Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà

Chương 51: Tiến độ




"Điểm nền đã cao như vậy, có dũng khí thử một lần xem?"

Mạnh Hủ Nhiên nhìn trực diện vào cô, sợi tóc vụn buông xuống gò má, ánh đèn ngoài cửa sổ phản chiếu trong đồng tử của cô, tạo nên những gợn sóng thanh thanh thiển thiển.

Tựa khiêu khích, tựa dụ dỗ.

Cảm xúc nóng bỏng trong đáy mắt Bạc Minh Yên đặc sệt như mực nước, dần dần lan ra.

"Điểm tuyệt đối là mười phần à?"

Với người như Mạnh Hủ Nhiên này, dây buộc tóc cũng không giống người khác, vậy định nghĩa về điểm tuyệt đối cũng không giống người thường.

Quả nhiên–

"Tôi là người tương đối lười, tìm đối tượng tìm hiểu rồi cũng lười đổi, cho nên, tôi sẽ bịa ra một con số tương đối dài, mười một phân." Mạnh Hủ Nhiên đổi một cái tăm bông để bôi thuốc, tiến sát gần lại Bạc Minh Yên, nâng mí mắt, nhìn vào mắt cô, "Một đời một người, một mười một."

Lông mi Bạc Minh Yên bỗng chốc run lên, nhất thời không nói nên lời.

"Như thế nào, chùn bước?" Mạnh Hủ Nhiên hỏi, ngữ điệu lười biếng, mang theo ý vị khiêu khích, xuống tay cũng nặng hơn chút.

Có chút đau.

"Không có." Bạc Minh Yên suy nghĩ một chút, hỏi: "Nếu vết sưng trên mặt tôi biến mất, thì có thể đạt tới tám điểm nhỉ?"

"Sao lại như này, như thế nào còn mặc cả tăng thêm?" Mạnh Hủ Nhiên ánh mắt hơi hơi chuyển, "Cũng nhắc nhở tôi, giá trị nhan sắc của ai kia hiện tại đã giảm xuống, hẳn là 60 điểm thôi."

Bạc Minh Yên nghiêng nghiêng đầu, nâng khóe môi lên, nửa bên mặt có chút đau nhức, khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, lộ ra bất đắc dĩ, quay đầu lên án: "Em đây là chơi xấu."

Mạnh Hủ Nhiên nhún vai một chút, như thể "Tôi chơi xấu đó, làm gì được tôi."

Bạc Minh Yên cười giận, Mạnh Hủ Nhiên bị lên án cũng nở nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười tươi đẹp của Mạnh Hủ Nhiên, bao nhiêu cảm giác buồn bực cùng chán nản bị những kẻ kia gây ra đều bị cuốn trôi. Nhưng không được bao lâu, biểu tình trên mặt Bạc Minh Yên chậm rãi nhạt đi, bởi vì cô hậu tri hậu giác mới nhận ra, việc Mạnh Hủ Nhiên kêu cô theo đuổi, chấm điểm cô còn có ý nghĩa sâu xa hơn——

Chính là Mạnh Hủ Nhiên cũng có hảo cảm với cô.

Và hảo cảm đó cũng cao hơn những người khác.

Cô như một chai rượu bị phong ấn từ lâu, nay từ trong bùn lầy bụi bặm được được đào ra tới, phủi đi bụi đất, sau đó lại được khen ngợi là ngon hơn những chai khác. Cô không biết mình có xứng đáng được thừa nhận như vậy hay không, cô chỉ muốn trao cho người này tất cả hương thơm khát vọng mà cô có, nhưng lại chợt nhận ra, ngoại trừ vũng rượu nguyên chất nồng đậm bên trong, cô cũng chẳng còn gì khác để cho đi, cũng không biết cho đi thế nào, làm thế nào mới mang ra tới.

Bóng đêm u tối không hiểu lý lẽ quyến rũ nhân tâm, dòng xe thì ồn ào cùng tiếng còi chói tai giục người ta phải thanh tỉnh.

