Trên đường đi Cao Kiều Tuyết Ngạn không cùng Ngôn Xảo Dung nói nửa câu, không khí ngưng trệ cho đến nhà Cao Kiều mới kết thúc.
Cao Kiều Tuyết Ngạn thô bạo mà lôi kéo cô tiến vào phòng, đem cô đè ở trên cánh cửa đặc biệt hút lấy hơi thở của cô.
"Tại sao muốn rời khỏi anh?" Cao Kiều Tuyết Ngạn dùng sức đem quần áo cùng các vật khác trên người cô mà xé bỏ, giận không kềm chế được mà nắm cái cằm khéo léo của cô lên, giống như là đối với cô biểu thị công khai đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của anh.
"Tôi..."
"Nói!" Anh càng dùng lực thêm, giống như muốn bóp vỡ cô vậy.
Ngôn Xảo Dung đau đến nói không ra lời, nước mắt không chịu thua kém, không nghe lời mà chảy xuống.
Anh buông lỏng lực đạo trong tay, dùng môi khẽ hôn nước mắt của cô."Anh không muốn thấy em khóc thút thít, anh còn có chuyện muốn làm, nhớ lấy em là người anh dùng tiền mua về."
Anh dùng sức mà đẩy cửa rời đi.
Mặt nạ vô tình trên mặt cô rốt cục tháo xuống. Nhìn mình kiều diễm trong gương, nước mắt của cô càng thêm im lặng mà rơi xuống.
"Tại sao vô luận mình tránh ở nơi nào cũng không được? Cao Kiều Tuyết Ngạn hại chết đứa con của mình, còn muốn mình lưu lại ở bên cạnh anh ta, chẳng lẽ cuộc đời của mình nhất định hủy ở trên người anh ta sao?"
Cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt, hồi tưởng lại cuộc sống ba tháng này, không khỏi tự ta giễu cợt một phen.
Ban đầu chạy ra khỏi bệnh viện vốn tưởng rằng đứa trẻ có thể giữ được, không nghĩ tới nhất thời sơ suất mà khiến cho xe đụng bị thương, lúc tỉnh lại đứa trẻ đã bỏ cô đi; cô thương tâm muốn chết, vì cuộc sống, cũng vì không muốn bị ảnh hưởng bởi Cao Kiều Tuyết Ngạn, cho nên cô đến " Quán rượu Luyến sạn " đi làm.
Vừa mới bắt đầu, cô cũng chưa quen thuộc hết thảy mọi việc trong quán, sau thì mấy người chị em thường xuyên ngồi bàn, tình cảm cũng liền một ngày ngày tạo dựng lên.
Khó hơn chính là mọi người ở chung một chỗ cũng sẽ không hục hặc với nhau, so sánh với nhau, ngược lại rất quan tâm đến người khác.
Không lâu, Ngôn Xảo Dung xinh đẹp trải qua cổ động tuyên truyền của mụ Tang mà thành hồng bài, nổi danh mà chính thương nhân nhân vật nổi tiếng vì ngưỡng mộ mà muốn đến vuốt ve.
Tuy nói công việc Ngôn Xảo Dung bận rộn đến không có thời gian riêng tư, nhưng cô thông minh thường từ trong miệng khách nhân dò thám biết được tình trạng gần đây của Cao Kiều Tuyết Ngạn.
Cao Kiều Tuyết Ngạn tiến vào phòng chỉ thấy Ngôn Xảo Dung trên bàn rửa mặt như có điều suy nghĩ , bây giờ anh không nghĩ ra tại sao cô phải đi nơi đó làm việc, giờ làm việc không cố định, mỗi ngày còn phải uống đến say không biết gì, cô không biết được như vậy cô làm cho anh rất đau lòng sao?
Là mùi nước hoa của Tuyết Ngạn! Ngôn Xảo Dung từng bước một mà lui cách xa Cao Kiều Tuyết Ngạn.
Thấy cô càng lúc càng xa, anh tiến lên một bước trước đem cô đè ở trên tường, một đôi mắt giống như là nhìn thấu linh hồn của cô trực tiếp nhìn chằm chằm cô, rồi sau đó cúi đầu ở bên tai cô gảy tóc của cô.
"Buông tôi ra!" Cô dùng sức mà đẩy anh ra."Tôi chỉ đáp ứng làm tình nhân của anh ba tháng, tôi không có thiếu anh."
