Điện thoại di động của Mạnh Hủ Nhiên ở trên sofa lại vang lên hai lần, ghế mát xa phát ra âm thanh máy hoạt động, còn nhạc nền của chương trình trên TV tuy nhỏ nhưng không hề bị gián đoạn, không biết từ khi nào mà Tiểu Mãn đã chạy tới bát thức ăn bên cạnh, làm thức ăn mèo trong đó loạn cả lên.
Bầu không khí vừa ồn ào vừa tĩnh lặng, lại có chút vi diệu.
Chiếc ghế mát xa dựa theo hình dáng cơ thể của Bạc Minh Yên mà điều chỉnh áp lực, sau đó từ từ ngã ra, cuối cùng ngang bằng với ghế sofa, ánh mắt của Bạc Minh Yên cũng nhìn về phía chiếc ghế sofa mà thoáng đảo qua.
Ghế sofa là ghế hình chữ L, Mạnh Hủ Nhiên ngồi ở góc gần Bạc Minh Yên, sau khi trả lời tin nhắn của giám đốc bán hàng, lại cầm máy chơi game lên.
Lưng áp vào chiếc gối dựa da, hai chân duỗi thẳng, nhàn nhã mà bắt chéo nhau.
Dáng chân xinh đẹp, cân đối, thon gọn trắng nõn, hai chân buông thõng ở mép ghế sofa, mu bàn chân nõn nà, chân tựa phía trên lắc lư từ bên này sang bên kia, còn móng chân nhỏ bên dưới hồng hào chỉ sơn đầu móng. Ngón chân mỗi lần cử động đều va chạm vào nhau, trong rất dễ thương.
Mạnh Hủ Nhiên đang thất thần mà chơi game, nhấn sai toàn bộ menu, hệ thống nhắc nhở không ngừng. Công tắc liên tục rung lên báo lỗi, rung đến tay tê dại.
Nhưng cũng không bằng cái tê dại trong lòng.
Trong đầu vẫn đang tái hiện lại một màn kia, nhớ lại ánh mắt Bạc Minh Yên nhìn mình– nghiền ngẫm, ôn nhu, trực diện, càng về sau càng thêm ý vị sâu xa.
Giống như một mặt hồ xanh bích có thể nhấn chìm người ta.
Mãi cho đến khi điện thoại lại rung lên, Mạnh Hủ Nhiên mới định thần lại, dùng ánh mắt hình viên đạn mà nhìn vào điện thoại rồi không vui cầm điện thoại lên. Sau đó, thấy đối phương là vì sai sót công việc do làm đại vào đêm khuya mà không ngừng yêu cầu mình thu dọn, cô ấy tức đến mức đỏ mặt, từng chữ từng chữ dùng sức gõ mạnh vào màn hình.
Bạc Minh Yên nhìn Mạnh Hủ Nhiên chơi máy chơi game một lúc, bàn chuyện trên điện thoại một lúc rồi sau đó lại chơi một lúc, thỉnh thoảng sẽ chống khuỷu tay lên tay vịn trên ghế sofa, tựa đầu vào đầu cũng không biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì.
Từ góc nhìn của Bạc Minh Yên, cô chỉ có thể nhìn thấy cái ót của Mạnh Hủ Nhiên, cô quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn pha lê trên trần nhà.
Đột nhiên tôi cảm thấy ánh sáng ở chế độ bảo vệ mắt của đèn kia cũng rất chói mắt.
Mát xa cũng mau kết thúc, ghế mát xa từ từ được nâng lên về vị trí ban đầu, Bạc Minh Yên không lộ dấu vết mà đưa khóe mắt liếc nhìn qua Mạnh Hủ Nhiên, đối phương vẫn đang chơi game, hơi hơi cau mày, cực kỳ nghiêm túc, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, lộ ra chút hồng hồng.
Chơi với nữ DJ vui vẻ đến vậy sao? Chơi phấn khởi đến mức mặt cũng đỏ lên.
Bạc Minh Yên giống như tùy ý hỏi: "Cô đang chơi trò chơi gì?"
Mạnh Hủ Nhiên lại không đột phá được, buông tay xuống, lớn tiếng thở dài: "Overcooked."
