Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 71: Chương 71





Cầm ly rượu trên tay, tôi gật đầu thoả mãn khi có được người phụ nữ như vậy, thể diện thì không thiếu còn trong cuộc sống cũng ân cần tỉ mỉ.

Thật trong ngoài như một.
Nhìn mấy sếp tổng béo già vây quanh cô ấy, còn cố ý dựa dựa, tôi bực bội siết chặt ly rượu trên tay.

Lúc này, Boss lớn mới thực sự xuất hiện, ông Lam ở trong miệng Tố Duy cũng không phải là một ông lão bệnh tật, ngược lại thì một thân đầy vững chải.

Mặc bộ trang phục thời Đường, tay chống gậy đi đến.
Phía sau ông Lam là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, dáng vẻ kiêu ngạo khiến tôi phản cảm, chẳng lẽ là vợ cả của bác Lam sao? Đi theo sau người phụ nữ đó là hai người đàn ông trẻ tuổi, họ đang thì thầm với nhau, nhìn từ vẻ bề ngoài thì có thể đoán được là con trai của bà ấy.

Một người thì vẻ ngoài lịch sự, người còn lại thì trông đào hoa lãng tử.
ông Lam mỉm cười hiền hậu và vẫy tay với Phoebe.

Sau khi gật đầu, Phoebe trò chuyện với mấy sếp tổng xung quanh cô ấy sau đó bước chân về phía ông nội cô ấy.

Tôi ghé vào tai giám đốc nhân sự, mặc dù đã hiểu rõ nhưng vẫn cố hỏi.
"Mấy người đó là ai vậy?"
Giám đốc nhân sự nhanh chóng trả lời tôi.


"Nhiều chuyện ghê.

Ông cụ kia là ông nội của Lam đổng.

Hai người đàn ông kia là anh trai của Lam đổng, cái người mà nhìn có vẻ ngoài lịch sự là con trai thứ của nhà họ Lam, cũng là cổ đông lớn của Trác Tuyệt.

Người còn lại là con trai cả, mặc dù cổ đông thứ 2 của Trác Tuyệt nhưng chẳng bao giờ để ý đến chuyện quản lý công ty, là một tay chơi chính hiệu."
Tôi hiểu rõ gật đầu, chẳng trách Phoebe làm cho Kiệt Thế có vị trí vượt xa Trác Tuyệt.

Vậy người đẩy Phoebe xuống nước khi còn nhỏ, chính là người con trai thứ, cái nụ cười thảo mai của anh ta làm cho người ta nhìn tôi đã muốn giận.
Khi người vợ cả nhìn thấy Phoebe, gương mặt vui tươi hớn hở mới vừa rồi giờ này đã thay bằng gương mặt khinh bạc.

Ông Lam vừa nắm tay Phoebe vừa trò chuyện, nhưng mà vào lúc này, không biết Joan từ đâu chui ra, khí chất quý ông trên người không hề suy giảm, một tay anh ta đỡ ông Lam, một bên còn lại nói gì đó với Phoebe.
Mà bên cạnh tôi không biết từ lúc nào xuất hiện một người khác, Triệu Thái An ghé vào tai tôi nói nhỏ.
"Một lát nữa sẽ có trò hay để xem, Vương Phi Phàm, mở mắt to ra đi."
Sự xuất hiện bất ngờ của anh ta khiến tôi giật mình.
"Vào những dịp thế này, chẳng phải ai cũng phải mở to mắt mà xem à."
Tôi cười giỡn.

Triệu Thái An nhướng mày nhìn tôi.
"Hôm nay, tôi đến đây là muốn nhìn xem vẻ mặt tuyệt vọng của cô, có đủ để thương hại không."
"Anh có ý gì?"
"Kiên nhẫn mà chờ đi."
Nói xong, Triệu Thái An bỏ đi, tôi kéo tay anh ta lại.
"Triệu Thái An, tôi vẫn luôn có một vấn đề, muốn làm sáng tỏ."
"Hôm nay là ngày lành, tôi sẽ thoả mãn lòng hiếu kỳ của cô."
Anh ta vờ làm bộ dáng rộng rãi, đứng trước mặt tôi.

