Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà

Chương 52: Vụng về




"Tôi đi ngủ đây." Mạnh Hủ Nhiên ôm lấy trời đầy sao, lưng đưa về phía Bạc Minh Yên mà đứng lên, dùng sức mà chớp chớp mắt một chút, nhìn xem nước mắt mình thấm trên những bông hoa màu xanh, "Ngày mai, ngày mai vẫn có trời đầy sao không?"

Bạc Minh Yên không muốn nói thẳng: "Em đoán xem?"

Mạnh Hủ Nhiên tức khắc không còn cảm giác muốn khóc nữa, hơi nghiêng người sang một bên, liếc mắt nhìn Bạc Minh Yên, hừ một tiếng, thấp giọng uy hiếp: "Cẩn thận, tôi sẽ trừ điểm chị!"

Không có là không thêm điểm sao?

Khóe môi Bạc Minh Yến hơi cong cong lên, rồi đứng dậy, nương ưu thế chiều cao của mình nhìn xuống cô ấy: "Mạnh Kiều Kiều, đây là không nói lý?"

Mạnh Hủ Nhiên nhướng mày tỏ ý mình không nói.

Bạc Minh Yên vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Không kỳ vọng thì sẽ không thất vọng."

"Vậy chị sẽ làm tôi thất vọng sao?" Mạnh Hủ Nhiên nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt cô.

Bạc Minh Yên không trực tiếp trả lời : "Nhưng tôi còn nghĩ là làm cho em bất ngờ."

Mạnh Hủ Nhiên khẽ "chậc" một tiếng, lười biếng dựa vào ghế sô pha: "Làm sao bây giờ, hình như tôi phá hư kế hoặc bất ngờ của chị rồi nhỉ?"

Nói lời xin lỗi mà không hề có chút ý xin lỗi nào.

Bạc Minh Yên đến gần cô ấy: "Vậy thường thế nào?"

Lời nói ái muội, ánh đèn mờ ảo bầu không khí vi diệu đang tràn ngập nơi góc chật chội.

Mạnh Hủ Nhiên là đang đứng nghiêng hông, dáng người lại lùn hơn một chút, khi Bạc Minh Yên đột ngột tiến sát lại, khiến cảm giác bị áp bức càng thêm sâu sắc hơn.

Tim đập như hươu chạy.

Mạnh Hủ Nhiên cúi đầu, không nhìn cô, dùng đầu ngón tay chọc chọc các ngôi sao, bình tĩnh nói: "Bồi thường cái gì chứ? Tôi không phải là người dễ bị uy hiếp."

Bạc Minh Yên đột nhiên cúi xuống, cùng cô ấy nhìn thẳng. Mạnh Hủ Nhiên nâng nâng mi mắt, hai ánh mắt chạm nhau.

Khung cảnh tĩnh lặng hai giây, sau đó Mạnh Hủ Nhiên trước tiên phá công, di chuyển ánh mắt, giơ tay vén lấy mái tóc đang buông xuống che đi nửa khuôn mặt của Bạc Minh Yến, nhẹ nhàng vuốt ve: "Rút ngắn quá trình, tăng tốc tiến độ gì đó chị đừng vọng tưởng."

Bạc Minh Yên cười nhẹ: "Không cần rút ngắn, chỉ là đáp lại một chút là được rồi."

"Đáp lại cái gì?" Mạnh Hủ Nhiên hỏi.

Bạc Minh Yên nói: "Ngủ ngon, Mạnh Kiều Kiều."

Rõ ràng là một câu nói bình thường, rõ ràng giọng ngữ điệu cũng bình bình như đang nói chuyện thời tiết, nhưng trong nháy mắt nhận ra được là Bạc Minh Yên muốn nói gì, Mạnh Hủ Nhiên cảm thấy như có một dòng điện chạy qua khắp cơ thể, là cảm giác tê dại.

Đặc biệt là ánh mắt mong đợi của Bạc Minh Yên.

Giống như một bé mèo con đáng thương, thật mềm mại, thật khác lạ, giống như một giấc mơ...

Mạnh Hủ Nhiên giơ tay lên, ở trên Bạc Minh Yên xoa xoa: "Ngủ ngon ... Mãn Mãn."

Nói xong, Mạnh Hủ Nhiên thấp người vòng qua Bạc Minh Yên rồi trở về phòng.

Sau khi đóng cửa lại, trái tim bình tĩnh bùm bùm mà đập, Mạnh Hủ Nhiên bật điều hòa.

Vừa cởi áo khoác ra, trong túi liền vang lên tiếng động.

