Sau khi ăn xong một buổi tối, Hứa Doãn Hạ lại được Hoắc Tư Danh ôm thẳng lên phòng ngủ.
Trên giường, Hứa Doãn Hạ vẫn dựa vào lòng ngực Hoắc Tư Danh, tay ve vãn trước ngược anh môi khẽ mấp máy hỏi.
" Anh nói xem... Ken thật sự an toàn sao? "
" Như vợ nói đó... Ken còn chưa làm gì cho chúng ta thì làm sao chết! " Hoắc Tư Danh vuốt ve lưng Hứa Doãn Hạ khẽ nói.
Hứa Doãn Hạ thở ra một hơi " phù " lại nhẹ giọng nói.
" Anh nghĩ anh hai em biết chuyện chưa? "
Hoắc Tư Danh nhíu nhíu mày lại, nhưng không giấu giếm thừa nhận.
" Anh hai biết rồi... " không đợi Hứa Doãn Hạ hỏi. Hoắc Tư Danh lại nói.
" Hôm kia, anh hai có gọi điện thoại hỏi anh... "
Hứa Doãn Hạ hai mắt mở to kinh ngạc lại hỏi.
" Hỏi gì? "
Nếu giấu được cô thật muốn giấu, thà rằng để anh hai không biết còn hơn... Chính anh vẫn còn rất hối hận khi chưa từng yêu thương Ken trọn vẹn ngày nào... càng hối hận khi chưa kịp thừa nhận tình cảm mình nói một câu trọn vẹn " Yêu Anh... " mà bây giờ lại nhận được tin dữ.
Hoắc Tư Danh vẫn vuốt ve nhẹ lưng cô nói.
" Anh hai hỏi Ken sẽ sống chứ? Anh nói sống! Rồi anh ấy hỏi về em thêm vài ba câu nữa tắt máy. "
Hứa Doãn Hạ mơ màng hai mắt sắp mở không nổi nữa, miệng máp máy nói.
" Ken nhất định sẽ sống. "
Sau đó lại thiếp đi, Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ, chính anh lại suy nghĩ sâu xa...
Nói anh không lo là không đúng... anh lo chứ nhưng... nếu anh không giữ bình tĩnh thì ai sẽ giữ bình tĩnh...
•••••••
SiLa Nữ Đế.
" Các người không mau đi bắt ba tên rác rưởi kia về đây... bộ muốn vợ con các người chết hết hay sao? " Nữ Hoàng từ trên cao nói vọng xuống, hai mắt đỏ ngấu lửa giận.
" Chúng tôi... chúng tôi đã tìm khắp mọi nơi.., nhưng không thấy. " Một người đàn ông cao to quỳ phía dưới khẽ nói.
" Các người... haha... chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ đúng không? " dừng một chúng, môi bà Nữ Hoàng khẽ câu lên nham hiểm hô to.
" Người đâu? Dẫn những người đó vào đây. "
Lời nói vừa dứt, những người lính của bà Nữ Hoàng dẫn một đám đàn bà và con gái lẫn con trai lên
Người vừa lên, đám đàn ông đang quỳ phía dưới hai mắt trừng to, còn chưa kịp nói gì thì bà Nữ Hoàng khẽ nói to.
" Móc mỗi con đàn bà đó, một con mắt cho ta. " dứt câu môi bà khẽ câu lên vui sướng.
Tiếp theo đó là tiếng la hét thê lương của những người đàn bà phụ nữ bị móc mắt, và những thanh âm hoảng sợ của những cánh đàn ông đang quỳ phía dưới cầu xin.
" Nữ Hoàng... xin bà... xin bà hãy tha cho vợ con tôi. "
" Xin bà. "
" Làm ơn tha cho vợ con tôi đi... "
" Làm ơn... "
" Xin... xin bà... "
" Nữ Hoàng làm ơn... "
Nhưng đáp lại là sự vô cảm của bà Nữ Hoàng, những tiếng thét không ngừng vang lên.
" Aaaaaaa. "
" Aaaaaaa đừng... "
" Làm ơn tha cho chúng tôi... A... a. "
Những con mắt bị rớt xuống lê láng đầy sàn cung điện, gương mặt của những người phụ nữ đó dính bê bết máu... tiếng khóc tiếng thét thê lương vang khắp cả đại sảnh cung điện.
Những người đàn ông quỳ dưới sàn ngơ ngác đau lòng nhìn vợ của mình, hai tay khẽ nắm chặt còn chưa hồi phục tinh thần thì giọng nói của Nữ Hoàng lại vang lên...
" Ta cho các người 3 ngày, nếu các người không tìm thấy ba người đó thì đừng bao giờ tưởng gặp đến vợ mình nữa. " dừng một chút môi khẽ câu lên nói.
" Các ngươi nên nhớ... sau ba ngày... ta mà không thấy 3 người đó thì đợi nhận đầu vợ con các người đi. hahahaha. "
Nói xong cũng nhanh chóng rời đi. Bỏ lại một đám đang quỳ ở đó ngơ ngác không thôi.
Bon họ... bọn họ gặp phải ác quỷ...
••••••••••••••••••••
13/15 chương.
Vốn muốn viết nhanh cho các tình yêu rồi! Nhưng hôm nay ở chỗ Boo mưa to đến nổi Boo lại không dám ngồi ôm lap hay máy tính bảng >< nên giờ này mới viết đăng lên đây ahuheo.
Đọc xong nhớ bỏ phiếu ủng hộ Boo nha ><.