Tình Nhân Của Tổng Tài

Chương 229: Là Mơ... Là Mơ Thôi Phải Không?




Sáng hôm sau.

Hứa Doãn Hạ dần dần tỉnh dậy, cả người cô lại cảm thấy thực nhẹ nhỏm, không có cảm giác mệt mỏi như mọi khi nữa, lại nhìn chân... cô giơ lên xuống vài lần, hiển nhiên lại không có cảm thấy đau, Hứa Doãn Hạ nhíu mày thầm nói " Kì Lạ ", không lẽ chính cô bị ăn đến sạch sẽ như vậy lại hết đau nhức??

Nhưng là cô không để ý mấy thứ đó, không còn mệt với đau nữa là tốt rồi, không cần phiền Hoắc Tư Danh. Hứa Doãn Hạ nhìn quanh căn phòng lại không thấy anh đâu, mày cô nhíu chặt lại... từ bao giờ anh lại rời khỏi giường khi cô còn ngủ thế? Cô nghĩ một lúc, củng không nghĩ gì nhiều, ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân... chính là bước vào phòng tắm, một tờ giấy đặt ở đó. Hứa Doãn Hạ không chậm cầm lên đọc, vừa đọc môi cô khẽ câu lên vui vẻ.

" Vợ dậy nhớ ăn sáng nha, anh đi họp sớm nên không đưa vợ đi được. Umoazz... "

Hứa Doãn Hạ đặt tờ giấy xuống, đi vào tắm... sau khi tắm xong, thay đồ xong... bước ra ngoài... Hứa Doãn Hạ lại cảm thấy có gì đó là lạ sau căn nhà âm u hơn mọi ngày nhĩ, nhưng cô vẫn tự lừa chính cô thầm nói chắc do chính cô quá đa nghi thôi. Nên lấy túi xách theo lại lái xe đi làm...

Đi một đoạn đường dài, Hứa Doãn Hạ cứ luôn cảm thấy giống như có ai đó đang theo sau cô, nhưng khi cô hình vào kiếng chiếu hậu thì không thấy gì hết, Hứa Doãn Hạ khẽ thở ra một hơi không nhanh không chậm lái xe với tốc độ cô hay lái đi đến Doãn Hạ.

Một thân bạch xinh đẹp đi vào, đám nhân viên không ngừng gật đầu chào hỏi, cô cũng khẽ cười đáp lại, chính là cô lại nghe tiếng Hoắc Tư Danh la lên.

" Vợ... cẩn thận... " giọng nói không giấu được sự vội vàng trong đó.

Sau đó... cô cảm nhận được chính cô được anh ôm vào lòng, còn chưa tỉnh táo lại thì hai bên tai cô nghe tiếng súng kịch liệt... tiếng súng nổ liên tục.

" PHẰNG PHẰNG...."

Cả người Hứa Doãn Hạ không kiềm được run rẩy... những tia máu chảy xuống lòng ngực đang che chở cô...Hứa Doãn Hạ ngẩng đầu lên... đập vào mắt cô là Hoắc Tư Danh cả khuôn mặt toàn bộ điều là máu...

Tiếng súng chấm dứt... cả người Hoắc Tư Danh vô lực ngã xuống... Hứa Doãn Hạ hai mắt mở to vội vàng gọi...

" Tư Danh... Tư Danh... "

" Đừng đùa nữa chồng... không... không vui đâu mà... chồng ơi... " Hứa Doãn Hạ không tin, quỳ gối nắm chặt tay anh vội vàng gọi to... gọi thật to.

Bàn tay Hứa Doãn Hạ nâng đầu Hoắc Tư Danh lên đặt nhẹ lên đùi cô lại gọi.

" Chồng ơi... hôm nay không phải cá tháng tư mà. "

" Chồng... " nước mắt cô chợt ứa ra... hai tay run rẩy sợ hãi lại la lớn lên...

" Chồng...Chồng ơi... "

" Em không cho anh ngủ, mở mắt ra nhìn em đi... đùa vậy không vui đâu..."

" Nhìn em đi... xin chồng...ahuhu chồng... "

Như cảm giác được đây không phải trò đùa... Hứa Doãn Hạ vội cầu cứu những người xung quanh.

" Người đâu... người đâu rồi... giúp tôi gọi điện thoại... người đâu hết rồi...aaaa "

" Gọi điện thoại... gọi cấp cứu... gọi giúp tôi... giúp tôi với... "

" Chồng tôi bị người bắn... giúp tôi với... "

Đáp lại Hứa Doãn Hạ là sự im lặng đến đáng sợ quỷ dị, cô ngẩng đầu lên nhìn...cả đại sảnh Doãn Hạ toàn máu...không có một bóng người... toàn bộ đều là máu... Hứa Doãn Hạ cắn chặt môi đến bật máu, kiềm nén sự sợ hãi chính mình, cô đặt nhẹ Hoắc Tư Danh xuống lại đi tìm điện thoại.

Điện thoại ở trước mặt cô nhưng bấm mãi nó không sáng... Hứa Doãn Hạ ú ớ khóc không thành tiếng, bò nhanh qua chỗ Hoắc Tư Danh đang nằm, nhìn anh... nước mắt tràn ra rơi xuống khuôn mắt dính đầy máu đó... Hứa Doãn Hạ cúi đầu xuống trước ngực anh nghe nhịp tim...

_______________ Một thanh âm cũng không có... Cô hung hăng đập mạnh vào lòng ngực anh vừa đập vừa kêu gào trong tuyệt vọng nhưng... đáp lại cô vẫn một không gian yên tĩnh đến đáng sợ.

Tại sao... tại sao lại như vậy... là mơ là mơ phải không?

" Tư Danh... Tư Danh... "

••••••••••••••••••••••••••••••

Từ giờ cho tới chủ nhật, đủ 40K phiếu Boo sẽ bão 10 chương nha!

Thương Boo thì hãy LIKE và VOTE ( bỏ phiếu) ủng hộ Boo đi nè! Rảnh thì thả xuống comment tạo động lực để Boo viết tiếp chương sau nè!