Bạc Minh Yên đứng dậy khỏi ghế mát xa, thử hỏi nói: "Cô đang chơi với... người đó à?"
"Người nào? Đó nào?" Mạnh Hủ Nhiên khó hiểu nhìn Bạc Minh Yên.
"Còn có thể là ai?" Bạc Minh Yên cau mày, cô không nhớ được tên DJ kia.
Bạc Minh Yên cảm thấy nói vậy thì Mạnh Hủ Nhiên có thể hiểu được, nếu cô ấy không hiểu thì chỉ có thể là Mạnh Hủ Nhiên có nhiều hơn một người bạn chơi game và hiện tại không phải chơi với nữ DJ, nhưng nếu không thiếu người để chơi cùng mà nói, với tính cách của Mạnh Hủ Nhiên lúc đó sẽ trực tiếp từ chối yêu cầu được thêm bạn bè của nữ DJ.
Kết quả, khi Bạc Minh Yên đi vòng đến bàn trà ngồi xuống rót nước, một bên nhìn qua thì phát hiện Mạnh Hủ Nhiên vẫn đang trừng mắt mờ mịt nhìn cô, đôi lông mày của Bạc Minh Yên nhảy dựng: "Là còn ai nữa? "
Mạnh Hủ Nhiên: "...Cô đang chơi trò nhiễu khẩu lệnh với tôi đấy à?"
Bạc Minh Yên: "...Không có."
Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, im lặng giao lưu, đồng thời cũng nhìn thấy hoang mang trong mắt đối phương.
Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên nhanh trí mà "A" một tiếng: "Cô đang nói Trần Phỉ Phỉ sao?"
Bạc Minh Yên nhíu mày: "Trần Phỉ Phỉ là ai?"
Mạnh Hủ Nhiên giải thích: "DJ trong quán bar của chị Lộc Yêu."
"À." Bạc Minh Yên nói: "Người tôi hỏi chính là cô ấy."
Mạnh Hủ Nhiên hỏi: "Sao mà ngay cả tên người ta cô cũng không nhớ rõ?"
Hai người ngốc ngốc mà suy nghĩ một hồi lâu.
"Có cần phải nhớ sao?" Bạc Minh Yên cụp hàng mi dài xuống, "Tôi cũng không cần phải thêm bạn cô ấy để chơi game."
Mạnh Hủ Nhiên trầm ngâm nhìn Bạc Minh Yên.
Bạc Minh Yên nương động tác uống nước bình tĩnh đưa mắt đi nơi khác. Vừa nói ra mấy lời kia cô liền có chút hối hận, nghe có vẻ hơi chua.
Cô đang tự mình ảo não, lại nghe thấy Mạnh Hủ Nhiên nói: "Tôi đã xóa Trần Phỉ Phỉ."
Bạc Minh Yên có chút kinh ngạc, chậm rãi đặt cốc pha lê xuống: "Sao lại xóa?"
Mạnh Hủ Nhiên mím môi, rồi lại mở miệng nói: "Cô ấy chơi game, sẽ mắng người."
Bạc Minh Yên nhíu mày.
"Mặc dù game này đúng là càng chơi về sau càng dễ nổi giận." Mạnh Hủ Nhiên sờ sờ xương tai, hất hất cằm khinh thường nói: "Nhưng tôi không thích xuất khẩu nói bậy, hùng hùng hổ hổ, tai tôi rất quý, không nghe nỗi thì xóa."
Kỳ thật đây chỉ là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân mấu chốt Mạnh Hủ Nhiên vẫn không nói ra, kể từ khi cô ta hỏi về xu hướng tính dục của mình, vẫn luôn thăm dò mối quan hệ của cô ấy với Bạc Minh Yên. Mạnh Hủ Nhiên, là loại người nếu người ta không ngừng chọc vào miệng vết thương sẽ cảm thấy khó chịu, phiền phức, cho nên dưới sự giận dữ đã tặng đối phương một cái kéo block rồi xóa hẳn.
Bạc Minh Yên giãn mặt mày, cũng không nói gì, buông mặt mày xuống, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Phòng khách rơi vào bầu không khí trầm lặng vi diệu không ai nói chuyện.
