Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 116: Chương 116





Ngồi trên chiếc ghế thật lâu, cho đến khi tôi nhìn thấy Phoebe hoảng hốt tìm kiếm gì đó ở trong sân bệnh viện.

Trên tay cô ấy còn bế Khuynh Phàm, từ lúc xảy ra chuyện kia, hình như Phoebe đã thay đổi thái độ, mỗi lúc đều bế con không chịu buông tay.
Trên người cô ấy đã trút bỏ bộ đồ nghiêm trang, mái tóc dài cột lên tuỳ ý, Khuynh Phàm ở trong vòng tay cô ấy không khóc cũng không nháo, cô ấy ăn mặc quần áo thoải mái, tôi phát hiện Khuynh Phàm và cô ấy hình như mặc đồ giống nhau, cái loại này làm tôi hâm mộ không thôi.

Tôi đứng dậy đi đến chỗ cô ấy.

Cô ấy vội vàng nắm lấy tay tôi.
"Tiểu Phàm, em đi đâu thế, mọi người đều đang tìm em."
Cách một lớp băng gạc, tôi cố gắng nói chuyện.

Tay tôi nắm lấy tay cô ấy.
"Em ngồi trên ghế ngủ quên mất.

Đi về thôi."
Tôi nhìn gương mặt tái nhợt và quầng thâm mắt trên mặt cô ấy, đau lòng ôm cô ấy vào lòng.


Khuynh Phàm nhìn tôi có chút sợ, rồi lại tò mò muốn kéo băng gạc xuống.

Phoebe nghiêng người không cho Khuynh Phàm làm thế.
Tôi nghĩ, nhà có lẽ cảm giác là thế này.

Tôi muốn hôn lên mắt Phoebe, nhưng mà cái bộ dáng hiện tại sợ là rất khó, vừa đi vừa đùa giỡn với Khuynh Phàm.

Vào trong phòng bệnh, tôi nhìn bác sĩ đang nói chuyện với bạn của tôi, bọn họ nhìn thấy tôi đi vào thế là tự giác lảng đi.
Tôi thoải mái ngồi lên giường bệnh.
"Không cần giấu, tôi biết hết rồi.

Sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt."
Bước chân của mọi người dừng lại, mấy mặt nhìn nhau.

Tôi rất bình tĩnh, Phoebe đưa Khuynh Phàm cho Soso bế, ngồi xuống bênh cạnh tôi, cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
"Tiểu Phàm, bọn chị không muốn cho em biết, là sợ em có gánh nặng tâm lý, như vậy sẽ ảnh hưởng em hồi phục.

Bây giờ y học rất phát triển, chị đã hẹn với bác sĩ thẩm mỹ tốt nhất Hàn Quốc, chờ vết thương của em lành lại, chúng ta sẽ bắt đầu phẫu thuật thẩm mỹ, tất cả sẽ ổn thôi."
Tôi nhìn Phoebe, sau đó ôm cô ấy vào lòng.
"Cho em chút thời gian được không? Em rất mệt, bây giờ cảm xúc còn không ổn, cần phải có thời gian điều chỉnh lại.

Mọi người đi về đi, tôi không sao hết."
Tay tôi vẫn không buông Phoebe ra, cô ấy nhìn tôi thắc mắc, sau đó hiểu rõ gật đầu.

Soso đi đến gần giường bệnh.
"Đêm nay, tôi và Đại Tráng sẽ chăm Khuynh Phàm, sẵn tiện bồi dưỡng tình cảm cho thế hệ sau, chuyện này nhất định phải để mấy đứa nhỏ tiếp xúc với nhau."
Chúng tôi cười, Phoebe gật đầu.
"Vậy làm phiền các cậu."
"Nói gì vậy, chuyện này nên làm mà.


Hai người nên bồi đắp với nhau cho tốt đi."
Nhìn bạn bè rời đi, Phoebe giơ tay ôm chặt tôi.

Cô ấy càng ngày càng không giống cô ấy nữa, bả vai run run, nghẹn ngào nói không nên lời.

Tôi xoa mái tóc dài của cô ấy, đột nhiên cô ấy lại bật khóc trong vòng tay tôi.
"Đừng khóc, đã qua rồi."
"Em có biết chị ở bên ngoài sợ hãi thế nào không, chị sợ sẽ không được gặp em nữa, lúc nghe tiếng nổ, tâm chị như chết lặng.

Tại sao em lại chạy vào chứ!"
"Em không thể nào bỏ mặc chị và con ở trong đó.

Lỡ xảy ra chuyện gì, em sẽ hối hận cả đời."
"Đáp ứng với chị, sau này có xảy ra chuyện gì, đừng xúc động như vậy, chị không chịu nổi đe doạ lần thứ hai như thế."
"Ngốc, mọi thứ sẽ dần tốt lên.

Sẽ không xảy ra chuyện gì nữa hết."
Môi Phoebe lướt qua xương quai xanh tôi, tôi ôm lấy cô ấy, hận không thể đem cô ấy dung nhập vào cơ thể tôi.

Cả đời dài như vậy, hợp rồi tan kiểu nào cũng đã trải qua, tình yêu của chúng tôi chịu được gợn sóng, vượt qua vẫn không sợ hãi lùi bước, như vậy có thể bên nhau cả đời.
Nhưng mà gương mặt của tôi, biến thành thế này, tôi làm cách nào có thể ở lại bên cạnh Phoebe đây.


Chúng tôi nép vào nhau trên chiếc giường bệnh, cô ấy an tĩnh nhắm mắt lại, Phoebe đã không còn là người phụ nữ kiêu căng ngạo mạnh khí phách hùng hổ nữa, tôi nhìn bờ vai gầy của cô ấy, đau lòng muốn chết, đem chăn đắp lên người cô ấy, cơn buồn ngủ cũng kéo đến.
Có thể cùng người mình yêu nhất nằm cạnh nhau đi vào giấc ngủ, tôi đã thoả mãn rồi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe cô ấy nói mớ, tôi mở mắt ra nhìn cô ấy, cô ấy nhíu mày, ngón tay lạnh lẽo nắm chặt tay tôi.
"....!Tiểu Phàm....!Tiểu Phàm...."
Tôi nhìn thấy bên khoé mắt cô ấy có dòng nước từ từ chảy xuống, đưa tay lên vuốt ve mặt cô ấy, nhẹ nhàng mà lau, không đành lòng đánh thức cô ấy.
"A...."
Tiếng rên nhỏ của cô ấy làm máu trong người tôi muốn trào ra, tôi cười ôm lấy đầu cô ấy đặt bên vai.
"Mơ thấy ác mộng sao?"
Cô ấy gật đầu không nói.

Giấc ngủ đã bị phá quấy, chúng tôi cũng không còn buồn ngủ nữa.
"Tiểu Phàm, chờ hết bệnh rồi, chúng ta đi du lịch đi.

Chuyến du lịch đến trễ hai năm của chúng ta.".