Tình Nhân Đệ Đệ

Chương 17




Trình Thành Ngữ đi theo phía sau Bình Thụ Bạch chạy về nhà, đầu liền là đem hành lý Bình Thụ Bạch vứt trên mặt đất, không cho hắn thu thập đồ vật này nọ, rời khỏi Trình gia.

“Trình Thành Ngữ, cậu dựa vào cái gì hạn chế của tự do của tôi?” Bình Thụ Bạch thật sự tức giận,Trình Thành Ngữ tốt nhất đừng tưởng rằng hắn là con cọp không phát uy, liền cho hắn là con mèo bệnh.

“Em không có hạn chế tự do của anh, em chỉ không muốn anh rời đi.” Trình Thành Ngữ nói ra lời tận đáy lòng.

“Chân là của tôi, tôi muốn đi đâu thì đi, cậu không muốn không cho phép là chuyện của cậu.” Bình Thụ Bạch tức giận đến nhặt quần áo bị Trình Thành Ngữ ném trên mặt đất đem nhất từ cái quần cái áo lượm lên.

Nhưng hắn mới ném vào, Trình Thành Ngữ liền làm càng lấy tất cả quần áo ném ra ngoài, còn dung chân giẫm lên.

“Trình Thành Ngữ!” Bình thụ bạch hổn hển rống hắn.

Trình Thành Ngữ cũng không chịu yếu thế rống trở về,“Em không muốn anh rời đi.”

Đến cuối cùng,hai người bọn họ quả thực là so ai lớn tiếng hơn .

Bọn họ trợn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.

Nhưng khí thế của Bình Thụ Bạch so với Trình Thành Ngữ thiếu một chút, cuối cùng, hắn đành phải nhận thua, coi như hắn sợ tên điên Trình Thành Ngữ này,hắn không thèm lấy hành lý? .

Bình Thụ Bạch đạp qua túi đựng quần áo, đạp qua quần áo trên mặt đất, nện bước, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Trình Thành Ngữ luống cuống.

Xong rồi! Học trưởng cái gì cũng không để ý, chính là muốn rời khỏi hắn,việc này, này...... Làm thế nào mới tốt?

Trình Thành Ngữ hoảng sợ xoay quanh vòng, mắt thấy Bình Thụ Bạch sẽ ra cánh cửa, sẽ rời khỏi Trình gia --

Làm sao bây giờ?

Trình Thành Ngữ như bị cái gì xúi bậy, thuận tay cằm bình hoa cổ mà cha hắn yêu thích, vài bước xa đi về phía trước, sau đó ném tới cái ót của Bình Thụ Bạch.

Bình Thụ Bạch nhất thời cảm thấy đầu của hắn đã bị thương nặng, nhìn lại, chỉ thấy trong tay Trình Thành Ngữ còn cầm hung khí.

Trình Thành Ngữ lập tức đập them một cái, trực tiếp đập vào sau ót Bình Thụ Bạch.

“Cậu” Mới nói một chữ “Cậu”, trước mắt Bình Thụ Bạch tối sầm, thân thể mềm nhũn, ngồi phịch ở sàn nhà, hôn mê bất tỉnh.

“Em không phải cố ý ...... Là, là anh không nghe lời em khuyên...... Em bảo anh đừng đi ,anh lại không nghe, cho nên...... Cho nên em mới lỡ tay......” Trình Thành Ngữ cũng hiểu được mình xuống tay quá nặng, nhưng mà ai bảo hắn không tốt, không nghe lời hắn.

“Nếu anh nghe lời em không đi, thì em sẽ không đập anh , thật sự.” Trình Thành Ngữ ngồi xổm bên cạnh người Bình Thụ Bạch, nhỏ giọng nói xin lỗi, nói hắn thật sự không phải cố ý.

………….

Trình Thành Ngữ ở trong phòng đi đến đi lui .

Hắn rốt cuộc nhịn không được , hắn hôm nay nhất định phải hỏi học trưởng, xem trong lòng học trưởng nghĩ như thế nào ? Hắn muốn hỏi học trưởng đến tột cùng có thích hắn hay không?

A!

Trình Thành Ngữ đột nhiên dừng lại cước bộ nôn nóng, đột nhiên nghĩ đến, như vậy đến hỏi học trưởng có thể rất đường đột hay không, có quá cắt không?

Nếu học trưởng vẫn giống như trước chán ghét hắn, bây giờ nhắc tới vấn đề “Có thích hay không” này, có thể chữa tốt thành xấu hay không,lỡ như học trưởng tức giận, thậm chí không để ý tới hắn?