Cô vừa nói vừa đi tới cạnh cửa chuẩn bị chạy trốn, lại bị anh kéo trở về trong ngực.
"Anh nhớ da diết phần tình với em kia?"
Tại sao cô lại trở nên vô tình như vậy? Chẳng lẽ... đã bị mất, tay vuốt bụng phẳng của cô.
"Dung nhi, con của chúng ta..."
"Cũng là anh! Tại sao muốn giết chết đứa con của tôi, tại sao?" Tâm tình cô vất vả áp chế xuống nhất thời bộc phát toàn bộ ra, cô thương tâm mà chảy nước mắt.
"Dung nhi, tha thứ cho anh!"
Anh đưa tay muốn ôm cô lại bị đẩy ra.
"Anh biết anh sai lầm rồi, anh không phải là cố ý muốn đả thương em cùng con, anh có cái khổ của anh."
"Có cái nổi khổ tâm gì? Tôi đã hỏi anh."
Anh hoài nghi mà nhìn cô, đối với vấn đề của cô anh hoàn toàn nghe không hiểu.
"Em đã hỏi anh? Em hỏi anh lúc nào, một chút ấn tượng anh cũng không có?"
"Ngày đó thời điểm ở vườn hoa bệnh viện tôi hỏi anh, là chính miệng anh nói cho tôi biết muốn con về sau sẽ có cơ hội, không phải là nói cho tôi biết khi đó anh cũng không muốn có đứa con ràng buộc sao?"
Ngày đó ở vườn hoa? Đúng vậy! Ai! Cũng không thể nói khi đó anh hoài nghi chuyện cô ở bên ngoài có đàn ông đi?
"Anh... A... Đầu của anh đau quá, cứu anh!"
"Tuyết Ngạn, anh làm sao vậy?"
Cô khẩn trương mà ngồi xổm xuống muốn đỡ anh dậy, không lường trước được bị anh ôm vào trong ngực không thể động đậy.
"Anh lại gạt tôi!"
"Đầu của anh là đau thật." Nhìn ánh mắt nghi ngờ của cô, ở trong lòng anh âm thầm vui vẻ.
"Ai bảo em lúc vết thương cũ của anh còn chưa khỏe để cho anh bị thương lần nữa, anh thấy là cũng không được khỏe nữa." Anh cố ý khoa trương mà nói, mục đích chính là muốn đem cô giữ ở bên người.
"Tôi..." Nhìn thấy bộ dạng anh thống khổ, tâm của cô lần nữa mềm nhũn ra.
"Dung nhi, đừng rời bỏ anh, nếu không lần sau anh lại bị bệnh không ai chăm sóc thì làm sao bây giờ?" Anh đáng thương mà nói.
"Muốn tôi lưu lại có thể, tôi muốn lập khế ước, lập điều kiện."
"Được!" Chỉ cần có thể để cho cô lưu lại cái gì cũng được.
Từ trong ngăn kéo anh lấy ra giấy khế ước."Điều kiện gì em nói!"
"Một, tôi muốn phân phòng ngủ với anh. Hai, tôi không cho phép thì không thể tùy tiện đến phòng của tôi. Ba, buổi tối sau mười hai giờ là thời gian của tôi, bất luận kẻ nào cũng không thể quấy rầy. Bốn, giữa tôi với anh chỉ giới hạn ở quan hệ chủ tớ. Điều kiện của tôi chỉ những thứ này, hy vọng anh có thể tuân thủ."
Trời ạ! Là cô cố ý gây sự cùng anh, chính là muốn anh ăn chay, mỗi điều kiện anh gần như đều không làm được, bất quá anh tự có phương pháp đối phó. Trong lòng anh âm thầm nghĩ ngợi.
Sau khi cô xem qua giấy khế ước nói: "Có thể nhờ anh dẫn tôi đến phòng không?"
Cô không muốn cùng anh ở một chỗ, sẽ làm tâm cô vốn là bình tĩnh lại rung động.
"Một chút sẽ dẫn em đi. Bây giờ em, anh là quan hệ chủ tớ, anh muốn hỏi em một chút vấn đề riêng tư không quá đáng đi! Hy vọng em có thể thành thật trả lời."
Anh nhìn chằm chằm cô, "Nói cho anh biết tại sao phải đến quán rượu làm việc?"