Hiển thị người gọi là Phó Quân Tuyết.

Khoảng thời gian này, Mạnh Hủ Nhiên bận việc công ty đến sứt đầu mẻ trán, nhưng Phó Quân Tuyết thì ngược lại, hai năm trước Phó Trường Thanh sức khỏe không được tốt, người bận rộn trong ngoài là Phó Quân Tuyết. Cho nên Phó Trường Thanh vừa trở lại phụ trách, Phó Quân Tuyết dứt khoát rút toàn phép năm trong vòng hai năm ra dùng.

Mạnh Hủ Nhiên trả lời điện thoại.

"A, còn thức khuya như vậy sao?" Phó Quân Tuyết nghe giọng nói là có thể biết tâm tình của ai kia không tồi.

Mạnh Hủ Nhiên tâm tình cũng thật sự rất tốt, ngồi ở trước bàn trang điểm mở loa ngoài, vừa tẩy trang vừa trêu chọc nói: "Linh quang vừa hiện, có linh cảm là chị sẽ gọi điện qua."

"Vậy là biết mục đích chị đây gọi sao?"

"Không biết. biết đã không bắt máy."

"..."

Phó Quân Tuyết cười giận, một lúc sau mới quay lại vấn đề chính nói: "Đại hội thường niên của Moment năm nay định làm gì? Ba đề nghị sáp nhập hai công ty, hỏi em thấy thế nào?"

Moment bị tổn thất rất nhiều do lỗi phiếu giảm giá của nhân viên. Nhưng thời gian này, vì Mạnh Hủ Nhiên vẫn từ chối nhận sự giúp đỡ nên Phó Trường Thanh tôn trọng sự lựa chọn của con gái, không hề ra tay. Nhưng nghe đến Mạnh Hủ Nhiên bị làm khó dễ, vẫn cảm thấy đau lòng.

Nếu họp thường niên, hai công ty hợp lại, xem như là một công khai tuyên bố Fantasy luôn là chỗ dựa cho Moment, đồng thời cũng sẽ làm một số người thu liễm một chút, ngừng thấy người ta là con gái lại trẻ tuổi thì bắt nạt.

"Không cần," Mạnh Hủ Nhiên lặng lẽ nói, "Lại nhóm người ở khách sạn ăn uống, biểu diễn gì đó, chán chết."

"Là có chút nhàm chán, người biểu diễn cơ bản đều là nữ đồng nghiệp." Phó Quân Tuyết hỏi: "Vậy bây giờ em chuẩn bị làm gì?"

"Em định nhân họp thường niên để tổ chức cho công ty đi du lịch, muốn chơi chơi thì đi, không muốn chơi thì có thể nghỉ phép." Mạnh Hủ Nhiên nhướng nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Nhân tiện, cũng sẽ tạo cơ hội cho người nào đó biểu hiện nhiều hơn."

Phó Quân Tuyết không hiểu rõ ý của nửa câu sau: "Ý tưởng không tồi, chị đây tham khảo chút."

Mạnh Hủ Nhiên hỏi: "Kỳ nghỉ của chị kết thúc rồi à?"

"Vẫn chưa." Phó Quân Tuyết nói.

"Ồ, vậy gần đây chị bận rộn cái gì?" Mạnh Hủ Nhiên thuận miệng hỏi.

Không biết Phó Quân Tuyết đang nghĩ gì, cười hai tiếng, một lúc sau mới nói: "Bận câu cá."

"Không phải chị không thích câu cá à?" Mạnh Hủ Nhiên buồn bực.

"Con cá này cũng không phải cá." Phó Quân Tuyết cười nói.

Mạnh Hủ Nhiên dừng lại động tác tẩy trang, trêu ghẹo nói: "Oa nga. Là nàng Điều mỹ nhân ngư, cẩn thận bị bà nội dạy dỗ đấy."

"Tùy bà dạy dỗ, dù sao chị đây cũng không nghe." Phó Quân Tuyết đổi chủ đề, "Còn em thì sao? Có tốt hơn à?"

"Có a. Một người xuất sắc như em quả là hiếm có trên đời," Mạnh Hủ Nhiên tô chút son rồi nói, kéo dài âm cuối, kiêu ngạo lại khoe khoang nói, "Đương nhiên là em bận bị mỹ nhân câu dẫn rồi."



Mỹ nhân lúc này mới về tới phòng, cất máy tính xong, nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà trắng xóa, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi.

Bạc Minh Yên vừa nhắm mắt, lại nghĩ đến đôi mắt của Mạnh Hủ Nhiên.

