Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 25-26




Chương 25


Biểu cảm của ba người chúng tôi không giống nhau.

Tịch Nhiên vội vàng xin lỗi, nhưng Triệu Thái An vẫn rống lên tỏ thái độ không hợp tác, tôi lặng lẽ nhìn quanh, chỉ thấy Phoebe đang ngồi ở một gian cái bàn cách đó không xa, thong dong cắt bít tết.

Cô ấy ưu nhã cầm nĩa cho miếng thịt bò vào miệng, nhai chậm nuốt kỹ.
Tôi không biết có nên đi lên chào hỏi cô ấy không, hay cứ thế rời đi.

Rốt cuộc thì, với cái bộ dáng chật vật này, tôi không muốn để cô ấy nhìn thấy, thật lòng chẳng muốn.
Tôi không biết cô ấy có nghe được cuộc nói chuyện của tôi và Triệu Thái An không nữa, bây giờ tôi chỉ muốn rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt, dù sao phía trên tôi cũng bị rượu đỏ làm ướt, tôi cảm thấy rất lạnh.

Lúc này, Phoebe đặt dao nĩa xuống, cô ấy đứng dậy đi đến bên cạnh tôi, vẫn là cái khuôn mặt lãnh đạm xinh đẹp, híp mắt lại nhìn từ đầu tới chân tôi, sau đó nhìn qua Tịch Nhiên.
Tôi không hiểu cô ấy định làm gì, thấy cô ấy ly rượu vang đỏ của Triệu An Thái lên nhìn, sau đó rót rượu vào ly, rồi lắc lắc nó, nhưng đang nghiên cứu xem thử liệu rượu vang có bị rơi ra ngoài không.
Thật không thể ngờ, cô ấy lại hắc rượu vang lên mặt Triệu Thái An.
Triệu Thái An giãy giụa muốn động thủ, nhưng mà người đàn ông vạm vỡ kia đã giữ chặt anh ta lại.


Phoebe ưu nhã xoay người đặt ly rượu lên bàn.
"Cậu đã làm phiền bữa tối của tôi."
Khẩu khí của Phoebe rất mạnh, cô đi tới trước mặt Triệu Thái An nói từng chữ một, Triệu Thái An nhìn Phoebe, ánh mắt tức giận từ đổi lại thành lo lắng.

Đột nhiên tôi cảm thấy rằng Phoebe thực sự có tác dụng trấn áp tà ác.
Nhìn cô ấy duyên dáng bước ra cửa, Phoebe quay lại nhìn tôi.
"Vương Phi Phàm, cô còn muốn được bị hắc rượu một lần nữa à?"
Tôi hiểu ý của Phoebe, vội vàng đuổi theo cô ấy đi bước ra khỏi nhà hàng, bỏ lại Tịch Nhiên ngơ ngác và Triệu Thái An nổi trận lôi đình.

Mẹ ơi, cuộc sống tuyệt vời thực sự ở khắp mọi nơi.
Cô ấy bước đi thật nhanh, còn tôi thì cũng đi theo sát sau đó, bởi vì đi quá nhanh cho nên cơ thể đang bị ướt của tôi lạnh hơn.

Phoebe đi vào một cửa hàng, nhân viên trong đó nhìn Phoebe như nhìn gà hoá cuốc, Phoebe phớt lờ bọn họ, cũng chẳng hỏi tôi, chỉ lấy đồ nhét vào tay tôi.
"Đi thay đi."
Tôi bước vào phòng thay đồ và thay quần áo, tôi nhịn không được nhìn vào giá tiền, má ơi, sao nó lại đắt thế!
Bước ra khỏi phòng thay đồ, Phoebe nhìn tôi và gật đầu hài lòng.
"Thanh toán."
Nói xong, Phoebe lấy một tấm thẻ đưa cho nhân viên bán hàng.
Tôi rụt rè đến gần Phoebe và thì thầm.
"Này...!đợi tôi có tiền, tôi sẽ trả lại cho cô."
"Có thể."
Tôi theo sau Phoebe như một con chó đang vẫy đuôi.

Nhìn dáng vẻ của chúng tôi đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Tôi đoán, bọn họ đang hiểu lầm, tôi không phải là tiểu bạch kiểm đâu, tôi không phải tiểu tam, tôi cũng không phải là vô công rỗi nghề, tôi không phải....!

Cho đến khi Phoebe ngồi vào trong xe, cô ấy ngồi dựa vào ghế lái, cũng không có khởi động xe.

Tôi ngây người nhìn góc nghiêng tuyệt đẹp của cô ấy, đã lâu rồi không ngửi được mùi hương làm tôi an tâm.