Bôi thuốc xong rồi, Mạnh Hủ Nhiên bỏ tăm bông đã sử dụng vào thùng rác nhỏ. Dùng dư quang nhìn Bạc Minh Yên đang buông mặt xuống, sau một lúc im lặng, cô ấy nghiêng người về phía trước, giúp Bạc Minh Yên thắt dây an toàn.

Sợi tóc như tơ lụa chui vào cổ áo len của cô, Bạc Minh Yên ngẩn người, ngẩng đầu lên, Mạnh Hủ Nhiên vừa vặn lui thân.

Quay đầu sang một bên, chóp mũi hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, đôi mắt Bạc Minh Yên giữa hàng mi run rẩy, nhẹ nhàng đảo qua nốt ruồi ở khóe mắt Mạnh Hủ Nhiên, cuối cùng rơi xuống đôi môi đỏ mọng của Mạnh Hủ Nhiên.

"Sao lại ngẩn người?"

Dáng môi Mạnh Hủ Nhiên rất xinh đẹp, không mỏng cũng không dày, môi châu mềm mại.

"Không gì." Bạc Minh Yên thu hồi tinh thần, liếm liếm môi.

Mạnh Hủ Nhiên ngồi trở lại, vừa tự thắt dây an toàn cho mình, vừa lẩm bẩm nói: "Trừ đi một điểm liền choáng váng sao? Còn để tôi thắt dây an toàn cho chị, chẳng phải chị nên giúp tôi hở? Không biết, còn tưởng là tôi muốn theo đuổi chị đây, quên đi, thấy bề ngoài sa sút như vậy, tôi sẽ không trừ điểm chị."

Bạc Minh Yên thành thật nói: "Tôi không giỏi theo đuổi người khác."

Mạnh Hủ Nhiên lông mày nhảy dựng: "Không phải là muốn tôi dạy chị chứ?"

Bạc Minh Yên có chút phân tâm, không kịp phản ứng: "Cái gì?"

Thiếu chút nữa phải nói lỡ miệng, Mạnh Hủ Nhiên giả vờ bình tĩnh nói: "Không có gì."

Bạc Minh Yên nghi hoặc nhìn cô ấy, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Mạnh Hủ Nhiên đổi chủ đề nói: "Chưa từng theo đuổi ai thì ít nhất cũng phải bị theo đuổi qua đi. Đừng nói với tôi là chị chưa từng được ai theo đuổi."

"Đương nhiên là có." Bạc Minh Yên cau mày, "Nhưng nếu họ làm tốt thì bây giờ không đến lượt tôi theo đuổi em."

"..."

Đúng nhỉ.

Mạnh Hủ Nhiên cười lạnh một tiếng, sau đó không rõ ý vị mà cười: "Tôi theo đuổi người khác cũng rất kém."

Bạc Minh Yên sửng sốt một chút: "Đã từ theo đuổi người khác sao?"

Mạnh Hủ Nhiên nghiêng đầu nhìn Bạc Minh Yên, lập tức dừng lại, xoay chuyển tay lái, lái xe vào đường chính.

Im lặng được coi là đồng ý.

Bạc Minh Yên mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Các loại xe đưa đón qua lại, giống như một dòng sông thật dài, hoặc thong thả chảy hoặc chảy nhanh trong gió lạnh mùa đông.

Tựa như nỗi lòng phức tạp của Bạc Minh Yên.

Trong xe lại im lặng, Mạnh Hủ Nhiên chỉ vào vô lăng, giọng điệu đùa cợt hỏi: "Làm sao? Tôi đuổi người khác, chị để ý sao?"

Bạc Minh Yên trong đầu nhớ lại, cảnh cô cùng Mạnh Hủ Nhiên trò chuyện vào buổi đêm khi đi công tác.

Khi đó Mạnh Hủ Nhiên nói với cô, cho dù gặp được người mình thích, cũng sẽ không chủ động theo đuổi người ta.

Bây giờ Bạc Minh Yên mới hiểu được, những lời này có ý tứ gì.

Người đã va vào tường, thì khó mà lại đâm đầu vào tường lần nữa.

Bạc Minh Yên nhắm mắt lại: "Không có."

