Trước khi Bạc Minh Yên kịp phản ứng lại, Mạnh Hủ Nhiên đã lui lại, ngồi xuống bàn thấp bên kia.
Mít ướt, làm nũng rồi chịu phần thiệt, toàn bộ quá trình này cô ấy làm thuần thục tới nước chảy mây trôi.
"..."
Bạc Minh Yên thở phào ra một hơi thật nhỏ.
Toàn bộ quá trình vừa rồi kỳ thực rất ngắn ngủi, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác thời gian như bị kéo dài thật dài ra.
Thế nên, hành động có tiến có lùi của Mạnh Hủ Nhiên làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác vừa trống rỗng vừa vi diệu.
Có vẻ luôn là như thế, ở những lúc cô muốn tránh khỏi cô ấy, cô ấy đều nhanh hơn cô một bước mà tạo tra khoảng cách.
Bạc Minh Yên cầm lấy nước khoáng trên bàn, mở ra uống mấy ngụm rồi hỏi: "Cô cứ luôn chịu thiệt vậy sao?"
Nếu vẫn luôn như vậy thì không có gì lạ, nhưng nếu cứ như thế này với mọi người thì cũng quá không có giới hạn.
"Như vậy gọi là chịu phần thiệt sao?" Mạnh Hủ Nhiên vội sửa lại để giữ thể diện, "Cùng thì gọi là dỗ dành thôi."
"Ồ..." Bạc Minh Yên lại nói, "Vậy những người khác cô cũng dỗ vậy sao?"
"Không có." Mạnh Hủ Nhiên nâng mặt, sau đó nhìn xuống, lười biếng lướt điện thoại xem đồ ăn ngon gần đó, "Chỉ như vậy với cô thôi."
Tay đang vặn nắp chai của Bạc Minh Yên dừng lại một cái, quay qua nhìn Mạnh Hủ Nhiên.
"Không có ai dám cáu kỉnh với tôi như cô cả," Mạnh Hủ Nhiên cứ lướt màn hình, như không để ý đến ánh mắt của cô, "Ai cô cũng như thế à?"
"Như vậy mà gọi là cáu kỉnh sao?" Bạc Minh Yên biện hộ, "Không phải cô là người kêu tôi im miệng hả?"
Bạc Minh Yên gặp chiêu nào giải chiêu đó: "Dù gì đó cũng là cấp trên ra lệnh."
"Vậy đối với cấp trên cũ cô cũng ngoan ngoãn như vậy sao?" Đôi mắt xinh đẹp đào hoa của Mạnh Hủ Nhiên hơi nheo lại.
Bạc Minh Yên cau mày, dừng khoảng chừng là hai giây rồi nói: "Không, chỉ như thế với cô."
Ánh mắt Mạnh Hủ Nhiên dán chặt vào cô, mí mắt giật giật, trong ánh mắt còn có chút lấp lánh: "Vậy tại sao cô chỉ như thế với tôi?"
"Chỉ có cô mới có tính tình như vậy." Bạc Minh Yên nói.
Mạnh Hủ nhiên mấp máy môi, muốn biện hộ, lại nhìn thấy Bạc Minh Yên đang nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đã tối, hàng nghìn ngọn đèn lần lượt được mở lên, thắp sáng cả thành phố này.
"Bất quá, như thế rất chân thực, không đạo đức giả." Giọng nói của Bạc Minh Yên rất nhẹ nhàng, tựa như rèm bị gió chiều vén lên thổi bay cái lạnh, lộ ra một chút mềm mại.
Đổi lại bình thường nếu có người khác nói những lời này, Mạnh Hủ Nhiên nhất định sẽ mặt dày mà nói gì đó để khoe khoang rồi. Cô ấy nhìn góc nghiêng của Bạc Minh Yên, cô đang trầm mặc, không muốn mở miệng một dù chỉ một chút.