe được tiếng động, Bạc Minh Yên tắt lửa quay người, hai người mặt đối mặt, rất gần nhau. Mạnh Hủ Nhiên bước chân dừng lại, nghiêng nghiêng đầu, Bạc Minh Yên theo bản năng lùi lại, tựa eo vào bồn nước lạnh.
Hơi nóng từ chiếc nồi men phía sau cô ngày càng tăng.
Mạnh Hủ Nhiên từ một tay xách cốc đổi thành hai tay ôm lấy nó, Bạc Minh Yên rũ mắt, cụp mắt xuống, lướt qua cổ áo hơi hé mở của cô ấy, dừng lại ở chiếc cốc tráng men.
Bị nhìn như vậy, Mạnh Hủ Nhiên không hiểu sao có cảm giác như mình đến đây xin ăn, lập tức giải thích: "Tôi tới lấy nước."
Bạc Minh Yên quay mặt đi, trấn định tinh thần, cầm nồi men đi ra khỏi bếp, nói: "Tôi không nói gì cả."
Ăn một mình thực ra khá cô đơn, Bạc Minh Yên tuy đã quen nhưng lại không thích cảm giác ở một mình.
Cô vô thức nhìn về phía phòng bếp, Mạnh Hủ Nhiên vẫn còn đứng ở cửa mà nhìn cô.
Không là chỉ mới nhìn qua, hay đã đứng nhìn từ lâu.
Khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt họ chạm nhau,Mạnh Hủ Nhiên bước vào bếp, Bạc Minh Yên trầm ngâm nhìn món cháo trong nồi, sau đó ngước mắt lên,còn Mạnh Hủ Nhiên nghiêng nửa người ra, nhìn chằm chằm vào cô rồi rút đầu lại.
Bạc Minh Yên: "......"
Khi Mạnh Hủ Nhiên thò đầu lần nữa thì Bạc Minh Yên hơi nghiêng đầu, đôi mắt xanh lam xinh đẹp hơi mở to, khóa chặt vào cô ấy.
Mạnh Hủ Nhiên nghĩ tới con mèo Bombay chỉ biết chơi trốn tìm ở nhà.
Còn điều mà Bạc Minh Yên nghĩ chính là khi cô Anh, có một con cáo nhỏ tham ăn cũng là ước một bước né tránh như thế này, ngó tới ngó lui rồi lén lút, cuối cùng đi vào sân để ăn món gà cô nấu cùng con mèo rừng.
Đôi mắt khói của Bạc Minh Yên thu lại: "Có muốn cùng nhau ăn không?"
"Vậy thì ăn một chút." Mạnh Hủ Nhiên kiêu ngạo ngẩng cao đầu nhỏ cao quý đi tới.
Cô ấy đặt chiếc cốc tráng men còn to hơn cái chén lên bàn, kéo ghế ra ngồi đối diện Bạc Minh Yên, thẳng thừng nói, "Nửa cốc, cảm ơn."
Bạc Minh Yên cảm thấy có chút buồn cười, Mạnh Hủ Nhiên ngồi sau bàn làm việc thành thục điềm tĩnh chỉ bảo cho đồng nghiệp.
Lúc này, cô ấy trông như đang úp mặt chờ cháo, vẻ kiêu ngạo lộ ra chút cáu kỉnh, hoàn toàn chút lạnh lùng khi ở công ty ban ngày.
Trông ấm áp, gần gũi cũng mê người hơn.
"Không phải nói rót nước uống sao?" Bạc Minh Yên múc cháo vào trong cốc, "Quả nhiên bản chất của con người là—"
"Thật thơm." Mạnh Hủ Nhiên đoạt lời nói nói.
Hai người nhìn nhau, Mạnh Hủ Nhiên theo bản năng che đi khuôn mặt nóng bừng của mình, gò má tròn trịa, lông mi dài chớp động hai lần.
Một chút ngây thơ, một chút đáng yêu.
Bạc Minh Yên hai chữ "Vả mặt" nuốt vào trong, rồi nhìn Mạnh Hủ Nhiên một cái, v, vài giây sau, lại liếc nhìn, đẩy chiếc cốc đến trước mặt Mạnh Hủ Nhiên: "Cô mở điều hòa lại đii."
Mạnh Hủ Nhiên: "Cô nóng hả?"
Bạc Minh Yên rũ mắt xuống, mím môi nói: "Có một chút."
"Chịu chút đi, khi nãy cô vừa mắc mưa."
Mạnh Hủ Nhiên đứng dậy, vòng qua Bạc Minh Yên để mở cửa sổ phòng khách.