Cô không thể tưởng tượng được, một Mạnh Hủ Nhiên như mặt trời nhỏ kia, khi yêu một người sẽ có bao nhiêu nồng nhiệt, cũng như không thể tưởng tượng được Mạnh Hủ Nhiên vì tình mà thất vọng sẽ u ám đến mức nào.

"Tôi không để ý." Bạc Minh Yên nói từng chữ một, giọng điệu nghiêm túc.

Cô chỉ có một chút hâm mộ, có một chút ghen tị còn có... rất nhiều rất nhiều đau lòng.



Sau khi đưa Bạc Minh Yên về nhà, Mạnh Hủ Nhiên quay lại công ty giải quyết những vấn đề còn lại, trước khi rời đi còn nói dặn dò: "Nếu cảm thấy không thoải mái thì gọi cho tôi."

Bạc Minh Yên trầm mặc một lát, mới đáp: "Ừm, được."

"Có cần gọi cơm tối luôn không?" Mạnh Hủ Nhiên hỏi, cũng không chắc liệu Bạc Minh Yên còn muốn ăn hay không.

"Không cần." Bạc Minh Yên nói: "Còn có tiểu màn thầu em mua."

Mạnh Hủ Nhiên thấp giọng lẩm bẩm: "Cũng tiếc thật, tôi không nếm được."

Bạc Minh Yên nghe vậy: "Tôi để lại cho em hai cái."

"Ừm, hai cái vừa vặn." Mạnh Hủ Nhiên nói.

Hai người đồng thời nghĩ đến hình ảnh của những chiếc bánh bao hấp, trắng trắng tròn tròn, mềm mềm mại mại, ở giữa có nốt chút chu sa màu đỏ.

Bầu không khí có chút kiều diễm.

Mạnh Hủ Nhiên ho khan hai tiếng, lại nói: "Sớm nghỉ ngơi."

Bạc Minh Yên nhướng nhướng đuôi lông mày, cảm nhận được một loại cảm giác rất vi diệu.

Rõ ràng nói muốn theo đuổi người ta là cô, nhưng hiện tại cô lại như thiếu nữ được Mạnh Hủ Nhiên chăm sóc.

"Sớm trở về." Bạc Minh Yên nói.

"Ừm ~" Mạnh Hủ Nhiên mỉm cười với Bạc Minh Yên, "Tiến độ đã đến 72 rồi, lão Bạc cố lên."

Hiển nhiên, Tiểu công chúa không phải là người sẽ để mình chịu khổ. Ba mươi điểm, mỗi một giây là lôi ra 30 phân tiến độ.

Nhưng lão Bạc này từ miệng cô ấy phát ra luôn nghe như lão Bà.

Rất khích lệ người ta.

Bạc Minh Yên chợt nảy ra ý tưởng, hỏi: "Có thể cứ như vậy thông báo tiến độ được không?"

"Dùng sắc đẹp của chị đi." Mạnh Hủ Nhiên nhướng mày, "Tùy tâm trạng của tôi."

Nói xong, cô ấy đóng cửa lại.

Bạc Minh Yên nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ đã đóng kín trước mặt, chậm rãi chớp mắt, nhếch khóe môi lên.

Sau khi đưa ra hướng dẫn các hạng mục công việc về thẻ màu vải cho Hồ Tinh Tinh, Bạc Minh Yên nhìn đồng hồ rồi gọi đồ ăn cho Mạnh Hủ Nhiên, đồng thời gửi tin nhắn WeChat: 【Tôi đã gọi trà sữa cùng bữa tối cho em】

Mạnh Hủ Nhiên có lẽ đang bận nên không trả lời ngay. Bạc Minh Yên nhân khoảng rảnh này ăn hai cái bánh bao vị sữa, sau đó mới đi tắm.

Nửa giờ sau, Bạc Minh Yên từ phòng tắm đi ra, nhìn điện thoại thông báo đồ ăn đã được giao tới, Mạnh Hủ Nhiên đã gửi tin nhắn một phút trước.

Schrödinger: 【đã nhận đồ ăn. 】

Mèo: 【trà sữa có nóng không? 】

Schrödinger: 【rất nóng, vị mới sao? vị khá ngon. 】

Schrödinger: 【bất quá, tôi rất hoài nghi chị là đang nuôi tôi béo lên sau đó giảm độ khó theo đuổi tôi [khinh bỉ] 】

Mèo: 【tôi không có [lắc đầu.jpg]】

Hơn một phút sau, Mạnh Hủ Nhiên lại gửi một tin nhắn khác.