Khi cô nói "xin hãy kiên nhẫn", đôi mắt cô ấy ánh nước lấp lánh, phiếm đỏ gợn sóng.

Chỉ khoảnh khắc đó thôi.

Bạc Minh Yên có một ý niệm mạnh mẽ xúc động. Cô đặc biệt muốn ôm Mạnh Hủ Nhiên vào lòng, thậm chí rất muốn hôn đi những giọt nước mắt của Mạnh Hủ Nhiên.

Nhưng lại cảm thấy, chưa xác nhận mối quan hệ mà hành động như vậy thì không chỉ quá thân mật, mà còn là hành vi lưu manh.

Ít nhất nếu là chính cô, cô sẽ thấy rất phản cảm.

Rất trường hợp, sẽ vì ai đó cùng giới tính mà có nghĩa đó không phải là hành vi quấy rối tình dục.

Nếu quá nồng nhiệt, cô sợ sẽ bỏng lẫn nhau, nhưng nếu vẫn lãnh đạm như trước, thì không thể coi là theo đuổi người ta được.

Bạc Minh Yên không biết cách theo đuổi người khác. Những trải nghiệm bị theo đuổi trong quá khứ của cô đều là những ví dụ tiêu cực kết cục thất bại, không có chút tính chất hỗ trợ đáng kể nào cho cô.

Vì vậy nên làm thế nào, Mạnh Hủ Nhiên thích những cái gì thích loại người nào, Bạc Minh Yên cũng không có đầu mối.

Nếu trực tiếp hỏi thì không có thành ý lắm. Vòng vo đo hỏi cũng giống như dùng lối tắt rút ngắn tiến độ. Cô muốn biết tiến độ rõ ràng, chỉ là để xác nhận hướng mình đi có chính xác không, cũng không muốn coi như đây là một nhiệm vụ.

Về phương diện này, Bạc Minh Yên có thể nói là người vụng về.

Người ngốc sẽ nghĩ ra những cách ngu ngốc, nên cô chỉ có thể đem những gì mình thích ra, làm những gì mình có thể làm.


Nhìn vào thanh tiến độ hôm nay, Mạnh Hủ Nhiên cũng rất thích sao đầy trời cô tặng cùng với lời chúc ngủ ngon cô gửi.

Chỉ nghĩ nghĩ một lúc, Bạc Minh Yên liền giơ tay lên bao trùm lấy chỗ Mạnh Hủ Nhiên vừa xoa xoa qua.

Lực không nhẹ cũng không mạnh, giống như vuốt ve một bé mèo.

Ngay cả Bạc Vĩ Trạch cũng chưa bao giờ xoa đầu cô như thế này.

Chưa từng có người nào, đối với cô như thế.

Mặt cô nóng bừng từng đợt, Bạc Minh Yên không biết là do bị sưng hay là do nguyên nhân nào khác, cô lật người vùi mặt vào trong gối.

Một lúc sau, cầm lấy điện thoại lên xem giờ, sau đó gửi lời chúc ngủ ngon cho Mạnh Hủ Nhiên.

Cô mơ mơ màng màng mà nghĩ, liệu mỗi ngày đều chúc ngủ ngon, có đồng nghĩa với mỗi ngày cô đều được xoa xoa hay không.

Mạnh Hủ Nhiên có thể cho rằng cô là kẻ biến thái không a...

Sáng sớm hôm sau, Bạc Minh Yên đã có được đáp án.

Khi nhìn thời gian, Bạc Minh Yên thoáng nhìn thấy tin nhắn WeChat nhắc nhở, cô bấm vào, nhìn lướt qua một cái, ngồi dậy khỏi giường, lại chớp mắt hai cái để chắc chắn chính mình không nhìn lầm.

12h37 tối trước khi đi ngủ, những gì cô suy nghĩ, cứ như vậy trực tiếp gửi cho Mạnh Hủ Nhiên.

Ngay cả câu biến thái kia cũng gửi đi.

Lúc 1:06 sáng, Mạnh Hủ Nhiên trả lời hai tin nhắn này.

Schrödinger: 【Hmm~ thật không nhìn ra tới cô là tiểu biến thái dạng này.】

Schrödinger: 【nếu ngày nào cũng có người chúc ngủ ngon, chào buổi sáng, tôi có thể cân nhắc】

Bạc Minh Yên ngốc lăng một lúc, nhếch khóe môi lên, gõ vào điện thoại: 【 chào buổi sáng 】

Như thường lệ, sau khi rửa mặt xong, Bạc Minh Yên vào bếp làm cơm trưa cho hai người. Sau khi bỏ vào hộp cơm, Bạc Minh Yên thấy vẫn còn sớm nên đi tắm rửa một chút.