Cô cũng không muốn cho anh biết ngọn nguồn câu chuyện, nhưng bây giờ cũng không phải là ngày xưa, cô cùng anh cũng không có dính dáng đến tình cảm nữa, vì vậy cô thành thật mà nói ra toàn bộ.
Anh quả thật không dám tin mình nghe được sự thật, mặc dù đối với hành động ngu ngốc của cô tức giận không thôi, nhưng bây giờ dù sao cũng không phải là thời điểm để trách cứ.
"Dung nhi, em ra đi không từ biệt để cho mọi người lo lắng không thôi, ngày mai anh dẫn em về nhà gặp bọn họ." Nói xong, anh lôi kéo tay nhỏ bé của cô tới phòng cô ở trước kia."Em cũng mệt rồi, tắm một chút rồi sớm nghỉ ngơi đi!"
Anh không tự chủ hướng về cô, lưu lại cái hôn ngủ ngon trên trán cô sau đó rời đi.
Hành động của anh thiếu chút nữa làm cho tâm phòng bị của cô hoàn toàn tan rã, cô thật là muốn ôm lấy anh thật chặt, nói cho anh biết cô còn yêu anh, nhưng tay của cô giống như là bị trói không nhúc nhích được.
Lẳng lặng nằm ở trên giường, cô nghĩ tới màn ngọt ngào trước kia của hai người, bất tri bất giác mang theo nước mắt ngủ.
"Xảo Dung!" Liễu Mạn Lăng cực kỳ vui mừng mà ôm lấy Ngôn Xảo Dung, "Con đừng hù dọa mẹ nữa."
"Chỉ cả, chị rốt cục cũng trở lại, mọi người rất nhớ chị!"
Ba chị em nhà họ Ngôn cùng Mạn Lăng ôm cô khóc.
"Trở lại là tốt rồi! Bên ngoài trời đang mưa, mau vào nhà đi!" Ngôn Bách Thương mừng rỡ kêu.
Sau khi vào nhà, Ngôn Xảo Dung bị mẹ và các em quấn không thả, bọn đàn ông trong phòng cũng ở một bên cùng Ngôn cha tán gẫu quốc sự, chuyện nhà, chuyện thiên hạ.
Mà sau bữa cơm trưa, Ngôn Tư Khả lôi kéo Hoắc Diệu Dương đến bên cạnh Ngôn Xảo Dung.
"Chị cả, Diệu Dương có lời muốn nói với chị."
Hoắc Diệu Dương nhìn về phía Ngôn Tư Khả, lúc không biết nên mở miệng như thế nào, đột nhiên một trận đau đớn từ bắp đùi của anh xông thẳng lên ót.
"Anh nói là được! Lúc trước Tuyết Ngạn hiểu lầm em toàn là lỗi của anh, muốn trách thì trách anh, đừng tức giận cậu ấy!"
Đối với lời nói của Hoắc Diệu Dương, Ngôn Xảo Dung một chút cũng nghe không hiểu.
"Hiểu lầm?" Bọn họ hiểu lầm không phải là đã giải thích rõ sao?
"Ngày đó lúc anh cùng Tuyết Ngạn đang bàn bạc công việc, biết giữa em cùng cậu ấy có vấn đề, mà lúc đó anh và Tư Khả bởi vì chuyện nhỏ mà gây gổ, xem các người trong lòng thân mật như vậy làm anh thật khó chịu, nên nói với cậu ấy có thể em có người khác. Vốn tưởng rằng tình cảm các người sẽ không vì vậy bị quấy nhiễu, không nghĩ tới cậu ấy lại tưởng thật." Hoắc Diệu Dương càng nói càng ngượng ngùng, "Xảo Dung, xin lỗi, xin em tha thứ cho anh được không?"
"Chị cả, chị đại nhân đại lượng tha thứ Diệu Dương nha!" Ngôn Tư Khả sợ Hoắc Diệu Dương sẽ bị trách cứ mà xin tha cho anh.
Ngôn Xảo Dung thấy hai người một đáp một hát, vỗ vai hai người cười đáp, "Chị sẽ không trách anh ấy, bất quá chị có điều kiện."
"Cám ơn em, Xảo Dung."
Thật ra thì Ngôn Xảo Dung thấy Cao Kiều Tuyết Ngạn có phản ứng như thế cũng thật cao hứng, làm cho cô càng thêm xác định anh là bởi vì rất yêu cô mới có thể đổ cái bình dấm.