Schrödinger: 【76】

Không phải là phải dùng sắc đẹp hay sao? Bạc Minh Yên cười nhạt một tiếng.

Mèo: 【như này có nghĩa là phương pháp này được phải không? 】

Schrödinger: 【75 [mỉm cười] 】

con mèo: 【......】

Mạnh Hủ Nhiên có lẽ đã quay lại công việc, không có trả lời.

Màn hình điện thoại tối lại, Bạc Minh Yên nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của mình phản chiếu trên màn hình, đôi mắt dần trở nên trống rỗng.

Cho tới nay, rất nhiều chuyện đã dạy Bạc Minh Yên đạo lý, đó là đeo mặt nạ ôn hòa, giải quyết mọi việc một cách bình tĩnh lý trí. Bởi vì cô không có gì ngoài khuôn mặt cả, hai bàn tay trắng. Cô không thể không cân nhắc rất nhiều chuyện, là sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào, đồng thời phải kìm nén, kiềm chế cảm xúc cá nhân trước những hậu quả đó.

Giống như những gì đã xảy ra ngày hôm nay.

Cô đã trải qua hai lần.

Khi Bạc Minh Yên còn đang học cao học, vì xinh đẹp, thành tích tốt nên cô được cố vấn vô cùng yêu mến, điều này cũng khiến một số ít người ghen ghét.

Không biết từ khi nào, một số tin đồn vô căn cứ bắt đầu lan truyền.

Người ta nói rằng điểm cao của Bạc Minh Yên đều là do ngủ với cố vấn. Việc ưu ái cô là vì Bạc Minh Yên ở phương diện nào đó, đặc biệt giỏi.

Bạc Minh Yên mỗi ngày vội vàng lên kế hoạch triển lãm trang phục, kiêm vẽ minh họa bán thời gian, căn bản không có thời gian để quan tâm đến những nhàn ngôn ngữ toái đó. Hơn nữa, vì cô mang hai dòng máu Trung Quốc và Anh nên cũng bị bạn ở trường xa lánh, cho nên cô đã sớm không còn nhạy cảm lắm với những phỏng đoán ác ý này.

Cho đến một buổi sáng nọ.

Khi cô đi vệ sinh từ văn phòng cố vấn ra, nghe thấy một số cô gái dùng những từ khó nghe nhất để hình dung cô.


"Con khốn đó lại cho cố vấn thân yêu của mình ăn nữa à?"

"Ai biết được, nhưng có ai lại thảo luận lâu như vậy đâu?"

"Người trên diễn đàn nói đúng, Bạc Minh Yên chính là trời sinh như điếm."

"Người ta nói cô ta trước đây rất giỏi câu dẫn người khác——"

Khi đó, cốt kiêu ngạo của Bạc Minh Yên vẫn sắc bén như cũ, giận dữ đẩy cửa ra, biện luận với những người đó, mạnh mẽ yêu cầu mọi người phải xin lỗi công khai.

Cuối cùng, cô nhận được lời xin lỗi, cũng nhận luôn sự trả thù không từ thủ đoạn. Sự cô lập, bắt nạt, cùng những điều còn khủng khiếp hơn nối gót nhau kéo tới.

Người duy nhất lên tiếng thay cô trên diễn đàn cũng vì bị đe dọa và im lặng.

Không ai đứng về phía cô, kể cả người cố vấn đã từng khen ngợi tài năng của cô.

Chưa có ai từng kiên định mà chọn cô.

Bạc Minh Yên ngày càng sâu sắc nhận ra nếu không mong đợi nhiều điều thì sẽ không thất vọng nhiều. Cô ngày càng ôn hòa, càng lạnh lùng, cũng có được một khoảng cách đủ an toàn.

Nhưng thời gian trôi qua, cảm xúc Bạc Minh Yên ngày càng trở nên tê liệt, càng chết lặng.

Cô giống như một xác chết không hồn.

