Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 127: Chương 127





"Con còn chưa hiểu chuyện, còn em ở đây còn hùa theo???"
Phoebe vứt khăn ăn lên trên bàn.
"Bắt đầu từ ngày mai, em vào bệnh viện ở, chị sẽ mang con đến công ty."
"A! Không phải....!A! Nghe em nói...!con còn nhỏ, chị lại bận, mang con đến công ty làm gì chứ!"
"Mưa dầm thấm lâu! Để cho con bé từ nhỏ ở trong môi trường tiền tài danh vọng làm quen là vừa, ba tuổi làm kế hoạch đến 80 tuổi, tất cả đều phải từ lúc con nhỏ mà bắt lấy."
Tôi dở khóc dở cười, lý do quái quỷ gì thế này! Đúng là người có IQ cao chưa chắc đã có EQ tương xứng!
"Vợ à, chị nói giỡn sao?"
"Em cảm thấy chị đang nói giỡn với em à?"
"Không đúng! Chị làm như thế với Khuynh Phàm, em đây lương tâm cắn rứt!"
Tôi biết cô ấy là vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, đây chẳng phải muốn bồi dưỡng tình cảm với con à, cũng đâu cần thiết phải mang Khuynh Phàm đến công ty đâu! Phoebe quật cường số 2 không ai dám số 1, tôi đành bế Khuynh Phàm lên đi đến dỗ cô ấy.
"Nhóc con, con chọc mẹ con tức giận rồi đó, mau hôn đi nào."
Khuynh Phàm cọ quậy giơ tay ôm lấy cổ Phoebe, thế là tốc độ thay đổi biểu cảm của Phoebe còn nhanh hơn nước chảy, một giây trước còn khoanh tay trước ngực làm mặt lạnh, một giây sau cười tươi như hoa nở, thế là giành bế Khuynh Phàm một lúc.

Tôi cứ cho rằng chuyện cứ thế qua đi, nhưng mà đời có ai nào ngờ, cái tính cố chấp của cô ấy, đời này có khi chẳng sửa được!
Sau khi ăn xong, đem Khuynh Phàm giao cho bảo mẫu, tôi chạy đến phòng làm việc dỗ Phoebe, đương nhiên, bây giờ cô ấy không nhìn được biểu cảm bán manh của tôi, bởi vì cái đống băng gạc quấn trên đầu làm cho tôi không thở nổi.


Phoebe thả cái hợp đồng trong tay xuống, cô ấy một tay chống đầu uể oải nhìn tôi.
Tôi ngồi đối diện cô ấy không hé răng.

Phoebe cười gõ gõ cái bàn.
"Phẫu thuật đã làm xong rồi, khi nào thì tháo băng gạc?"
"Bác sĩ nói tuần sau."
"Được rồi, đến lúc đó chị đi cùng em."
"Được nha."
"Đừng quên, ngày mai phải đến bệnh viện."
"Ngày mai, đến bệnh viện làm gì?"
"Nằm viện a."
"Em ổn lắm mà, nằm viện làm gì?"
"Ngày mai, chị đưa Khuynh Phàm đến công ty."
"Gì chứ??? Chị làm thật à!"
"Nhìn giống giỡn lắm à?"
Lúc này, tôi sốt ruột.
"Chị mang con đến công ty, có cái gì tốt đâu chứ."
"Như thế này đi, dù sao thì em cũng ăn không ngồi rồi, em cũng đến công ty đi, vừa chăm sóc cho con vừa làm trợ lý cho chị."
"Bây giờ chị đang chơi em đúng không!"
"....."
Thoáng chốc, biểu cảm Phoebe dần lạnh nhạt, trừng mắt hung dữ nhìn tôi.

Tôi nuốt nước miếng....
"Được rồi, được rồi, tuân lệnh thủ trưởng!"
"Cho nên, ngày mai em nhớ ăn bận gọn gàng, đừng làm chị mất mặt."
"Giờ em thành thế này, có ăn bận cũng có ai nhận ra em đâu?"
"Chị nhận ra là được."
"Tuân lệnh!"
"Đi ngủ trước đi, chị còn xem hồ sơ một lát."

"Dạ! Trưởng quan!"
Tôi tung ta tung tăng đi ra ngoài, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại hỏi Phoebe.
"Em đi làm kiêm chức trợ lý, có tiền lương không?"
"Không có."
"Gì chứ!"
"Cả ngày ăn không ngồi rồi, chị có hỏi em tiền phí sinh hoạt không?"
"Không giống nhau mà!"
"Có chỗ nào không giống?"
"Em...!hừ, nhà tư bản ác độc, chỉ biết bóc lột dân nghèo khổ cực."
"Dân nghèo khổ cực không có em trong đó."
"Chị...."
"Sao em lắm lời thế?"
Ăn mệt! Đóng cửa chạy lấy người! Về đến phòng ngủ, tôi bắt đầu đi tắm rửa, cứ như vậy, cuộc sống thản nhiên qua ngày, cô ấy vẫn sáng đi chiều về, còn tôi thì như cô vợ oán than mỗi ngày, nghĩ lại thì có thể đến công ty cùng cô ấy, coi như cũng giải sầu đi.
Nghĩ nghĩ, tôi lại cười.

Tình yêu cuồng nhiệt đến muộn nhiều năm, bây giờ chúng tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Có thể sống sót đến năm tháng này thật là tốt.

Ôm máy tính ngồi trên ban công, chán nản lướt web, cũng không để ý Phoebe về phòng ngủ khi nào.


Sờ sờ hộp thuốc bên cạnh, đã không còn điếu nào, muốn đứng dậy đi đến ngăn tủ lấy thuốc, nghe tiếng nước chảy bên trong, tôi cười gian manh.
A di đà phật, nhìn lén là vô tội, thất tình lục dục, sắc tức là không, không tức là sắc, Amen~~ tôi dáo da dáo dác, lấm la lấm lét đi đến nhà tắm, chỉ tiếc, cái cảnh xuân trong suy nghĩ của tôi lại không có~
Cô ấy yên lặng đứng trước bồn rửa mặt, tóc dài rũ bên má cô ấy, từ trong gương tôi có thể thấy được biểu cảm nghiêm túc của cô ấy.

Trong tay cô ấy chính là chiếc vớ đầy bọt xà phòng, không biết tại sao, lòng tôi lại ấm lên.
Cô ấy cao ngạo như vậy, ở trên sự nghiệp và cuộc sống đều là những thứ xa hoa được phục vụ chu đáo.

Dòng máu chảy trên người cô ấy cao quý không thể chê vào đâu được, từ nhỏ được nuông chiều mười ngón tay không dính nước, sợ là chiên trứng cũng chẳng biết chiên.

Bây giờ, lại an tĩnh giặt vớ cho tôi.
"Đứng ở đó ngây người gì vậy?"
Giọng nói mang theo chút lạnh lùng của Phoebe trước sau vẫn thế, tôi rùng mình một cái đi vào bên trong.
"Là chị mới phải, đang yên đang lành giặt vớ cho em làm gì?"
"Vậy chị đây nói với em, từ lâu chị đã giặt vớ và đồ lót cho em, em có cảm động đến khóc không?"
"Gì?".