Mạnh Hủ Nhiên nhìn thấy phản ứng này của cô, đầu tiên cô hỏi nguyên nhân, nhưng bây giờ lại trầm mặc im lặng, cảm thấy trong lòng có chút hoảng loạn, khí thế ngạo nghễ cũng dần yếu đi: "Nếu tôi xóa cô ấy, có phải sẽ có ảnh hưởng gì đến chị Lộc Yêu và cô không?"
"Hả?" Bạc Minh Yên không hiểu Mạnh Hủ Nhiên hỏi vì sao lại hỏi như vậy: "Có ảnh hưởng gì?"
Mạnh Hủ Nhiên cắn môi giải thích: "Cô ấy không phải là nhân viên của chị Lộc Yêu sao? Quan hệ của họ cũng không tối, nếu lần sau chúng ta cùng nhau chơi, chị Lộc Yêu chẳng phải sẽ ở giữa sao? Chị Lộc Yêu với cô lại là bạn tốt, vậy thì cô có bị kẹt ở giữa rồi không đưa tôi đi chơi cùng nữa không?"
Buổi chiều bốc đồng xóa bạn bè, Mạnh Hủ Nhiên cũng không nghĩ tới chuyện này, cô còn có chút hối hận, chẳng lẽ về sau lại vì một Trần Phỉ Phỉ nên không thể cùng Bạc Minh Nghiên đi chơi nữa sao?!
Nhưng từ trước tới giờ cô ấy luôn kiêu ngạo, nói xóa là xóa, tuyệt đối sẽ không có khả năng thêm lại.
Ai có thể ngờ rằng Mạnh tổng lạnh lùng lại muốn lén đi chơi riêng, Bạc Minh Yên lại bị câu nói cuối cùng của cô ấy chọc cười. Nên cô lại hạ thấp người cười nhẹ một cái, cố ý trêu chọc cô ấy: "Cho dù tôi không dẫn cô đi chơi với tôi, cô cũng có thể chơi với người khác."
"Những người khác ở chỗ nào chứ?" Mạnh Hủ Nhiên lẩm bẩm lầu bầu nói.
Bạc Minh Yên hỏi: "Cô không có bạn bè nào khác à?"
Mạnh Hủ Nhiên trả lời dứt khoát: "Không có."
Bạc Minh Yên không tin: "Không nhìn ra được, mọi người đều thích cường nhân, người cả thân ưu tú sẽ không bao giờ thiếu bạn bè bên cạnh."
Trong mắt cô, Mạnh Hủ Nhiên xinh đẹp, gia thế tốt, còn trẻ tuổi sự nghiệp lại thành đạt, tính cách kiêu ngạo, thanh tú nhưng đầy mị lực. Loại người này sinh ra đã mang hào quang, rực rỡ lóa mắt, có loại khí chất hấp dẫn câu dẫn người khác đến gần.
"Cô chưa từng nghe qua câu này sao?" Mạnh Hủ Nhiên dừng một chút, chờ Bạc Minh Yên nhìn qua, mới thần thái phi dương mà hát: "Giỏi đến mức nào ~ thì cô đơn đến chừng đó ~"
Bạc Minh Yên sặc nước mọt chút, quay đầu đi, đặt tay lên môi ho nhẹ, khóe môi được mu bàn tay che lại, lại hơi hơi cong lên.
"Hơn nữa," Mạnh Hủ Nhiên dùng ngón tay xoa nhẹ phím móng mèo trên tay cầm máy chơi game, môi cong lên, nở nụ cười ôn nhu, thanh âm mềm mại nói, "Tôi chỉ muốn chơi cùng cô thôi."
Bạc Minh Yên vừa mới ho khan, cũng không nghe rõ, quay đầu lại hỏi: "Chơi cái gì?"
"Cô," Mạnh Hủ Nhiên nâng mi mắt, đối diện ánh mắt của Bạc Minh Yên, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn ập lên đáy mắt, dường như không khống chế được. Nãy giờ đã nói quá nhiều, cũng không có uống nước, cổ họng có chút khô khốc mắc nghẹn một chút, cho nên liền cúi người cầm ấm lên, đổ nước vào ấm trà, liếm liếm môi rồi nói tiếp: "Cô cảm thấy sao?"