Đang sống đó, nhưng lại không biết sống vì cái gì.

Cô bước đi trên con đường dài tối tăm vắng vẻ, không hề có điểm kết, mãi cho đến khi qua khe núi gập ghềnh, cô nhìn thấy ánh trăng kia, cô lo lắng ngập ngừng, chậm rãi bước đến, rồi bước càng lúc càng nhanh, cuối cùng duỗi tay ra, bắt đầu chạy vội lên.

Sau đó, đột nhiên đạp phải khoảng không.

Dưới đôi chân lơ lửng của cô là một luồng ánh sáng rực rỡ, có thể chiếu rọi ra phiên bản chân thật nhất của cô.

Bạc Minh Yên bừng tỉnh nhận ra, thì ra cô vẫn còn có cảm xúc.

Vẫn đối với một người mà nảy sinh tình cảm.

Sẽ tự ti, sẽ khốn quẫn vì chính mình chỉ có hai bàn tay trắng, cũng sợ rằng tương lai sẽ không mang lại hạnh phúc cho người ta.

Sẽ hâm mộ, sẽ ghen tị, thậm chí ghét người mà Mạnh Hủ Nhiên chủ động đuổi theo nhưng không theo đuổi được kia.

Sẽ ở lúc Mạnh Hủ Nhiên chắn trước mặt cô, dùng sức nắm lấy tay cô, mà lý trí phân băng, không thể khống chế được suy nghĩ cùng hành động của chính mình, tùy hứng ích kỷ mà mặc kệ để mình đến gần hơn.

Sẽ đối với một người mà sinh ra cảm giác vô cùng đau lòng, cực kỳ thiên vị.

Cũng sẽ vọng tưởng muốn chiếm hữu cho riêng mình.

Bạc Minh Yên cảm nhận được ấm áp nhảy lên trong tim mình, cảm thụ được tham, sân, si cuốn lấy nhau, như sóng triều, cuồn cuộn không ngừng từ chỗ sâu thẳm ập lên, cảm nhận được ánh sáng ấm áp lan tỏa trước mặt.

Vào lúc này, cuối cùng cũng cô cảm thấy mình như một người đang tồn tại, là đang sống.

Đúng như Lộc Yêu đã nói, Mạnh Hủ Nhiên tốt đến mức cô luyến tiếc nhường cho người khác.

Nếu có người khác tốt hơn cô, cô sẽ ghen ghét đến phát điên lên.

Còn nếu người khác không tốt bằng cô, cô sẽ đau khổ đến mức suy sụp mất.

Tóm lại, đối với cô mà nói, ích kỷ mà độc chiếm mới là kết quả tốt nhất.

Vì vậy, cô dốc hết dũng khí mà rơi vào vòng sáng mang tên "Mạnh Hủ Nhiên" kia, đồng thời cũng nguyện ý tin rằng sự bình thường cùng không đáng giá một đồng tiền của chính mình ở nơi thấp thấp bụi bặm này ở chung, cuối cùng sẽ mở ra bông hoa đẹp nhất.



Gần 12 giờ, Mạnh Hủ Nhiên sau khi giải quyết xong mọi chuyện rồi nên trở về nhà, tưởng Bạc Minh Yên đã ngủ nên không gửi tin nhắn WeChat cho Bạc Minh Yên.

Khi chìa khóa được tra vào ổ khóa, Mạnh Hủ Nhiên chợt nhớ tới Bạc Minh Yên khi ở nhà một mình có thói quen khóa cửa.

Nhưng chiếc chìa khóa quay một vòng, cùng cụp một tiếng mở ra. Đôi mắt Mạnh Hủ Nhiên chớp chớp.

Bạc Minh Yên để cửa mở cho cô ấy.

Vừa mở cửa, Tiểu Mãn liền nghiêng đầu nghênh đón cô ấy như thường lệ.

Điều khác với thường lệ là đèn trong phòng khách vẫn sáng, âm thanh TV vang vang, trên bàn trà có máy tính cùng máy tính bảng, còn có ai đó đang quấn chăn mơ màng sắp ngủ trên ghế sofa, vẫn cố gắng chống đỡ mà chờ cô ấy trở về.