Phoebe không nhìn tôi, môi cô ấy hé mở, sau đó ném một loạt câu hỏi cho tôi.
"Lúc phỏng vấn, cô nói cô làm việc ở Bắc Thịnh Quốc Tế không được coi trọng và được thăng tiến cho nên mới nghỉ việc ở đó.

Tôi không quan tâm cô bịa đặt nói dối thế nào về bản thân.

Nhưng ở chỗ tôi, nguyên tắc đầu tiên là chính trực."
Tôi bị Phoebe, không là Lam Phi Ỷ nghi ngờ.

Xem ra cô ấy không chỉ nghe được lời mắng của Triệu Thái An, mà còn nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của tôi, Tịch Nhiên và Triệu Thái An.

Tôi không giải thích lời nào, chỉ mở cửa xuống xe.
"Cho dù tôi có giải thích, cô sẽ tin tôi sao?"
Tôi xoay người, bật lửa châm điếu thuốc, ngày tươi đẹp mới được mấy ngày đâu? Xem ra, tôi lại sắp thất nghiệp tới nơi rồi ~~
Xe của Phoebe gầm rú phía sau, tôi khảy tàn thuốc trên tay, đi về phía trước ở đây ngột ngạt đến mức không thở nổi.

Lại có cảm giác thất bại, quá khứ tồi tệ của tôi tại sao các người một hai lại phải vạch ra xem một lần nữa?
Chiếc xe thể thao lướt qua tôi, tôi nhìn Phoebe bẻ lái, tiếp theo là tiếng phanh chói tai sau khi rẽ, và trong tích tắc, chiếc xe của cô ấy đã chặn ngang trước mặt tôi.

Chúng tôi nhìn nhau qua ô cửa kính, cô ấy thản nhiên hạ cửa sổ xe xuống.
"Lên xe."
Tôi khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu.
"Lam đổng, cô cảm thấy tôi rất dễ chơi sao? Cô cao cao tại thượng khiến người ta cúi đầu xưng thần.

Cô cho rằng tôi sẽ giống người khác, sẽ nghe lời cô sao? Nhưng xin lỗi, tôi lần này không xuôi theo dòng nước."
Phoebe mở cửa đi ra ngoài, chúng tôi cứ thế giáp mặt nhau.

Cô ấy đột nhiên cười, quen biết nhau một thời gian, đó lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy cười, nhưng mà nụ cười này chẳng mấy tốt đẹp.

Trong ánh mắt cô ấy, đầy sự khinh bỉ và thờ ơ, cô ấy đang cười chế nhạo tôi, tôi cau mày, vứt tàn thuốc xuống rồi xoay người rời đi..

Chương 26

"Cô đang đứng ở đây tự ti cái gì hả?"


Đúng vậy, lời cô ấy đánh thẳng vào đáy lòng tôi, tôi đây đang tự ti cái gì? Tôi dừng bước chân lại, đứng yên tại chỗ. Im lặng một hồi lâu.


Triệu Thái An hung hăng nắm lấy cổ áo vu khống tôi, Tịch Nhiên né tránh, thờ ơ, phớt lờ tôi.


Toàn bộ người trong phòng họp ngồi nhìn tôi cầm bảng kiểm điểm, tôi chết lặng đứng đó đọc lớn, thủ quỹ khịt mũi xem thường kết toán lương của tôi, bộ phận nhân sự cho người giám sát tôi, rất sợ tôi sẽ đánh cắp ăn trộm bút giấy trong công ty.


Nhóm sáu bà ba cô cắn hạt dưa cười nhạo tôi, còn ba tôi thì xanh mặt mắng tôi là đồ bất tài.


Gương mặt xấu xa của bọn họ lướt qua tâm trí tôi, tôi bịt tai thở gấp, tôi không muốn nghe những lời châm ngòi thổi gió, nhưng mà càng làm như thế thì vẻ mặt của bọn họ càng hiện lên rõ ràng. Chân tôi có chút run rẩy, muốn đi về phía trước, nhưng lại yếu ớt quỳ trên mặt đất.


Tôi có thể tưởng tượng ra tôi ở trước mặt Phoebe có bao nhiêu thất bại, nhưng mà, tôi có thể làm gì đây? Tôi rất muốn thoát khỏi cái ám ảnh này, tôi muốn đứng trước mặt người ta cười lớn tiếng, tôi phải đối mặt với vết thương của bản thân.


Phoebe đến gần tôi, đưa tay ra và đưa cho tôi một tờ khăn giấy.