Ngưng nghỉ quá xảo diệu, tạo thêm một tia ái muội không thể giải thích được.
Mực nước dâng lên, tiếng nước càng lúc càng nhỏ, Tiểu Mãn đang ngủ trên tủ TV cũng lật người ngã xuống rơi vào thực tại, lại làm cả kinh đến lòng Bạc Minh Yên cũng giật nảy lên.
Mạnh Hủ Nhiên giơ ấm trà lớn lên uống nước, ấm trà còn to hơn mặt cô ấy, lúc uống nước hết, hỏi: "Vậy có ảnh hưởng hay không nha?"
Thanh âm rầu rĩ.
"Không, không phải là vấn đề ở cô. Lộc Yêu không phải là loại người dây lên người thứ ba vì mâu thuẫn của hai người khác." Bạc Minh Yên nhớ lại những gì Mạnh Hủ Nhiên đã nói trước đó, dừng lại một chút rồi lại nói tiếp, "Hơn nữa, tôi là nhân viên của cô, tôi và cô quan hệ càng tốt hơn."
Cho dù xem xét ở phương diện nào, cũng là nên nghiêng hướng về cô ấy.
Mạnh Hủ Nhiên đặt ấm trà xuống nhìn cô một cái, ánh mắt sáng ngời, không có khí thế nào mà uy hiếp: "Đúng vậy, nếu cô đứng về phía Trần Phỉ Phỉ, hãy cẩn thận, tôi âm thầm cho cô mang giày nhỏ."
Bạc Minh Yên ánh mắt nhẹ nhàng quét qua: "Cô có thể làm được sao?"
Đương nhiên là không, cô ấy có nói qua bản thân công tư phân minh, Mạnh Hủ Nhiên hừ một tiếng, khẩu thị tâm phí nói: "Có thể hay không, có thử một lần sẽ biết."
Lúc Bạc Minh Yên trở lại phòng khách, Mạnh Hủ Nhiên đang cắt bánh ngọt, ngâm nga một bài hát không rõ tên, nghe là biết đang rất vui vẻ.
Mạnh Hủ Nhiên nghe thấy tiếng bước chân, không ngẩng đầu lên nói: "Lại đây ăn bánh nè~"
Trong ấm trà là những quả quýt xanh nhỏ đang sôi lộc cộc, nước sôi cùng hương thơm êm dịu của trà Phổ Nhị, hương quýt đi cùng hơi nóng bốc lên, lan tỏa tràn ngập trong không khí. Bánh ngọt nhưng không béo ngậy, còn kết hợp với trà quýt, quá phù hợp.
Tuy nhiên, chương trình tạp kỹ mà Mạnh Hủ Nhiên chọn ngẫu nhiên chỉ ở mức trung bình, ngay lúc Mạnh Hủ Nhiên phun tào, Bạc Minh Yên lại thực sự đồng ý mà đáp lại.
Mạnh Hủ Nhiên hiếm lạ nhìn Bạc Minh Yên một hồi lâu, sau đó đặt đĩa giấy trong tay xuống, mời Bạc Minh Yên: "Có muốn chơi game với tôi không?"
Bạc Minh Yên thành thật nói: "Sẽ không."
"Rất đơn giản."
Mạnh Hủ Nhiên vừa nói vừa đứng dậy, tiến lên một bước lại hơi cau mày một chút. Mông bên phải đau như kim châm, nhưng không cũng không phải không thể chịu được, không đủ để tâm, rất nhanh đã thả lỏng chân mày giống như không có chuyện gì đi đến trước TV, ngồi xổm xuống, từ trong tủ lấy ra hai cái tay cầm, đưa một tay cầm đến trước mắt Bạc Minh Yên nói: "Tôi còn năm ải lớn phải vượt qua, cô giúp tôi đi~"
Trước đây khi không vui Bạc Minh Yên sẽ chơi game, cô cũng có chút tò mò trò chơi mà Mạnh Hủ Nhiên đang chơi, cô cầm lấy tay cầm rồi hỏi: "Tổng cộng có bao nhiêu cấp?"