Cô ghé vào bên tai Hoắc Diệu Dương nhẹ giọng nói: "Em miễn cưỡng bỏ qua chuyện cũ, bất quá anh về sau phải đối với em gái em tốt hơn nữa!"
Hoắc Diệu Dương liền vội vàng gật đầu chạy về bên cạnh Ngôn Tư Khả bàn luận xôn xao.
Ngôn Xảo Dung cười nhìn bộ dáng hai người bọn họ ngọt ngào, nghĩ thầm nếu như không bởi vì hận ý trong lòng mình đối với Cao Kiều Tuyết Ngạn chưa tan, bây giờ nhất định so với bọn họ còn ngọt ngào hơn gấp trăm lần đi!
"Chị cả, vẫn còn ở giận anh rể sao?" Bộ dáng Ngôn Vũ Điệp ôm Nghê Chấn Phong rất hạnh phúc.
"Thật ra thì anh rể cũng là bởi vì quá quan tâm chị, chị tha thứ cho anh ấy đi?"
"Tại sao tất cả mọi người đều nói thay Tuyết Ngạn? Có phải mọi người đều bị anh ấy mua chuộc hay không?"
"Mới không phải đâu? Chẳng qua mọi người hy vọng lúc lễ giáng sinh không thiếu đi một đôi ‘người yêu thân mật’ là các người a!"
Cao Kiều Tuyết Ngạn lặng lẽ đến gần bên Ngôn Xảo Dung đang đứng ở ban công, đưa hai tay ra ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô.
"Chị cả, bọn em không làm kỳ đà cản mũi nữa."
"Anh rể cố gắng lên đó!"
"Hiểu lầm cũng đã giải thích rõ rồi, vậy khế ước của chúng ta có phải không có hiệu quả hay không?" Cao Kiều Tuyết Ngạn tựa vào trên vai Ngôn Xảo Dung, hôn lên cổ trắng nõn của cô.
"Tôi đã nói với anh rồi, phần khế ước kia vẫn có hiệu lực đó, nhớ ước định giữa chúng ta."
Ngôn Xảo Dung xoay người rời đi, lưu lại một mình Cao Kiều Tuyết Ngạn dở khóc dở cười.
"Diệu Dương, tôi có phải thật rất khiến người chán ghét hay không?" Cao Kiều Tuyết Ngạn đi tới ngồi xuống nói.
"Đến bây giờ mới biết!" Hoắc Diệu Dương một chút cũng không khách khí nói với Cao Kiều Tuyết Ngạn.
"Vậy tôi có cần phải đi chỉnh dung (giải phẩu thẩm mỹ) hay không?" Cao Kiều Tuyết Ngạn vừa nói xong, toàn bộ đàn ông đang uống trà phun ra ngoài.
"Thì ra là nhà bác trai thật đúng là tiên tiến, có nhiều thiết bị suối phun như vậy."
"Tôi nói Tuyết Ngạn anh đừng có làm rộn, khuôn mặt anh hoàn toàn không chê được lại vừa vô cùng anh tuấn mà còn muốn đi chỉnh dung, vậy chúng tôi những người có khuôn mặt ‘bình thường’ này không phải nên đi nhảy lầu a!"
Nói thật ra, Cao Kiều Tuyết Ngạn đúng là một người chói mắt nhất trong mấy người bọn họ.
Cao Kiều Tuyết Ngạn giả bộ vô tội nhìn về Liễu Mạn Lăng, trận chiến này anh cực khổ mà tìm được Ngôn Xảo Dung, làm cho Liễu Mạn Lăng thật sự cảm động, vì vậy tình cảm giữa bọn họ có chút đặc thù.
Bà vỗ nhẹ vai Cao Kiều Tuyết Ngạn."Thế nào?" Bà biết anh thật ra là đứa trẻ vô cùng làm nũng, cũng bởi vì như vậy bà không nỡ trách mắng anh, ngược lại càng thêm thương yêu anh.
"Bộ dạng của con thật đáng ghét như vậy sao?"
Sau khi Liễu Mạn Lăng nghe thấy Cao Kiều Tuyết Ngạn làm nũng, nâng mặt của anh lên cẩn thận mà nhìn, đột nhiên, bà giống như là bị hù dọa, gần như muốn thét chói tai.