"Đứng lên."


Tôi đẩy tay cô ấy ra, tự đứng lên.


"Tôi không cần cô thương hại."





Lúc này, tôi mới nhận ra bản thân đang khóc, đến giọng nói cũng nghẹn ngào. Phoebe thu hồi lại tờ khăn giấy.


"Cô là người có chân có tay, đầu óc minh mẫn, cơ thể khoẻ mạnh, cơm ăn áo mặc đầy đủ, cô không cần người ta thương hại cô. Thậm chí cô đến tư cách tự ti cũng không có."


Hiển nhiên, tôi đã bị lời nói cay độc của cô ấy kích thích, tôi mất khống chế nắm lấy tay cô ấy hét lên.


"Cô thì biết cái gì? Ngoài việc coi thường tôi, cô hiểu tôi bao nhiêu hả?"


Còn chưa kịp phản ứng thì đầu của tôi đã bị người ta ấn xuống mặt đất, tôi ăn đau liền hét lên.


"Thả tôi ra."


Phoebe dửng dưng nhìn tôi, dáng vẻ đoan trang bất khả chiến bại. Cuối cùng tôi cũng hiểu mình đáng buồn cỡ nào, hôm nay xảy ra chuyện gì, không chỉ bị kẻ thù tạt rượu, mà còn bị vệ sĩ của người phụ nữ này đàn áp một cách thô bạo.


"Thả cô ấy ra."


Tôi loạng choạng đứng dậy, trong hoàn cảnh yếu ớt như vậy, tôi thế mà lại không thể ghét Phoebe được, tôi chỉ biết phủi bụi đất trên người, lo lắng bộ quần áo Phoebe mới mua cho tôi sẽ bị vấy bẩn.


"Vương Phi Phàm, lên xe."


Lần này, tôi thành thật ngồi trở lại trong xe cô ấy. Nhắm mắt và không thèm để ý đến bất cứ thứ gì. Lần thứ hai đến nhà Phoebe, đã mất đi bản tính hiếu kỳ, ngồi trong trong phòng khách ngơ ngác. Lúc này tiếng điện thoại vang lên, tôi nhìn màn hình điện thoại, thấy tên của ba tôi nhấp nháy.


Phoebe từ trong nhà bếp đi ra, còn tôi thì sau một hồi giãy giụa vẫn nhận điện thoại.





"Alo?"


"Con còn dám nhận điện thoại của ba à?"


"Có chuyện gì?"


"Ba cho con thời gian ba ngày, nếu còn chịu về nhà, thì sau này đừng về nữa. Cút càng xa càng tốt."


"Nhà sao? Nhà tôi ở đâu? Tại sao lúc trước ông không giống như bây giờ? Lúc mẹ tôi còn sống, sao ông không nói chữ nhà? Bây giờ, ông nhắc chữ nhà với tôi làm gì, tôi nói cho ông biết, mười mấy năm trước tôi đã không có cha. Ông một nhà ba người, vui vẻ hoà thuận biết bao, muốn cái đứa dư thừa như tôi về làm cái gì?"


Tôi đập mạnh điện thoại xuống đất. Đây chính là cách mà cha con tôi nói chuyện với nhau, luôn mang theo mùi thuốc súng. Âm thanh truyền đến cũng đủ Phoebe nghe rõ từ đầu đến cuối. Cô ấy ngồi một bên dửng dưng nhìn tôi, bao nhiêu chật vật khổ sở của tôi, thế mà trong một ngày đã bị cô ấy nhìn thấy hết.


Cô ấy đứng dậy nhặt điện thoại của tôi và để trên bàn, cầm ly sữa trên bàn đưa cho tôi.


"Uống sữa đi."


Tôi phớt lờ, bây giờ tôi còn tâm trạng để uống sữa à. Chỉ là thái độ mạnh mẽ của cô ấy khiến tôi không thể từ chối, ngoan ngoãn cầm lấy cái ly.


Phoebe đứng dậy và đi lên lầu, tôi biết cô ấy muốn tôi giải tỏa cảm xúc. Rốt cuộc thì hôm nay mọi thứ thật hỗn loạn.


Tôi lẳng lặng đi theo Phoebe vào phòng ngủ, cô ấy vào nhà tắm rửa mặt, cửa nhà tắm cũng không đóng lại, tôi đi vào bên trong, thấy cô ấy đang rửa tay trước bồn rửa mặt, trên người đã cởi bỏ bộ đồ sang trọng. Chiếc váy ngủ tơ lụa gợi cảm khiến cô ấy trở nên rực rỡ hơn trong mắt tôi.