Mạnh Hủ Nhiên ngồi ở bên cạnh nàng: "Chính tuyến có sáu cấp chính, mỗi cấp chính có sáu cấp phụ."
"Đây là rất đơn giản mà cô nói đó hả?"
"Trò chơi này thật sự không khó."
Chơi một chút đã từ đơn giản lên tới cấp cao rồi, không khó.
Bạc Minh Yên đột nhiên cảm thấy tay cầm trong tay có chút phỏng tay, giây tiếp theo, chiếc tay cầm nóng này đã bị Mạnh Hủ Nhiên lấy đi, trong lòng cô đột nhiên lại cảm thấy trống rỗng, nhưng chỉ hơn nửa phút, Mạnh Hủ Nhiên lại nhét nó trở lại tay cô.
Lăn lộn một phen, Bạc Minh Yên cảm thấy mình như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
"Cần phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, một người chơi muốn qua ải tương đối khó khăn. Nhưng nếu hai người phối hợp, phân công rõ ràng, phối hợp ăn ý thì vẫn có thể vượt qua. " Mạnh Hủ Nhiên vừa nhấn nút điều khiển để vào trò chơi vừa nói: "Chọn nhân vật, cô màu xanh lam."
Màn hình TV hiển thị giao diện trò chơi, là trong xe bán đồ ăn nhanh có hai nhân vật, đội mũ đầu bếp, một mặc màu đỏ một mặc đồ màu xanh lam, Bạc Minh Yên di chuyển tay cầm, nhân vật màu xanh không ngừng thay đổi hình tượng. Đầu tiên cô chọn một cái đầu hộp.
Mạnh Hủ Nhiên cũng làm theo chọn một cái đầu hộp nói: "Quả nhiên là cô, vuông vức, thoạt nhìn đã thấy rất gỗ."
"..." Bạc Minh Yên yên lặng mà thay đổi thành ngồi xe lăn.
Mạnh Hủ Nhiên lại thay đổi hình tượng, nói: "Gãy chân mà còn muốn xuống bếp. Thật sự là thân tàn chí kiên."
"..." Bạc Minh Yên lại đổi thành một con gấu trúc.
Mạnh Hủ Nhiên tiếp tục làm theo nói: "Quốc Bảo chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ phải làm cu li trong trò chơi."
Bạc Minh Yên hít một hơi thật sâu, xoay tay cầm để thay đổi từng nhân vật, mãi đến khi thành hình tượng bà lão thì Mạnh Hủ Nhiên mới ngừng nói. Cô thực sự không nghĩ tới Mạnh Hủ Nhiên lại thích kiểu này.
Thế là trò chơi bắt đầu, một màu đỏ một xanh, hai tiểu bà lão đứng giữa màn hình.
Bản thân trò chơi quả thực không khó. Theo menu gợi ý ở góc trên bên trái, hai người phân công ra làm, phối hợp lấy nguyên liệu ra khỏi nơi được đánh dấu, sau đó mang đến nơi chuyên dùng thái thái chúng ra, sau đó căn cứ vào icon gợi ý trong menu chọn hấp, luộc, chiên hoặc nướng, cuối cùng là bày đĩa ra đĩa để phục vụ. Nếu kiếm được số tiền được chỉ định trong thời gian quy định thì qua ải.
Tuy nhiên, bước phân công việc và điều phối rất dễ mắc sai lầm.
Dù vậy, cả hai người đều làm việc đâu vào đấy, chỉ là có chút vội vội vàng vàng.
Mạnh Hủ Nhiên nói: "Không cần tới đây, cách khoảng trực tiếp ném đồ ăn cho tôi."
Vừa dứt lời, bà lão mặc áo xanh Bạc Minh Yên cầm mớ rau đã cắt trên tay rồi "phù" một tiếng chân dẫm vào nước.
Mạnh Hủ Nhiên: "..."
Bạc Minh Yên cắt rau củ rất hoàn mỹ, trực tiếp bỏ vào nồi: "Cẩn thận lửa."
Ngay sau đó, bà già mặc áo đỏ của Mạnh Hủ Nhiên đi vòng quanh màn hình: "Ahhh! Bình cứu hỏa, bình cứu hỏa."
