Tình Nhân Của Tổng Tài

Chương 293: Trực Giác




Nhìn bóng dáng Hoắc Tư Danh, sáu người Aron, Lin, San, Roy, A và Khẩm Vinh Kiệt không khỏi rùng rợn, phải biết Hoắc Tư Danh mặc dù rất đáng sợ... nhưng lần này khác với mọi khi...

Giọng nói anh ung dung đến nổi không ai nghĩ anh đang tức giận, nhưng họ thì khác, dù đã mấy năm không chung nhau vượt hoạn nạn nhưng không phải không từng nên khi Hoắc Tư Danh càng tỏ ra bình tĩnh bao nhiều thì độ hung tàn càng lớn bấy nhiêu.

Một đám nhanh chóng theo sau Hoắc Tư Danh còn Aron thì vừa đi vừa gửi địa chỉ cho những người đang đi đường sau hướng khác bọn họ.

•••••••••

Căn cứ HK ở SiLa ngay vị trí này rất lớn và rộng, ở đây có nhiều nguồn thông tin dữ liệu hơn những nơi khác nhưng Hoắc Tư Danh đã sớm phòng bị nên những thứ quan trọng đã được đem về nước B ngay ba năm trước.

Phía sau HK có một cánh rừng dày đặc, đây là rừng có sẵn từ trước, nên lúc mua thì có mua gần 1/4 là đất rừng, có sẵn cây cối tự nhiên, thay vì chặt bỏ thì Hoắc Tư Danh giữ lại, chỉ chặt những cây cần chặt để xây hàng rào kiên cố thôi.

Đi sâu vào khu rừng nhỏ sẽ thấy một bức tường chắn cao, và có hai lối phía sau, cách nhau tầm 500m, đương nhiên... những người ở đây, ngoài vài người chức cao ra thì không ai biết có lối thứ hai này.

Cũng như hiện tại, " ông ta " ôm Hứa Doãn Hạ đi ra cửa sau thứ 2, còn người của ông ta lại canh ở cửa sau số một, nhầm đánh lạc hướng những người HK nếu có bị bắt gặp.

Ngoài bốn người Aron, Lin, A và Khẩm Vinh Kiệt ra, thì Roy và San lần đầu biết đến cửa sau thứ hai này cả đám không khỏi ngỡ ngàng...

Hoắc Tư Danh lại nhìn theo định vị từ điện thoại đi tiếp về sau và sau nữa mãi gần tớ cánh cửa thứ hai mới dừng lại.

Vốn anh còn rất lo lắng cho cô, vì cho dù cô có vũ khí thì cũng không thể thoát nhanh nếu gặp nhiều người... chính là Hạ Hạ của anh là ai chứ... hiển nhiên trên người có sẵn vũ khí.

•••••••

Lúc đó.

Sau khi Hoắc Tư Danh rời đi không bao lâu, Hứa Doãn Hạ vốn đang ngủ say thì mở to hai mắt ra, bản thân cô vô cùng lo lắng... Cô không phải là người có giác quan thứ sáu, nhưng cô chắc chắn so về trực giác của cô ít nhiều gì cũng đúng 2/10.

Đang ngủ nhưng trong lòng lại vô cùng bất an lo lắng, Hứa Doãn Hạ nhanh chóng ngồi dậy đi nhanh vào phòng tắm đóng cửa lại.

Nhìn phòng tắm đơn giản như vậy thôi chứ Hứa Doãn Hạ lại đem vài cái vụ khí đưa vào giấu bên trong, và chỉ mỗi Hoắc Tư Danh thôi mới biết.

Cũng không biết có phải cô quá đa nghi hay không chính mình thay thành bộ đồ thun bó sát người cho dễ vẫn động, nhét hết mấy con dao nhỏ dùng để phóng phi tiêu cùng với roi điện ngắn mềm vào mấy cái túi, đương nhiên sẽ cộm lên nhưng... có ngu đâu để người nhìn thấy, trên ngực cô lại nhét thêm cây súng cỡ nhỏ nhất mà Hoắc Tư Danh đưa cho cô, sau đó cô mới mặc lại bộ váy ngủ rộng thùng thình đi ra ngoài giường nằm lại vị trí cũ.

Cô chỉ mới nhắm mắt tầm hai mươi phút thì lại nghe thấy tiếng người mở cửa, mặc dù không nghe Hoắc Tư Danh nói gì nhiều về vụ việc hiện tại, nhưng chính cô cũng tự suy đoán ra trong HK có gian tế và cô tin là ngoài cô ra Hoắc Tư Danh cũng nghĩ vậy, chính là anh vẫn còn chưa chắc chắn người nào, nên mới tỏa ra như vậy...

Tiếng bước chân ngày một gần hơn, Hứa Doãn hai mắt nhắm chặt hơn liền nghe tiếng gọi.

" Chị dâu nhỏ. "

Hứa Doãn Hạ cảm thấy hơi hoang mang mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng không thoát khỏi hoang mang... hai mắt dần dần mở ra thu hết toàn khí lạnh, liền chuyển sang sắc bén và sợ hãi trong đó mà hỏi người trước mặt cô là ai.

Nghe được câu trả lời, Hứa Doãn Hạ không khỏi nheo mắt lại nhìn, sau đó lại dùng chiêu cũ mà thực hiện, vì cô quan sát thật kỹ " ông ta " thì xác định ông ta rất mạnh, cô mà đối đầu trực diện sẽ thua, nên nhanh chóng gọi người.

Người tính lại không bằng người tính, ông ta không mắc bẫy cô, không những thế còn tát cô... tay bị nắm chặt... lúc đó cô đã thật sự sợ hãi.

Một phần nào đó khi con người biết bản thân sẽ thua cuộc, nhưng vẫn cố gắng đi tới nhanh thì càng hoảng loạn huống chi cô...

Cô gọi " Cứu " gọi liên tục mãi đến khi có mùi thuốc mê gì đó đưa ngay mũi cô, cô mới bình tĩnh một chút mà nín thở giả ngất.

Cô tuy là người Cố Gia, nhưng cô cũng là người Hứa Gia, không lẽ một gia đình Y đức lâu đời như vậy lại có thể khiến cô không biết thứ gì... biết không chỉ biết một vài thứ mà là rất nhiều nhưng chia nhỏ, vì cô thật sự lười nên không quá chú trọng. Đến bây giờ... khi giả ngất cô mới nhận ra... nếu lúc đó cô không tìm tòi mấy cái thuốc mê này có phải hay không bị người đưa đi thật.

Nghe được giọng nói đầy khinh bỉ của gã. Cô không khỏi chán ghét cực độ, nhưng cô không thể tỉnh ngay vì nếu tỉnh ngay cô liền chết... cứ thế nghe theo tiếng nói không ngừng của ông ta, lại nghe đến tiếng cười ác cảm rồi tiếng chạy hì hục của cả, như là tới đâu đó... thật xa...

Nhưng cô không tin ông ta lai chạy nhanh như vậy, mặc dù cô nhẹ thật như không thể nào nhanh như vậy được, cô tự đặt lòng tin hy vọng vào chính mình mà nói " Ông ta vẫn chưa ra khỏi căn cứ. "

Khi hai mắt cô mở ra...

•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Cầu phiếu, cầu phiếu nha!