"Sau đó, ông nội mới chấp nhận Tiểu Ỷ, còn anh mỗi ngày né tránh em ấy, cũng âm thầm theo dõi em ấy từng ngày lớn lên, cho đến một ngày mẹ em ấy chẳng nói chẳng rằng lặng lẽ rời khỏi nhà họ Lam.
Trong thế giới của em ấy, trụ cột đã sụp đổ.
Theo sau đó thì trụ cột của dòng họ này cũng ngả theo.
Sự áy náy đối với Tiểu Ỷ khiến anh trở thành thế này, thật ra bây giờ cũng khá tốt, anh cái gì cũng không cần, chỉ cần Tố Duy như vậy là đủ rồi."
Tôi không có cách nào nói tiếp về chủ đề này nữa.
"Mẹ của Phoebe tại sao lại rời đi, còn tai nạn máy bay là sao?"
Phi Tuấn nhìn chằm chằm vào cái bàn trước mặt, giống như đang cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra thế nào.
Im lặng một lát, anh ấy đưa tay ra nắm lấy tay tôi.
"Mẹ của Tiểu Ỷ là bị ông nội cưỡng chế bắt rời đi, đương nhiên mẹ của anh cũng có phần tham gia vào, anh ở ngoài cửa nghe được hai người họ nói chuyện.
Ông nội nói mẹ của anh đi giải quyết chuyện này, hơn nữa còn đưa cho mẹ của Tiểu Ỷ một tấm séc, qua không bao lâu thì mẹ của Tiểu Ỷ bỏ đi.
Chi tiết thế nào thì anh cũng không rõ.
Chỉ biết là không bao lâu, mẹ của Tiểu Ỷ xảy ra chuyện, khi đó mọi người còn không đem chuyện này nói cho Tiểu Ỷ biết."
Tôi cảm nhận được, chuyện còn phức tạp hơn mọi người nghĩ, chuyện xảy ra với mẹ Phoebe thật kỳ lạ.
Người biết rõ nội tình, e rằng chỉ có Lý Thư Hoa và ông Lam.
"Anh đừng buồn rầu quá, không có chuyện gì mà không vượt qua được.
Nói về Joan đi."
Phi Tuấn nhíu mày nhìn tôi, tôi không hiểu ý này là thế nào.
"Joan đúng là từng xuất hiện ở trong bữa tiệc của gia đình anh, nói chung cũng là con của một gia đình giàu có.
Nhưng anh cũng không biết Joan lại có tình cảm sâu đậm với Tiểu Ỷ như vậy.
Thật ra thời gian Tiểu Ỷ đi Pháp, anh không biết chuyện gì đã xảy ra với em ấy.
Chuyện Tiểu Ỷ từ chối lời cầu hôn của Joan là điều hiển nhiên rồi, bởi vì sự xuất hiện và sự tồn tại của em rất quan trọng, em là người duy nhất làm ảnh hưởng đến kế hoạch của em ấy."
"Em có đi gặp Triệu Thái An, anh ta cùng từng nhắc với em kế hoạch của Phoebe, em cũng không rõ lắm, rốt cuộc chuyện là thế nào nữa?"
Tôi có chút kích động nhìn Phi Tuấn, Phi Tuấn lắc đầu bất đắc dĩ.
"Có lẽ, kế hoạch trả thù này bắt đầu từ lúc anh đẩy Tiểu Ỷ xuống hồ bơi.
Nhà họ Lam nợ con bé quá nhiều, không có tình yêu thương của cha lẫn mẹ.
Ngoại trừ là công cụ kiếm tiền của nhà họ Lam, thì con bé chẳng có cái gì.
Anh vẫn luôn sám hối, hy vọng con bé có thể tha thứ cho anh, nhưng mà cho dù có tiếp xúc như thế nào, thì anh vẫn luôn bị con bé đề phòng.