Bạc Minh Yên: "..."
Sau khi chơi một lúc, Bạc Minh Yên ngày càng thành thạo hơn, động tác của cô càng nhanh nhẹn hơn. Mạnh Hủ Nhiên chơi suốt buổi chiều tối nên đã có chút mệt mỏi, động tác của cô ấy thì càng lúc càng chậm, Bạc Minh Yến dứt khoát tự mình làm rất nhiều việc: "Tôi làm, cô chỉ cần đi lấy đồ ăn."
Với độ tham dự bị giảm xuống, Mạnh Hủ Nhiên có chút không hài lòng, lười biếng điều khiển tiểu bà lão làm việc chậm rì rì.
Bạc Minh Yên nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn rồi đi bưng ra, kết quả đụng phải Mạnh Hủ Nhiên đang trong trạng thái uể oải, đĩa trong tay cô cứ như vậy trực tiếp đưa đến trên tay Mạnh Hủ Nhiên.
Vì thế, tiểu bà lão của Bạc Minh Yên trong màn hình xoay vòng vòng: "Thức ăn của tôi đâu?"
"Sao mà chưa già đã bị Alzheimer đãng trí người già rồi?" Mạnh Hủ Nhiên bình tĩnh dọn đồ ăn trên mặt đất, sau đó quay sang nhìn Bạc Minh Yến với vẻ mặt kiêu ngạo: "Nhìn xem, vẫn cứ là phải có tôi, nếu không thì cô sẽ làm sao nha, bà bà* của tôi?~"
Trong tiếng địa phương của thành phố Nam Tuyền, bà nội cũng có thể được gọi là bà bà, nhưng vợ cũng có thể gọi là bà bà.
(*Thái thái)
Bốn mắt nhìn nhau.
Phảng phất như có ý tứ gì đó khác.
Bạc Minh Yên vỗ nhẹ hàng mi dài của mình, chậm rãi quay mặt lại: "...Đã hết giờ rồi."
"..." Sắc mặt Mạnh Hủ Nhiên trong nháy mắt biến đổi.
Bạc Minh Yên nhìn cô ấy một cái, không khỏi cười nhẹ.
Mạnh Hủ Nhiên tức giận phồng má thở phì phì, bĩu môi, lại một lần nữa không khống chế được kẻ ác để qua ải.
Giao diện lúc này dừng lại ở số tiền cuối cùng kiếm được, chỉ thiếu 58 tệ để qua ải.
Bạc Minh Yên nhịn cười nói: "Tôi vẫn là cần có cô, nếu không tôi sẽ kiếm càng ít tiền."
Mạnh Hủ Nhiên nhướng mày, vẻ mặt lại nâng cao lên.
Lại một lần nữa bị khiêu chiến, Bạc Minh Yên nói trước khi Mạnh Hủ Nhiên bắt đầu: "Chúng ta cá cược đi?"
Mạnh Hủ Nhiên có chút kinh ngạc, một người lạnh lùng như Bạc Minh Yên lại đề nghị cá cược, vô cùng hứng thú hỏi: "Cô muốn cá cược cái gì? Cá cược rốt cuộc thể qua ải hay không sao?"
Còn thiếu 58 tệ, chỉ cần phối hợp ăn ý một chút, không có bất ngờ gì xảy ra chắc là không thành vấn đề.
Mạnh Hủ Nhiên khẽ nhíu mày lại nói: "Không đơn giản như vậy chứ."
"Cá cược xem có thể vượt cấp được 3 sao hay không." Bạc Minh Yên nói.
Mạnh Hủ Nhiên hỏi: "Cô cảm thấy chúng ta có thể sao?"
"Có chút khích lệ thì nhất định có thể làm được," Bạc Minh Yên lại hỏi, "Có muốn cá cược hay không?"
"Nếu như muốn khích lệ mà nói," Mạnh Hủ Nhiên hỏi, "Cược cái gì?"
Bạc Minh Yên bởi vì Mạnh Hủ Nhiên có chút chán nản mới đề nghị như vậy, cô lắc đầu: "Tôi còn chưa nghĩ được."
