Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 117: Chương 117





"Em nghe theo chị.

Một nhà chúng ta ba người đi đầu cũng đều nghe theo chị hết."
"Em không ngại Khuynh Phàm à?"
"Ngại cái gì chứ.

Chúng ta cùng nhau dạy dỗ con bé thành người, Soso còn cố ý muốn thân thiết với con bé kìa, muốn đem về làm con dâu đó."
"Vậy cũng tốt, đỡ lo sau này con bé không có đối tượng."
"Hôm nay, bác sĩ nói gì với chị?"
Phoebe nhìn tôi do dự, cuối cùng vẫn nói thẳng với tôi.
"Ngày mai, em phải tháo băng gạc."
"Cuối cùng cũng được tháo, cái đám này quấn cả đầu làm cho cái đầu em nó bự tổ chảng."
"Em đừng tạo áp lực cho bản thân, được không."
"Em bị huỷ nhan sắc, chị có chê em không?"
"Ngốc, cho dù em có tàn tật, thì chị sẽ quấn lấy em không từ bỏ."

"Ha.

Yên tâm, chỉ cần chị không bỏ đi thì em đây mãi mãi không đi."
....
Cả đêm, chúng tôi nói chuyện đủ thứ trên đời, bao nhiêu chuyện cùng với khổ sở, chúng tôi chưa từng nói rõ với nhau, đêm nay sẽ cùng nhau trong căn phòng bệnh ấm áp này giải quyết từng cái một, nói cho đến gần sáng.
Mới sáng sớm, bạn bè đã đến phòng bệnh của tôi, cảm giác như muốn mở tiệc vậy.

Phoebe tạm thời mặc quần áo của tôi, cô ấy bế Khuynh Phàm từ trong tay Soso, ngồi trở lại bên giường tôi.
"Có ngoan ngoãn nghe lời mẹ Soso không đó?"
"Đừng nói, thật sự rất nghe lời, tối hôm qua mình với Đại Tráng, mỗi người bế một đứa đi dạo, người khác còn nói bọn mình rất có phúc, một đứa thì béo tròn một đứa thì giống con lai.

Mình đây mặt dày nhận Khuynh Phàm làm con mình."
Tôi nhìn Soso đầy khinh thường, cô ấy cũng chẳng thèm bận tâm đến tôi tiếp tục khoe khoang.

Lúc này, bác sĩ chính đi đến, anh ta gật đầu lễ phép với Phoebe.
"Cô Lam.

Không biết...!đã chuẩn bị tốt chưa?"
Phoebe ra hiệu có thể, thế là tôi mặc đồ bệnh nhân ngồi dậy, không bao lâu có y tá đẩy dụng cụ y tế đi vào.

Mọi người im lặng không nói gì, tôi thấy trong mắt Phoebe đầy lo lắng.

Biểu cảm thế này không giống cô ấy cho lắm, sự thờ ơ hững hờ của cô ấy đi đâu rồi?
Bác sĩ dùng kéo cắt một đoạn băng gạc đi, rồi thong thả gỡ băng gạc ra, tôi có thể cảm nhận được đầu mình dần dần nhẹ ra.

Cho đến khi tầm nhìn của tôi có thể bao quát được hết những đồ vật ở trước mặt.


Tôi nhìn thấy Tố Duy đang nắm chặt tay Phi Tuấn, hốc mắt cô ấy có chút hồng.
Tôi chớp mắt nhìn Phoebe, Phoebe nở một nụ cười, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu tôi.

Tôi khẽ hỏi cô ấy.
"Có thể đưa gương cho em không?"
"Có thể."
Y tá cầm gương đặt trước mặt tôi, tôi thấy bên má trái bị lõm vào do bị bỏng, vết sẹo từ khoé mắt kéo dài đến cằm.

Tôi quay đầu đi, không để những người bên cạnh nhìn gương mặt của tôi.
"Cho tôi chút thời gian được không, tôi muốn ở một mình một lát."
Các bạn của tôi hiểu bây giờ tôi khó mà chấp nhận sự thật này.

Một đám người yên tĩnh rời khỏi phòng bệnh.

Tôi đứng dậy nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy bản thân trở nên khác thường, tôi nên làm thế nào để dung nhập với thế giới bên ngoài? Tôi nên làm sao đây để có thể ở cùng một chỗ với Phoebe?
Nhìn trên ô cửa sổ phản chiếu gương mặt tôi trên đó, tôi chán ghét nhắm mắt lại.

So với tưởng tượng của tôi nó nghiêm trọng hơn hẳn.

Lúc này, phía sau có người vòng tay ôm lấy tôi.

Tôi biết là Phoebe, tôi không chịu để cho cô ấy nhìn xem gương mặt của tôi.

Bao nhiêu chật vật của tôi đều thể hiện qua vết sẹo, Phoebe giơ tay lên ôn nhu xoay mặt tôi qua, đôi mắt cô ấy nhìn tôi đầy điềm tĩnh.
"Ngày mai chúng ta bắt đầu chữa trị đi, chị lập tức sắp xếp người làm thủ tục."
"Phi Ỷ."
Tôi giơ tay lên muốn đẩy tay cô ấy ra, nhưng mà cô ấy đã nhanh chóng chui vào trong lòng ngực tôi.
"Đều là do chị, là chị quá cố chấp muốn trả thù cho xong, chị xin lỗi, chị nên nghe em, đều là do chị làm hại em."
"Đừng tự trách."
"Từ trước đến giờ, em chưa bao giờ sợ hãi, em chỉ không biết làm thế nào để đối mặt với kết quả như vậy."
"...."
Phoebe hoảng sợ nắm lấy tay tôi.
"Chúng ta bắt đầu chữa trị đi.

Nghe lời chị được không?".