Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 60: Chương 60





"Vậy em nhìn xem người mới vừa rồi ôm em, bây giờ đang làm gì?"
Tôi xoay người nhìn Mộ Tịch Nhiên, cái gương mặt kia lại làm tôi buồn nôn.

Cô ấy cười đắc ý duỗi tay chỉnh sửa lại cổ áo Triệu Thái An, Triệu Thái An quay đầu nhìn tôi.

Nhún vai ôm lấy Mộ Tịch Nhiên, gương mặt của Mộ Tịch Nhiên thật xa lạ.

Tôi nhìn không nói gì.
Tâm tôi đã chết từ lâu.

Cũng là một cái hố, biết rõ không thể nhảy nhưng vẫn trúng kế.

Tôi quay đầu nhìn Phoebe.
"Các người đều là bọn khốn kiếp, đùa giỡn chính là sở thích của mấy người sao?"
"Nếu em mạnh mẽ, thì chẳng có ai đùa giỡn với em được.

Tôi không có đùa giỡn với em, chỉ là em thiếu cảnh giác."

"Đủ rồi.

Tôi không cần cô dạy tôi."
Tôi chuẩn bị rời đi.

Phoebe giữ chặt tay tôi lại.
"Vừa rồi, vệ sĩ của tôi chỉ muốn bảo vệ tôi.

Tôi thừa nhận vừa rồi tôi có chút dỗi."
Phoebe nhìn tôi xin lỗi, tôi cũng không chấp nhận cô ấy nhượng bộ.

Chỉ là cô ấy kiên quyết không chịu buông tay tôi ra, còn siết chặt tay lại, mang theo thần thái khí thế kéo tôi đến trước mặt Triệu Thái An.
Triệu Thái An nhìn Phoebe khó hiểu, Phoebe bình tĩnh nói.
"Triệu tổng, trên phương diện công việc chúng ta có quan hệ hợp tác với nhau, cho nên tôi hy vọng sau này sẽ không xuất hiện chuyện không thoải mái thế này.

Nhưng mà cũng mong cậu không cần đến chọc Vương Phi Phàm, vừa rồi là chuyện tư nhân của tôi và cô ấy, cậu không có tư cách đàm tiếu, đây đã lần thứ 3 xảy ra chuyện này, tục ngữ có câu quá tam ba bận, hôm nay chuyện cũ tôi bỏ qua, nhưng sau này chắc chắc sẽ không tha."
Tay cô ấy nắm chặt tay tôi, tôi ngạc nhiên nhìn Phoebe, sự bùng nổ của cô ấy đến quá đột ngột, nhưng mà trên gương mặt cô ấy vẫn là biểu cảm lãnh đạm.

Lúc cô ấy nói lời này, đôi mắt cô ấy vẫn luôn nhìn Mộ Tịch Nhiên.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa cảm động, cô ấy dường như chẳng để ý đến ánh mắt người ngoài mà đem quan hệ của chúng tôi lộ ra cho họ biết.
Tôi từ bỏ kéo tay cô ấy ra.
"Đi thôi."
Phoebe khí thế bao nhiêu thì Triệu Thái An đứng trước cô ấy lại bất động bất nhiêu.
"Giám đốc Mộ, cô cũng là người hiểu chuyện, đừng cứ động một tí là đi tìm Tiểu Phàm, cô ấy vì cứu cô đã từng vào bệnh viện một lần, bây giờ tình cảm của tôi và Tiểu Phàm rất ổn định, tôi không chấp nhận bất cứ kẻ nào đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi.

Phụ nữ phải có tự trọng.

Còn có, từ hôm nay trở đi, Triệu Thái An, quan hệ hợp tác ngầm của chúng ta cắt đứt, hợp đồng và tiền tôi sẽ giao cho người của tôi xử lý với cậu vào ngày Trác Tuyệt và Bắc Thịnh ký hợp đồng hợp tác."
Triệu Thái An hoảng sợ nhìn Phoebe, giống như quyết định này làm anh ta mất đi nhiều thứ.


Mộ Tịch Nhiên cũng mang theo vẻ mặt sợ hãi, cô ấy không nhìn tôi, coi như là cô ấy chột dạ đi.

Phoebe cười ôm lấy cánh tay tôi.
"Tiểu Phàm, chúng ta đi thôi."
Lần đầu tiên, Phoebe vì tôi chường mặt ra mà buông lời ác.

Chúng tôi ngồi vào trong xe, không ai nói gì.

Cuối cùng tôi phá vỡ sự yên lặng, đưa tay đẩy cô ấy ngồi ngay ngắn lại.
"Tại sao lại làm như vậy?"
"Chẳng phải em nói tôi từ trước đến giờ luôn hờ hửng không quan tâm chuyện của em à? Vừa rồi, tôi chỉ muốn chứng minh lời nói của em là sai, vừa rồi chẳng qua nói thẳng ra thôi."
"Phoebe...!tôi...."
"Đừng nói gì nữa.

Chuyện hôm nay, tôi cũng có phần sai."
Chúng tôi im lặng bốn mắt nhìn nhau, tôi nhịn không được hôn lên trán cô ấy.

Thở dài, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên tóc cô ấy.
"Sau này, đừng xúc động như vậy.

Chuyện của tôi không thể ảnh hưởng đến công việc của chị, chị và Triệu Thái An kết thúc hợp tác...."
"Cậu ta không còn giá trị lợi dụng.


Hôm nay không về công ty nữa, về nhà đi."
"Nghe chị."
Trở lại nhà Phoebe, cô ấy chê tôi một thân mùi rượu, tôi chạy đến phòng cho khách vội vàng tắm.

Mặc chiếc áo tắm dài đi xuống phòng khách, cô ấy cũng đã thay đồ ở nhà, uể oải dựa trên sô pha xem TV.
Tôi ngồi xuống sô pha, kéo cô ấy vào trong ngực.
"Tôi là kẻ trắng tay, tại sao lại thuận ý ở bên tôi?"
"Có một số việc, trước đến nay đều không cần lý do."
Tôi thích cô ấy thẳng thắn như vậy, có một số đạo lý cứ thế được cô ấy dùng đến.

Trong đoạn tình yêu này, cô ấy vẫn luôn âm thầm bảo hộ tôi, có lẽ cô ấy nhận ra vì cô ấy bảo hộ Tố Duy quá mức cho nên đã bức người ra đi, bây giờ thì đổi cách để bảo hộ tôi.
Tôi xoa mái tóc dài của cô ấy, cúi đầu ghé bên tai cô ấy.
"Nói thật, tôi cũng muốn trở nên mạnh mẽ, như vậy mới có thể đến bảo hộ chị.

Để chị không cần bảo hộ tôi."
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt cô ấy có biết bao nhiêu mệt mỏi không thể dùng từ để tả..