Mạnh Hủ Nhiên nhẹ nhàng "chậc chậc" hai tiếng, nói: "Nếu không cá cược gì đó thú vị, thì làm sao có động lực?"
Bạc Minh Yên nói: "Vậy cô nghĩ một cái đi."
Mạnh Hủ Nhiên chống cằm, cẩn thận mà suy nghĩ.
Tiểu Mãn không biết trốn trong góc nào tỉnh ngủ rồi đột nhiên xuất hiện, một bên kêu meo meo, nhảy lên bàn trà, cố gắng cào lấy chiếc bánh chưa kịp cất đi, Mạnh Hủ Nhiên đứng dậy ôm nó lên, còn Bạc Minh Yên theo sau đặt chiếc bánh vào hộp.
Tiểu Mãn không có bánh ăn bị Mạnh Hủ Nhiên đặt xuống bàn trà ngửi một hồi, sau khi chắc chắn mình không liếm được một chút bánh nào mới không cam lòng mà hùng hùng hổ hổ đi ăn thức ăn mèo. Mạnh Hủ Nhiên bị nó ồn ào đến không chịu được, đi qua mở cho nó một hộp đồ hộp.
Ngay lúc Bạc Minh Yến cho rằng chuyện cá cược này vì như thế mà không thành, Mạnh Hủ Nhiên quay trở lại, nhìn cô nói: "Tôi đã nghĩ được cái này."
"Ừm?"
Bạc Minh Yên đang uống trà trong cốc, nghe vậy, cô ngước mắt lên đối diện ánh mắt của Mạnh Hủ Nhiên.
Mạnh Hủ Nhiên ngồi lại bên cạnh cô, rũ mặt xuống, thấp giọng nói: "Cô lại kêu tôi một lần Mạnh Kiều Kiều nữa."
Hơi ấm từ cằm lượn lờ dâng lên đến tai, Bạc Minh Yên hơi nâng tay cầm cốc trà lên, nhìn như là đang chơi game, nhưng thần kinh vẫn luôn trong trạng thái căng chặt, lòng bàn tay cũng xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Cô cụp mắt nhìn trà vừa đun vừa bốc khói làm tằm mắt trở nên mơ hồ.
"Cược như này không giống có gì để khích lệ tôi a." Bạc Minh Yên hạ cốc trà xuống nói.
Mạnh Hủ Nhiên mím môi, trầm mặc một lát, mới ném mồi nói: "Không phải là cô kêu tôi suy nghĩ sao?"
"..." Bạc Minh Yên không nói nên lời, quả thực là như vậy.
Mạnh Hủ Nhiên rất công bằng: "Vậy thì, cô nghĩ thêm một cái là được."
Bạc Minh Yên nhìn chằm chằm vào cốc trà màu nâu, rất giống với đôi mắt của Mạnh Hủ Nhiên, khuôn mặt cô in trong đó chậm rãi gật đầu: "Vậy cô cũng kêu một lần."
"Ah?" Mạnh Hủ Nhiên chớp chớp mắt, "Kêu cái gì một lần?"
"Lại kêu một lần..." Cửa sổ phòng khách hé mở, gió đêm từ bên ngoài thổi vào nhà, mang theo lạnh lẽo mùa thu, xua tan đi phần lớn nhiệt ý trên người, Bạc Minh Yên chợt rùng mình một cái bình tỉnh lại nói: "Chị."
Mạnh Hủ Nhiên trên mặt lộ ra nụ cười: "Không thành vấn đề."
Bạc Minh Yên đặt cốc trà xuống, lại cầm tay cầm chơi game lên, tay cầm mát lạnh, nhiệt độ trên đầu ngón tay nhanh chóng được hóa giải, cuồn cuộn hỗn loạn trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Qua ải thì dễ, nhưng đạt được ba sao thì khó, nhất là dưới trạng thái Bạc Minh Yên không thể tập trung được, chờ cô điều chỉnh lại, Mạnh Hủ Nhiên gần như đã đạt đến cực hạn, cô ấy chơi đến độ có cảm giác muốn phun, nếu không phải vì cá cược hấp dẫn, có lẽ cô ấy có thể dưới sự tức giận mà nghiền nát trò chơi này.