Nhưng mà -- hắn không hỏi lại rất khó chịu, bởi vì ấn tượng của học trưởng đối với hắn vẫn như trước rất kém, như vậy -- hiện tại hắn bệnh cũng tốt lắm!

Nhưng học trưởng vì sao vẫn không rời đi nha? Đúng rồi! Học trưởng tại sao không đi?

Trước kia hắn còn hoài nghi thân thể học trưởng suy yếu cho nên mới chăm sóc hắn, nhưng tình huống hiện tại không giống nha! Hắn sớm khôi phục sức sống mạnh như hổ?

Nếu như vậy,học trưởng tại sao còn không đi nha?

Trình Thành Ngữ cảm thấy rất phiền, rất rất phiền! Bởi vì học trưởng cũng không chịu chủ động nói với hắn, giải nghĩa , mà hắn lại không dám tùy tiện nói bậy.

A -- Hắn sắp điên rồi!

Không được! Hôm nay hắn nhất định phải hỏi ra nguyên do, cùng lắm thì hắn lại bị học trưởng chán ghét, lại bị học trưởng nói ghê tởm một lần nửa, biến thái, hắn thậm chí có thể chờ học trưởng muốn bỏ đi, sẽ đánh học trưởng ngất xỉu, trói học trưởng lại cũng được, dù sao, hôm nay hắn phải điều tra ra manh mối, hắn mới cam tâm.

Trình Thành Tgữ rất có khí phách lao đi.

Bình Thụ Bạch vừa mới từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa, hắn liền nhìn đến Trình Thành Ngữ rất sức sống đi ra. “Cậu làm gì vậy? Ăn trúng hỏa dược sao?” Hắn lạnh lạnh hỏi.

Khí thế của Trình Thành Ngữ nhất thời giảm bớt nhất hơn phân nửa.

Bình Thụ Bạch biết Trình Thành Ngữ rốt cục nhịn không được muốn hỏi hắn, nhưng hắn vẫn tàn nhẫn không chủ động nói cho Trình Thành Ngữ, hắn liền càng muốn thì hắn càng không nói, đùa với Trình Thành Ngữ, nhìn dáng vẻ nóng vội vạn phần của hắn.

Trình Thành Ngữ ấp úng gọi một tiếng,“Học trưởng --”

“Chuyện gì?”

“Em có thể hỏi anh một vấn đề được không?” Hắn hèn mọn hỏi.

“Không thể.” Bình Thụ Bạch lại nói như đinh đóng cột cắt đứt hy vọng của hắn.

“A -- vì sao?”

“Bởi vì ta không muốn nghe.”

“Nghe một chút đi! Em chỉ hỏi một câu, được không?” Trình Thành Ngữ dường như là ở cầu Bình Thụ Bạch.

“Không.”

“Chỉ một câu, chỉ một câu --” Trình Thành Ngữ đưa ngón trỏ dựng thẳng lên, lần nữa cam đoan hắn chỉ hỏi một vấn đề nho nhỏ mà thôi.

Bình Thụ Bạch nhìn ngón tay thon dài của hắn, nhìn dáng vẻ vội vàng của hắn, có điểm muốn cười lại nhịn xuống, cuối cùng đành phải trả lời, “Được rồi --”

“A ~~” Trình Thành Ngữ không khỏi vui vẻ hoan hô.

“Bất quá -- cũng chỉ có thể hỏi một đề.” Hắn đặc biệt ân chuẩn Trình Thành Ngữ một chút quyền lợi.

“Được được được!” Trình Thành Ngữ nghe xong, vội vàng gật đầu như băm tỏi, hắn thật cẩn thận hỏi han: “Học trưởng, anh…anh có thích em chút nào không?” Hắn chẳng những hỏi, còn quan sát sắc mặt của Bình Thụ Bạch.

Hắn không nghĩ tới học trưởng sau khi nghe xong vấn đề của hắn, sắc mặt phi biến, hơn nữa, còn dùng ánh mắt hung hăng trừng hắn một cái, làm hại Trình Thành Ngữ vội vàng giải thích nói: “Em chỉ hỏi một chút! Chỉ hỏi một chút.” Hắn dùng ngón tay so ra một khoảng cách rất nhỏ, nhấn mạnh thực không nhiều lắm.

Hắn chỉ cầu Bình Thụ Bạch có một chút thiện cảm với hắn là được, thật sự chỉ cần có một chút, hắn liền thỏa mãn .

Thấy cậu ta cẩn thận lấy lòng hắn, không dám chọc giận hắn…..