Em không có ở ngoài hai năm, Kiệt Thế đã xác nhập với Trác Tuyệt, Bắc Thịnh Quốc Tế cũng bị Trác Tuyệt thu mua.
Thế là Trác Tuyệt cứ thế xâm chiếm cả thị trường của thành phố này.
Không thể phủ nhận thực lực của Tiểu Ỷ quá mạnh."
"Em vẫn luôn hiếu kỳ, tại sao Phoebe lại lật đổ Bắc Thịnh Quốc Tế?"
Phi Tuấn đột nhiên gõ trán tôi một cái.
"Em làm nhân viên ở Bắc Thịnh Quốc Tế lâu như vậy, chẳng lẽ không biết mẹ anh là cổ đông lớn nhất của Bắc Thịnh Quốc Tế sao? Bắc Thịnh Quốc Tế là do ông ngoại anh sáng lập.".
Đam Mỹ Hài
"Thì ra là thế, trách không được, Phoebe lại mua chuộc Triệu Thái An, cho anh ta làm gián điệp ở trong Bắc Thịnh Quốc Tế."
Tôi lẩm bẩm nói, Phi Tuấn dường như chẳng có chút phản cảm nào về sự trả thù của Phoebe, có lẽ đây là thái độ mà anh ấy dùng để sám hối, như thế nào cũng sẽ cam chịu.
Tôi và Phi Tuấn cùng nhau đi ra khỏi cửa, anh ấy chuẩn bị về nhà mùi mẫn với Tố Duy, tôi quyết định đi tìm Phoebe để nói chuyện, giữa chúng tôi có quá nhiều hiểu lầm, hết hiểu lầm này đến hiểu lầm khác, cứ tích dần theo ngày tháng, vậy mà chúng tôi chưa bao giờ ngồi lại nói chuyện đàng hoàng với nhau, cũng đâu giống mấy cặp đôi khác tự hiểu nhau mà thông cảm cho nhau.
Thôi thì ngồi xuống uống trà, nói rõ cho nhau nghe.
Tôi bước vào toà nhà văn phòng của Trác Tuyệt, lễ tân cũng đã đổi thành người khác, tôi lịch sự dò hỏi.
"Chào cô, cô có cần tôi giúp đỡ gì không?"
"Xin hỏi, Lam đổng có ở văn phòng không?"
"Lam đổng đang mở họp, xin hỏi cô có hẹn trước không?"
"Tôi không có, nhưng mà giúp tôi chuyển thông tin đến chỗ thư ký Đỗ, nói Vưu Phi Phàm có chuyện cần gặp Lam đổng."
"Cô chờ một lát."
Nhìn lễ tân cầm lấy điện thoại nội bộ nhấn số điện thoại quen thuộc, tôi bất đắc dĩ không nói nên lời, nhớ đến trước đây, chẳng cần nói gì cả, trực tiếp đẩy cửa văn phòng cô ấy là có thể gặp được nhau rồi, bây giờ muốn gặp cô ấy cần phải hẹn trước nữa.
Lễ tân nhỏ giọng nói gì đó, sau đó cúp điện thoại.
"Thư ký Đỗ nói không thành vấn đề, mời cô lên tầng."
"Cảm ơn cô."
Tôi lấy thẻ nhân viên tạm thời đến quét khoá thang máy đi lên lầu, ở đây chỗ nào cũng có hồi ức, tôi nhớ đến Tư Béo, cậu ta còn nợ tôi một bữa cơm.
Nghĩ đến Joan, không biết anh ta đang tung bay ở đâu.
Tôi nhắm mắt lại cũng có thể dễ dàng tìm được văn phòng của Phoebe, thư ký Đỗ đã đứng sẵn ở cửa văn phòng chờ tôi.
Tôi nhìn cô ấy rồi cười cười, gương mặt trắng bệch của cô ấy chẳng thay đổi theo năm tháng, cô ấy chỉ vào căn phòng đã từng là văn phòng của tôi..