Một lọn tóc buông xuống, Bạc Minh Yên giơ tay vén nó ra sau tai. Ánh mắt Mạnh Hủ Nhiên dõi theo đầu ngón tay của cô, rồi dán chặt vào đôi tai lộ ra của cô.
Là con lai dao cô đặc biệt trắng, dưới ánh đèn lỗ tai Bạc Minh Yên gần như trong suốt, đôi mắt đỏ ngầu hiện rõ, gần dái tai hình như còn có một nốt ruồi nhỏ.
"Có phải cô là người lai Trung - Anh không?" Mạnh Hủ Nhiên trở lại ghế dựa hỏi.
Hai người đồng thời ngồi xuống, Bạc Minh Yên trả lời: "Cũng không hoàn toàn, ông nội là người Đức, bà nội thì là Anh."
"Bảo sao lại đẹp như vậy." Mạnh Hủ Nhiên cầm thìa khuấy đều cháo nóng trong cốc.
Trong lời khen có chút miễn cưỡng nhưng lại có vẻ chân thành.
Bạc Minh Yên: "Nhưng tôi thích vẻ đẹp của cô hơn."
Ngoại hình Mạnh Hủ Nhiên có thể nói là đã trưởng thành đúng chuẩn vẻ đẹp phương Đông, các nét tăng giảm phù hợp, thêm một điểm thì hơi thô, trừ một điểm thì hơi gầy, đúng là quá hài hòa, trầm tĩnh quyến rũ mà lại năng động xinh đẹp.
"Khen nhau thương mại sao." Đôi mắt dịu dàng của Mạnh Hủ Nhiên ôn nhuận mỉm cười, cô ấy không hề khiêm tốn khoe khoang: "Bất quá gương mặt này của tôi đẹp thật, khi đi du học, tôi rất được người nước ngoài yêu thích."
Bạc Minh Yên bị trêu chọc nhiều đến mức nhếch môi cười lớn, đôi mày sắc lạnh lạnh lùng theo nụ cười mà dịu đi.
Chiếc nồi tráng men màu trắng ngọc đặt bên cạnh khiến khuôn mặt cô trông sáng sủa hơn còn mang đến cho cô một khí chất khác.
Khoảng cách xa lạ giữa hai người dường như đang dần được rút ngắn lại. Ánh mắt Bạc Minh Yên nhìn về phía Mạnh Hủ Nhiên thật nhu hòa.
Tròng mắt hạt thủy tinh màu xanh khói thật rực rỡ. Mạnh Hủ Nhiên nhìn xem, cảm giác như sắp bị hút vào, cúi mặt múc một thìa cháo hỏi: "Đôi mắt của cô là được di truyền từ cha cô sao?"
"Là giống ông nội, cha của tôi màu xanh lam đẹp hơn."
Khi Bạc Minh Yên nói lời này, trong đầu hiện lên cặp mắt dịu dàng như biển rộng kia của Bạc Vĩ Trạch.
Khi còn nhỏ cô hay gặp vấn đề vì màu mắt của mình, cùng từng quậy qua, cô cảm thấy mắt của mình và Bạc Vĩ Trạch một chút cũng không giống, cũng thường nghe mấy lời bóng gió Lâm Tuệ Tâm ngoại tình.
Nghĩ đến chuyện Lâm Tuệ Tâm luôn lúc nóng lúc lạnh với cô và Bạc Vĩ Trạch, Bạc Minh Yên cũng bán tín bán nghi những lời này.
Tất cả mọi người đều biết người Bạc Vĩ Trạch kính yêu nhất người là cha ông, mặc dù khi còn sống cha ông không có bức ảnh chụp nào, nhưng ai cũng nhận thấy Bạc Minh Yên di truyền rất nhiều điểm từ ông mình.
"Đang nghĩ tới cha của cô sao?" Mạnh Hủ Nhiên bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Bạc Minh Yên tinh thần thu hồi, mới ý thức được tay cầm thìa không im lặng rất lâu. Cháo trong cốc men Mạnh Hủ Nhiên rõ ràng chìm xuống, thứ trong thìa cũng bị hút vào đôi môi hồng hào của cô ấy.
Ngoài phòng màn đêm thâm trầm mưa nhỏ tí tách tí tách, không khí thì ẩm ướt oi bức.
"Ừm." Bạc Minh Yên rũ tay xuống, chuyển chủ đề hỏi, "Hợp khẩu vị không?"
"Khá ngon." Mạnh Hủ Nhiên ra dáng ra hình mà bình luận, "Không loãng cũng không đặc, mặn vừa phải, thịt nạc cũng không tanh, rau củ cũng không cứng."