Tôi uống hết rượu sâm panh còn lại trong ly.
"Ở Bắc Thịnh Quốc Tế, tôi với anh chẳng chung chạ gì, điều gì khiến anh luôn nhằm vào tôi? Đến giờ vẫn cắn không chịu buông?"
Anh ta đút một tay vào túi quần, ngạo nghễ nhìn tôi.

"Chuyện này cô nên đi hỏi Mộ Tịch Nhiên.

Cô ấy so với tôi còn biết rõ hơn tại sao tôi lại nhằm vào cô."
Chỉ là sau đó, khi bắt gặp ánh mắt Mộ Tịch Nhiên nhìn tôi lần cuối, trong mắt cô ấy mang đầy sự không cam lòng và tiếc nuối, vào lúc ấy tôi cũng hiểu rõ, thái độ cực đoan và ngày càng biến thái của Triệu Thái An xuất phát ra từ đâu.

Tình cảm Mộ Tịch Nhiên dành cho tôi chưa từng thay đổi.
Anh ta dùng mọi thủ đoạn để có được Mộ Tịch Nhiên, nhưng mà bởi vì thái độ cực đoan của anh ta, đã biến một người còn đang sống phải rời khỏi thế giới này.

Mà tôi sau khi biết hết sự thật, thì tôi vẫn chưa thể nào nói với cô ấy, từ trước đến giờ tôi không có hận cô ấy.
Tôi gật đầu nhìn ly sâm panh trong tay, lạnh lùng nói với Triệu Thái An.
"Nếu là vì Tịch Nhiên.

Khiến cho anh nhằm vào tôi.

Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, cho dù anh có dùng bao nhiêu thủ đoạn đi chăng nữa, thì sự thật vẫn là sự thật, và nó sẽ chỉ dần trở nên tồi tệ hơn mà thôi."
Triệu Thái An bớt ngông hơn trước rất nhiều, anh ta chỉ cười lắc đầu, đi về phía Mộ Tịch Nhiên cách đó không xa.

Tôi nhìn thấy Mộ Tịch Nhiên ứng xử khéo léo với mấy tên sếp tổng.

Hơi hơi nhíu mày, trước đây cô ấy không như thế.
Lúc này, Phoebe bước lên sân khấu, cô ấy đưa tay ra nghịch micro, tạo tiếng động.
"Chào mừng các vị đã đến tham dự cuộc họp hàng năm của Kiệt Thế Trác Tuyệt.


Tôi rất biết ơn tất cả mọi người có mặt vì những nỗ lực đã giúp Kiệt Thế và Trác Tuyệt đạt được kết quả đáng kinh ngạc trong năm nay.

Chúng tôi cũng rất cảm ơn các đối tác đã tin tưởng và ủng hộ hai công ty."
Cô ấy dừng lại một lúc, mọi người phía dưới vỗ tay rầm rộ.

Đôi mắt cô ấy quét qua đám đông, cuối cùng dừng lại ở trên người tôi.

Tôi mỉm cười với cô ấy, một người phụ nữ xinh đẹp, đoan trang.

Cô ấy chắc hẳn là niềm mơ ước của mọi người đàn ông hiện tại, và tôi thật may mắn khi là người có thể đi vào trái tim cô ấy.
Có được cô ấy, tôi nghĩ đây là điều thành công nhất mà tôi làm được trong hơn 20 năm qua.

Tôi nâng ly rượu trên tay như một lời chào với cô ấy, sau đó uống cạn ly sâm panh.

Cô ấy nở một nụ cười thật lòng.
"Hôm nay, mời mọi người ăn uống một bữa no say, trước tiên hãy nâng ly chúc mừng nhau, chúc cho chúng ta sang năm sau sẽ lên một tầng cao mới.".