Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 84: Chương 84





"Cô có tin là tôi sẽ san bằng cửa hàng của cô không hả?"
Cô ấy hung dữ nhìn tôi, tôi vừa rửa ly vừa bình tĩnh nhìn Dư Đinh Chi, Tố Duy rót một ly nước đưa cho cô ấy, cô ấy uống một ngụm nước rồi lại rống to.
"Tôi còn không biết cô nghĩ cái gì sao.

Chuyện cô và Phoebe tôi đều biết, cô muốn trở nên sáng chói thì không nên như thế.

Đây là hợp đồng, xem đi rồi ký tên cho tôi!"
"Đừng.

Đừng có ép.

Có ép thì dưa cũng không ngọt."
"Vương Phi Phàm! Không ký cũng phải ký, cô không nghĩ kiếm tiền, nhưng mà có người muốn kiếm, tôi bắt cô phải ký, bằng không tôi dùng thủ đoạn mua luôn cả công ty cô!"
Tôi bực bội nhìn Dư Đinh Chi, cuối cùng cầm hợp đồng xem.

Tôi quăng hợp đồng lên bàn.

"Công ty còn chưa khởi sắc, cô làm gì vội muốn cùng chúng tôi hợp tác?"
"Bên trong đầu cô chứa cái gì vậy, sao không đi nhìn gió cây thổi lay cỏ thế nào??? Không phải Phoebe kêu tôi làm, tôi cũng sẽ không nói chuyện hợp tác này.

Joan chiêu binh mãi mã không nói, còn thêm một tên Triệu Thái An, cô chờ đi, chờ bên bên cạnh quán bar nhà cô sẽ mở cái gì."
Tôi bừng tỉnh ngộ, nhớ tới lời Mộ Tịch Nhiên nói.

Dư Đinh Chi đẩy hợp đồng trước mặt tôi.
"Tôi không có thâu tóm công ty nhỏ của cô đâu, Dư Thị ở trong ngành F&B coi như là công ty nổi danh, tôi có thể giúp cô đỡ gánh nặng."
"Cô nói cho tôi biết, Phoebe đưa cô bao nhiêu tiền?"
Dư Đinh Chi tức giận muốn nhào lên đánh tôi, cô ấy lớn tiếng mắng.
"Chuyện này dùng tiền là được sao??? Cô cho rằng Phoebe không lo lắng à? Cô ấy cầm cổ phần Kiệt Thế tới xin tôi giúp cô, tôi có thể không giúp cô sao!"
Sao lại ngốc như thế chứ! Tôi cau mày.

Dư Đinh Chí khí thế bừng bừng ồn ào với tôi.
"Cô yên tâm, tôi không có nhận cổ phần của cô ấy.

Tôi chỉ hiếu kỳ, cô ấy chưa từng đối xử với ai tốt như vậy, tôi cho rằng cô ấy yêu là thần tiên gì đó, nói cả buổi hoá ra chỉ là yêu con đà điểu!"
"Cô mắng ai đà điểu!"
"Tôi mắng cô đà điểu!"
"Cô mắng lại lần nữa coi!"
"Vương Phi Phàm, cô chính là đà điểu!"
"Cô mới là đà điểu, một con đà điểu!"
Tố Duy lắc đầu bất lực, kéo hai người chúng tôi ra.
"Được rồi! Đà điểu vô tội.

Hai người đừng cãi nữa."
Tôi cầm lấy hợp đồng, đọc cẩn thận, vì dụng ý của Phoebe, đề phòng các thế lực xấu xa, tôi cắn răng tiếp nhận ân huệ này, cầm bút ký tên.
"Đại diện pháp luật không phải tôi, đến lúc đó cầm cái này, cô đi tìm Đại Tráng đi, cậu ấy sẽ đóng dấu."
Dư Đinh Chi hài lòng xem hợp đồng, gật đầu.

"Vậy được rồi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!"
Sau đó, đúng như Dư Đinh Chi và Mộ Tịch Nhiên nói, ở bên cạnh chi nhánh mới của Comma, có một quán bar mới khai trương, tên quán bar là QP.

Chúng tôi nhìn tự nhiên hiểu, xem tên đoán nghĩa.
(Joan tên gọi tiếng Trung là Qian An)
Không biết Dư Đinh Chi dùng cách nào, mà quán bar của Joan làm ăn không tốt bằng chúng tôi, này là tự rước lấy nhục vào thân, làm gì làm cũng phải theo thứ tự trước sau chứ.

Tôi chán chết nhìn lịch, ngày kết hôn của Phoebe cuối cùng cũng đến rồi.
Tôi không nhận được thiệp mời.

Hôn lễ cũng không có tổ chức ở khách sạn Kiệt Thế.

Mà tổ chức ở trên bãi biển, mọi người ăn mặc tinh xảo tham dự.

Sáng sớm, tất cả bạn bè đem tôi nhốt ở trong phòng.

Tố Duy nhận được thiệp mời của Phoebe, cho nên không thể không đi, còn tôi thì thoát được sự canh giữ của mọi người, mặc bộ lễ phục Phoebe tặng tôi hôm họp thường niên.
Tôi không mời mà đến, âm thầm đứng dưới gốc cây xa xa nhìn chiếc váy cưới đính đá màu trắng, đôi mắt rũ xuống đôi môi mím lại, còn Joan toàn thân tuấn lãng tiếp đãi khách mời, nhìn xứng đôi cỡ nào, khách mời đều là những người có máu mặt trong giới kinh doanh, ông Lam ngồi hàng phía trước, vui cười không khép miệng lại được.

Bầu trời tung bay dải lụa, mang theo chút châm chọc làm mê loạn đôi mắt.
Lam Phi Tuấn ngồi kế bên Tố Duy, bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, biểu cảm không mấy vui vẻ.


Tay Tố Duy dần nắm chặt lại, giống như không có cách nào quên đi quá khứ đã qua.

Lam Phi Tuấn nhẹ nhàng nắm tay cô ấy, đôi mắt thâm tình nhìn cô ấy.
Tôi nghe được chủ hôn đọc diễn văn, Joan kiên định trả lời "I do", rồi sau đó bị tiếng sóng biến áp đi, toàn bộ hành trình Phoebe đều im lặng, cười cho có lệ, nụ cười ấy còn mang theo sự mệt mỏi.

Tôi vuốt chiếc nhẫn trên tay tôi nói, I do, tôi ảo tưởng đây là hôn lễ thuộc về tôi, cô dâu xinh đẹp động lòng người của tôi không màng tất cả mà nói "I do"
Vào lúc, Joan hôn Phoebe mang tính tượng trưng, tất cả mọi người đứng dậy vỗ tay chúc phúc, sóng mũi tôi cay cay, dời mắt đi chỗ khác, rồi rời đi khỏi đó.

Thật ra, từ đầu tới cuối tôi chỉ đơn giản như vậy.

Nhưng mà tại sao ông trời cứ dán lên tôi hết chuyện này đến chuyện khác.
Cho đến khi buổi hôn lễ này thành sự thật, hơn nữa trong thời gian cực ngắn, kế hoạch lớn mà Phoebe ấp ủ mấy năm qua cũng vén màn.

Kế hoạch báo thù của cô ấy đã trồi lên mặc nước, mà nước không ngừng dính lên những người từng gây tội ác cả nam lẫn nữ, và bạn bè vô tội của tôi bị tra tấn bởi nó.