Mạnh Hủ Nhiên vẫn chưa đến lúc phải dậy.

Bạc Minh Yên lại trở lại phòng, lấy chiếc buộc tóc Mạnh Hủ Nhiên đưa từ trong ngăn kéo ra rồi tùy ý buộc tóc lên.

Cô lơ đãng liếc nhìn về hướng gương, hình ảnh dừng lại.

Trong gương, một nửa khuôn mặt của cô đã bớt sưng, nửa còn lại làn da trắng nõn, khóe mắt tiêm tế nhếch lên, chiếc mũi cao thẳng, trên chỗ đep cặp kính đó đỏ tươi. Đường nét khuôn mặt tươi sáng, sắc bén. Ngay cả chiếc áo len mềm mại sáng màu cũng không thể che được sự sắc bén này.

Sắc bén này tựa như một thứ vũ khí, có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp nhưng cũng là vũ khí lợi hại nhất, có thể lấy lòng người khác còn tổn thương là cho chính mình.

Nhưng nếu người khác là Mạnh Hủ Nhiên, sẽ không có nửa câu sau.

Bạc Minh Yên ngồi xuống chiếc ghế trước bàn, chậm rãi bắt lấy một bên kính tháo ra, sau đó mở một bên ngăn kéo nhìn xem.

Vì không thường xuyên trang điểm nên đồ trang điểm cũng không có nhiều, nhưng cũng ở mức đủ dùng.

Trên bàn là loại nước hoa mà Mạnh Hủ Nhiên cô đổi ngày hôm đó, cô dùng qua một lần cũng chưa bao giờ dùng nữa, Bạc Minh Yên cầm lên, do dự một chút cuối cùng xịt một ít vào sau tai cùng cổ tay.

Mạnh Hủ Nhiên từ phòng ra tới, nhìn thấy Bạc Minh Yến đang nấu trứng trong bếp, ngẩn người.

Ngày thường, Bạc Minh Yên rất ít khi đợi cô ấy đi làm cùng.

Ánh mắt dán chặt vào mái tóc buộc thấp của Bạc Minh Yên.

Dây buộc tóc có kiểu dáng giống như cái mà cô ấy đang giấu trên cổ tay.

Cảm nhận được động tĩnh, Bạc Minh Yên nghiêng đầu nhìn về phía cửa: "Chào buổi sáng, Mạnh Kiều Kiều."

"Chào buổi sáng." Lông mi Mạnh Hủ Nhiên run rẩy một chút, nhìn thẳng vào cô, giả vờ khó hiểu, "Trang điểm xinh đẹp thế là muốn làm gì?"

"Chờ em cùng nhau đi làm." Bạc Minh Yên tắt lửa, thành thật nói.

Mạnh Hủ Nhiên nhướng mày, quay đầu nhìn ngũ cốc đang ủ, mím môi, cảm thấy ngũ cốc toàn rơi vào tim mình.

"Làm sao bây giờ, muốn hưởng thụ trong cảm giác được đãi ngộ vậy thêm nữa, không muốn chia cho chị đâu."

"Vậy tôi không cho." Bạc Minh Yên ấm áp nói.

Dù nói vậy, nhưng cô vẫn tiếp tục làm.

Sau khi bóc vỏ trứng, bỏ lòng đỏ rồi phết nước sốt yêu thích của Mạnh Hủ Nhiên lên bánh mì, Bạc Minh Yên đưa bát đĩa tới trước mặt Mạnh Hủ Nhiên.

Mạnh Hủ Nhiên ngửi thấy mùi nước hoa rất quen thuộc, khóe miệng ngoéo lên một cái.

Nhân lúc Bạc Minh Yên đang đến gần, Mạnh Hủ Nhiên kéo sợi dây buộc tóc của Bạc Minh Yên, đeo vào cổ tay chính mình, sau đó cởi dây buộc tóc của mình đeo vào trên tay Bạc Minh Yên.

Đầu ngón tay chọc chọc vào lòng bàn tay của Bạc Minh Yên, dán sát vào bên tai Bạc Minh Yên nói:

"Nếu tiến độ vẫn luôn trì hoãn, chị có thể thử những phương pháp có chút biến thái?"

Bàn tay của Bạc Minh Yên tê dại, trái tim càng tê dại hơn.