Bạc Minh Yên khẽ mỉm cười, cúi đầu rồi chậm rãi uống cháo.
Mạnh Hủ Nhiên: "Về sau cô đều làm cơm đem đến công ty hả?"
"Đúng vậy." Bạc Minh Yên dừng một chút nói, "Có sức thì cứ làm."
Công việc nhiều như vậy, nhắm chừng ngày có sức lực cũng không nhiều lắm.
Mạnh Hủ Nhiên gật gật đầu, sau một lúc lâu, bỗng dưng mở miệng hỏi: "Khi nãy cô còn muốn chia tiền nồi bát với tôi phải không?"
Bạc Minh Yên: "Cô tính đi, tôi chuyển cho cô."
"Nồi rất mắc, để cô chuyển tiền cũng không ổn lắm, nếu không như vậy đi," Mạnh Hủ Nhiên cười khẽ đề nghị, "Cô mang theo cơm thì mang thêm một phần của tôi?"
Bạc Minh Yên sửng sốt một chút: "Cái nồi này đắt bao nhiêu?"
"Nồi tráng men hơn 5000, một nửa sẽ là 2500, đũa 580, bát có nắp một cái hơn 200, giảm cho cô 10%," Mạnh Hủ Nhiên nói, chỉ vào máy tính trên điện thoại, "Cũng ít thôi, 3000."
Đắt hơn tiền thuê nhà! Bạc Minh Yên hai mắt hơi mở to, một lúc sau mới hỏi: "Cô có kiêng ăn cái gì không?"
Đôi mắt Mạnh Hủ Nhiên cong lên vui mừng: "Chỉ kỵ đắng thôi, không có kỵ cái gì."
Lời này làm Bạc Minh Yên nhớ tới tiểu công chúa rất kén chọn: "Quên đi, tôi chuyển tiền cho cô."
Mạnh Hủ Nhiên: "Chỉ nhận tiền mặt."
Bạc Minh Yên: "Không có tiền mặt."
Mạnh Hủ Nhiên: "Vậy trả bằng cách vây bụng tôi."
Tim Bạc Minh Yên đập thình thịch, hàng mi dài khẽ run lên, nhưng lại không hề ngước mắt lên.
Qua một hồi lâu, Bạc Minh Yên mới nói: "Ngày mai tôi sẽ đưa."
Ánh sáng trong mắt Mạnh Hủ Nhiên dần dần mờ đi, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Ồ."
Không giấu được sự thất vọng.
Làm đến như là Bạc Minh Yên cô bắt nạt vậy, cô im lặng một lát, khô cằn nói: "Tôi sợ làm không hợp khẩu vị cô, lại lãng phí."
"Ta không kén chọn." Âm cuối Mạnh Hủ Nhiên theo cảm xúc nâng nên.
Bạc Minh Yên hơi nhướng mày: "Không kén chọn?"
Rõ ràng là thái độ hoài nghi về câu này.
Mạnh Hủ Nhiên mới thuận theo động tác của cô nổ tung: "Có phải cô có hiểu lầm gì với tôi không? Sao lại cảm thấy tôi kén chọn?"
Nghĩ đến mấy lời tám chuyện trong công ty cô ấy lại hỏi: "Bộ cô nghe ai nói bậy về tôi sao?"
"Chính cô nói." Bạc Minh Yên nhắc nhở cô ấy, "Lúc tôi mới về, khi cô gọi điện thoại."
Mặt Mạnh Hủ Nhiên đỏ bừng.
Tự bắn vào chân mình là cảm giác gì?
"Đó không phải là tôi kén chọn, là thật sự khó ăn." Lòng bàn tay Mạnh Hủ Nhiên xoa xoa cán thìa, "Tôi không kén chọn, cô làm cho tôi một hai bữa sẽ biết."
Tự làm cho mình thì muốn làm sao làm, còn có thêm một người thì phải tính toán thêm, lại thêm phiền phức.
Nhưng nếu như đưa tiền...... Gan cô đau quá.
Bạc Minh Yên nghĩ tới liền nói: "Vậy để thử xem đi."
Đối diện truyền đến một tiếng cười thấp thấp.
Người này có một giọng đặc biệt, tiếng cười khàn khàn vang vọng bên tai Bạc Minh Yên cúi đầu xoa xoa tai, không nhìn nụ cười của kẻ tư bản sau khi đạt được điều mình muốn.
Cũng không nhìn thấy sự ấm áp trong mắt Mạnh Hủ Nhiên theo ý cười hiện lên nóng rực.