Nghe thấy tiếng động, Bạc Minh Yên nhẹ nhàng tỉnh, cơn buồn ngủ gần như tiêu tan hơn nửa, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, sau đó lại liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Nếu muộn hơn chút nữa là tôi ngủ mất rồi."

Mạnh Hủ Nhiên giẫm lên ánh sáng, từng bước tới gần: "Sao không về phòng ngủ đi?"

Bạc Minh Yên từ trong tay đưa ra một chùm sao đầy trời hoa thạch thảo màu xanh lam.

"Là ở đâu ra?" Mạnh Hủ Nhiên nhận lấy rồi hỏi.

Bạc Minh Yên nói: "Là mua trên app mua đồ."

"Là lúc đang mua đồ thì thuận tiện mua chung a." Mạnh Hủ Nhiên thấp giọng lẩm bẩm, "Không phải là gom cho đủ để được giảm giá chứ?"

Vì gom đủ giảm giá, Bạc Minh Yên thường sẽ mua thêm một chai nước khoáng.

"..." Bạc Minh Yên đang uống nước, suýt chút nữa sặc tới, nói: "Thật sự không phải, bỏ đi cũng đủ được giảm rồi."

Một chùm rất nhỏ, tương đối thích hợp để cắm vào ống đựng bút, Mạnh Hủ Nhiên nắm chặt trong tay, nhìn xuống những chấm ngôi sao màu lam đang trang trí cho màn đêm hoang vu từ lâu của cô ấy.

"Đợi tôi chỉ để tặng nó cho tôi à?"

"Một trong những." Bạc Minh Yên buông cốc xuống, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng muốn đích thân nói với em một câu."

Mạnh Hủ Nhiên không hỏi thêm nữa, ngồi chéo đối diện với cô trên chiếc ghế sô pha đơn, lẳng lặng chờ đợi.

"Mạnh Hủ Nhiên." Bạc Minh Yên nhẹ nhàng gọi tên cô ấy.

Mạnh Hủ Nhiên ngẩn ra, tay cầm bó hoa cuộn cuộn lại, "Ừm" một tiếng rồi nâng nâng mắt lên.

Bạc Minh Yên cúi đầu, ánh mắt rơi vào chiếc cốc bên trong tay, ánh đèn đang nhấp nháy.

Tiểu Mãn ấn móng vuốt lên điều khiển từ xa của đèn phòng khách, một dải ánh sáng màu vàng hạ xuống, tạo cho phòng khách một bầu không khí thật nhẹ nhàng.

Âm thanh thanh lãnh của Bạc Minh Yên được nhuộm bởi ánh đèn ấm áp.

"Đây là lần đầu tiên tôi theo đuổi một người, mong em hãy kiên nhẫn."

Với tính tình của Mạnh Hủ Nhiên, có thể sẽ nói "Tôi sẽ không", nhưng Bạc Minh Yên không quan tâm, cô đã nghĩ kỹ rồi, sẽ cố gắng theo đuổi cô ấy.

Nhưng Mạnh Hủ Nhiên không nói.

Không biết đã im lặng bao lâu, Bạc Minh Yên không khỏi nhìn về phía đôi mắt Mạnh Hủ Nhiên.

Dường như có một ánh nước chợt lóe qua.

Mạnh Hủ Nhiên cúi đầu nghịch nghịch những ngôi sao mờ ảo trong tầm mắt.

"79."

......

Tác giả có lời muốn nói: QAQ Sao không phải 80? ! ! !

Mạnh Hủ Nhiên: Nhân vật của tôi lẽ ra phải để tôi nói là sẽ không, nhưng cô ấy đã để cửa mở cho tôi, nhưng cô ấy đợi tôi tan làm, nhưng cô ấy đã mua hoa cho tôi. Nhưng, tôi yêu cô ấy rất nhiều. (Hệ điều hành bên trong: Sóng dâng như này tiến thẳng tới 80.)

Nhưng này, chắc cô ấy không biết rằng cô ấy đang ghen với chính mình :)

Wow, cảm ơn những lời chúc phúc của các bé đáng yêu nhé, vui vẻ~