"Tuyết Ngạn, cha mẹ của con có phải ở một lần ngoài ý muốn bỏ mạng hay không?"
Cao Kiều Tuyết Ngạn gật đầu một cái, chuyện này truyền khắp cả Nhật Bản, coi như biết thì thế nào?
"Con còn nhớ rõ khi còn bé thường có một dì đi đến nhà con không?"
"Nhớ! Bà ấy mỗi lần tới nhà con cũng sẽ mang bốn cô con gái tới, dì kia chính là dì!"
"Con đã sớm biết dì là dì kia? Tại sao không nói cho dì biết sớm một chút chứ?" Liễu Mạn Lăng ôm lấy thân thể cường tráng của Cao Kiều Tuyết Ngạn, "Con biết không? Dì tìm con tìm thật là khổ, ông trời lại giống như đang trêu cợt người, lúc dì bởi vì không tìm được con mà thất vọng, lần nữa tìm được con lại là dưới tình huống này."
Cao Kiều Tuyết Ngạn nhẹ nhàng lau nước mắt của Liễu Mạn Lăng."Dì có vui không? Về sau con còn là con rể của dì đó!"
Liễu Mạn Lăng nhẹ nhàng vuốt tóc của Cao Kiều Tuyết Ngạn, giống như mẹ hiền hậu mà cười.
Hôm nay bầu trời đêm đặc biệt xinh đẹp, Ngôn Xảo Dung ở dưới ánh trăng có vẻ vô cùng mềm mại.
Từ nhà họ Ngôn trở về Cao Kiều Tuyết Ngạn và Ngôn Xảo Dung ở trên đường nói không vượt qua ba câu, sau khi về đến nhà cô tránh không gặp mặt, để cho anh một thân một mình ở phòng khách bị cô đơn lạnh lẽo ăn mòn, anh quả thật sắp hít thở không thông!
"A... Đầu của anh..." Đây là phương thức tốt nhất đến gần Ngôn Xảo Dung.
"Tuyết Ngạn, anh có khỏe không?" Nghe tiếng kêu Cao Kiều Tuyết Ngạn đau đến không muốn sống, Ngôn Xảo Dung chạy vào, chỉ thấy anh ở trên sàn nhà lăn qua lộn lại, cô đau lòng mà ôm lấy thân thể của anh, ôn nhu ở đầu của anh mà xoa bóp.
"Thoải mái một chút nào không?"
Cô từ từ xoa lên hai hàng lông mày nhíu chặt của anh, toàn thân buông lỏng mà nằm trên thân thể mềm mại thơm ngát của cô.
"Anh trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt đi!" Cô muốn từ phía dưới anh rời đi, anh lại đè ép thân cô không đứng dậy được.
"Em tức giận." Anh một chút phản ứng cũng không có, trong cơn tức giận cô dùng sức đẩy anh ra.
"Em có thể ôn nhu một chút hay không a! Anh là bệnh nhân mà!" Anh vuốt chân ngã đau mà oán trách.
"Để cho em xem một chút."
Anh không cảm kích mà xoay người sang chỗ khác."Em một chút cũng không quan tâm anh."
Cô đi đến trước người anh, nhìn chỗ anh bị đụng đau, tiện đà cầm dầu thuốc tới đưa cho anh."Anh tuổi cũng không nhỏ, đừng cứ mãi làm nũng giống như đứa bé, người làm nhìn thấy sao mà phục anh được."
"Em cũng không phục anh, bọn họ sẽ phục anh mới là lạ."
"Em... Được, về sau em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, được chưa!" Thật không chịu nổi anh nhiều tuổi rồi còn giả bộ đáng yêu.
"Em nói đó! Cả ngày anh cũng không ăn nhiều cơm, nấu ít đồ cho anh ăn đi." Anh tựa đầu khẽ tựa vào trên vai cô, "Nhớ phải nấu nhiều chút, ngày mai anh muốn mang đi làm."
Cô cười đánh nhẹ đầu anh."Trưa mai em đưa đến công ty cho anh, ăn thức ăn mới, không nên ăn đồ qua đêm..."
Ngôn Xảo Dung không có chú ý lúc cô nói chuyện, Cao Kiều Tuyết Ngạn đã sớm chờ đợi hồi lâu, thừa dịp lúc cô không chú ý hôn môi của cô, hai tay của anh càng lúc càng càn rỡ đi tới trước ngực cô.