Chơi tới cuối cùng, vẫn còn thiếu 12 tệ so mới được xếp ba sao vì Mạnh Hủ Nhiên đã ghép nhầm món ăn.
Tâm trí của Mạnh Hủ Nhiên trong nháy mắt sụp đổ, đôi mắt mở ra, nước mắt như những hạt đậu lạch cạch rơi xuống. Khi Bạc Minh Yên phát giác ra, trên khuôn mặt nhỏ kia đã đầy vết nước mắt, đang khóc đặc biệt ủy khất, cắn môi dưới như là bởi vì không muốn phát ra âm thanh, chóp mũi đỏ bừng, bả vai cũng giật giật theo.
Bạc Minh Yên nhịn không được: "Không chơi nữa, lần sau thử lại xem."
"Không! Hôm nay nhất định phải vượt qua! Nếu không, chẳng phải tôi khóc vô ích sao!" Mạnh Hủ Nhiên nhìn cô với đôi mắt đẫm lệ, khí thế yếu bớt, "Có phải cô mệt rồi, không muốn chơi nữa hả?"
Đã ba giờ sáng.
"Không có," Bạc Minh Yên đưa khăn giấy cho cô ấy, "Muốn chơi thì lau nước mắt trước đi."
Mạnh Hủ Nhiên nghẹn ngào nói: "Nga" một tiếng, rồi nhận lấy khăn giấy, lặng lẽ lau lau nước mắt, tức giận phun tào: "Sao trò chơi này khó chơi thế!? Cá cược kia hạ yêu cầu sao không được sao, còn 2 sao thôi cũng tốt mà, nhưng bây giờ đừng gọi tôi là Mạnh Kiều Kiều, đã quá muộn, tôi sẽ chiến đấu với nó tới cùng.
Bạc Minh Yên: "Tôi cái gì cũng chưa nói."
Mạnh Hủ Nhiên trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó càng khóc càng lợi hại.
Trông thật đáng thương, ánh đèn trong phòng khách chuyển sang ánh sáng ấm áp, chiếu đến Mạnh Hủ Nhiên, khiến tóc cô ấy mềm mại xù xù, trông như một chú sư tử nhỏ.
Bạc Minh Yên muốn xoa xoa, nhưng mới giơ tay lên một chút, Mạnh Hủ Nhiên đã lập tức ngồi thẳng dậy: "Đến đây đi!"
Bạc Minh Yên bất giác thở dài.
Mạnh Hủ Nhiên trong đầu tưởng tượng ra vô số kịch bản sau khi đạt được ba sao, thậm chí còn lên kế hoạch rõ ràng nên dùng giọng điệu như thế nào để gọi Bạc Minh Yên là chị.
Nhưng thế nào cô ấy cũng không ngờ tới, cứ như vậy chơi tới hơn bốn giờ, cuối cùng cũng đạt được mục tiêu, đôi mắt cô bởi vì đã khóc mà hiện tại rất mỏi, là mệt mỏi đến không mở ra được.
Không thể nhớ rõ Bạc Minh Yên có phải đã mấy lần kêu cô là Mạnh Kiều Kiều không, cũng không biết là mơ hay thực.
Cô chỉ nhớ rõ chính mình la lối khóc lóc lăn lộn trên ghế sofa sau đó ăn vạ, một chút cũng không muốn nhúc nhích, sau đó quấn chăn nhỏ rồi ngủ thiếp đi.
Nhưng Mạnh Hủ Nhiên ngủ đến gần trưa, khi mở mắt ra, lại nhìn thấy trần nhà vô cùng quen thuộc trong phòng mình.
Mạnh Hủ Nhiên nhìn chằm chằm lên trần nhà phát ngốc. Như nào mà cô ấy đã quay lại phòng rồi?
....
Tác giả có lời muốn nói: Chúng ta tương tác một chút nhé
1. Bạn có nghĩ rằng khi Mãn Mãn lần đầu tiên nói "Lại kêu một lần", cô ấy muốn Mạnh Kiều Kiều lại kêu cô ấy một lần cái gì?
2 Bạn nghĩ Mạnh Kiều Kiều đã trở lại phòng như thế nào?