"Buông em ra!"
Cao Kiều Tuyết Ngạn giả bộ vô tội ngẩng đầu nhìn Ngôn Xảo Dung.
"Là em nói muốn nấu cơm cho anh ăn, tại sao bây giờ lại đổi ý đây?"
Đúng vậy! Là cô muốn nấu cơm cho anh ăn, cũng không phải là... Trúng kế! Ngôn Xảo Dung không ngừng mà uốn éo người.
"Cao Kiều Tuyết Ngạn, đừng quên chúng ta có ký khế ước đó, anh không thể lại tiếp tục nữa..."
Nói cũng còn chưa nói xong, Cao Kiều Tuyết Ngạn liền đem môi Ngôn Xảo Dung che lại lần nữa.
"Trên khế ước nói em, anh là quan hệ chủ tớ, bây giờ chủ nhân muốn em hầu hạ, một chút cũng không sai a!"
Cao Kiều Tuyết Ngạn tại sao có thể giải thích như thế, lần này rốt cuộc nên làm thế nào cho phải đây?
"Xảo Dung, Xảo Dung..."
Cứu tinh đến! Ngôn Xảo Dung ra sức giãy giụa.
"Có tin anh lại ở chỗ này muốn em hay không!"
Ngôn Xảo Dung bị lời nói của Cao Kiều Tuyết Ngạn làm cho sợ mà không dám lộn xộn nữa.
Anh ôm lấy cô đi tới thư phòng, phất tay đem đồ trên bàn quét rơi xuống, cũng đặt cô ngồi ở phía trên.
"Tuyết Ngạn, Tư Khả và Diệu Dương tới." Nhìn ánh mắt Cao Kiều Tuyết Ngạn tràn đầy dục hỏa, nếu như không nghĩ biện pháp dập tắt nó kết quả sẽ vô cùng thê thảm.
"Đừng để ý bọn họ!" Cao Kiều Tuyết Ngạn tiếp tục chôn ở cổ non mịn của Ngôn Xảo Dung mà hôn, hai tay ở vùng nhạy cảm của cô mà đốt dục hỏa, từ từ dời tới trước ngực của cô, cách quần áo vuốt ve ngực của cô.
"Không muốn..." Toàn thân giống như bốc cháy, cô khó chịu mà uốn éo người.
Anh tà ác mà cười, hai tay cũng không bởi vì cô khó chịu mà dừng lại, ngược lại càng thêm điên cuồng bất chấp tất cả mà vuốt ve, cho đến khi tay chuyển đến nơi đỉnh núi của cô.
"Muốn để cho bọn họ nghe thanh âm của em sao?" Anh cúi đầu hướng về phía bọn nó thổi hơi, sau đó ngậm vào trong miệng.
"A..." Cô đem tay vòng sau cổ anh, thân thể bắt đầu theo bản năng mà giãy dụa.
"Em thật nhiệt tình đó! em như vậy làm anh yêu chết đi được."
Anh chợt thẳng tiến vào trong cơ thể cô, nhanh chóng luật động.
"Không... Không..." Đột nhiên tăng tốc làm cho cô cảm thấy khó chịu, nhưng tiếp đến là một khoái cảm không thể giải thích.
Anh sau ở một trận nước rút áp phủ ở trên người cô, anh hôn môi của cô, cô cũng đáp trả lại nhiệt tình của anh, cùng nhau vui đùa.
Một hồi lâu sau, Ngôn Xảo Dung mắc cỡ đỏ mặt chuyển tầm mắt cách xa Cao Kiều Tuyết Ngạn.
"Dung nhi, đừng hành hạ anh nữa!" Cao Kiều Tuyết Ngạn cũng không chịu được việc cô lờ đi không để ý tới anh thêm nữa, cho nên khổ sở cầu khẩn mà nhìn cô.
"Tạm thời!"
"Người ta thật sự biết lỗi rồi mà! Bà xã đại nhân tha thứ anh đi!"
"Ai là bà xã anh? Em muốn đi ra ngoài tìm Tư Khả."
Cao Kiều Tuyết Ngạn không thể làm gì khác hơn là cầm quần áo lên, từng món một mà mặc vào cho cô, mà sau khi sửa sang lại quần áo của hai người xong, giống như là không có chuyện gì đi ra khỏi thư phòng.