Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 19




A, tôi hơi nhức đầu, cảm giác như có ai đó đang đập búa vào đầu tôi vậy. Nhưng mà tôi nhìn kĩ lại một chút, chỉ thấy bên cạnh tôi có người nào đó rất mơ hồ.

“Muốn tắm trước không?” Người kia hỏi.

Tôi cũng không biết có phải người kia đang hỏi tôi không nữa, nhưng mà mẹ tôi có từng nói, gặp người khác thì phải lễ phép, mặc kệ chuyện gì thì cũng phải cười đáp lại.

Thế là tôi cười với người ta.

Trên tay người kia vốn đang cầm quần áo, thoáng cái đã rơi xuống đất, hơn nữa anh ta còn không nhặt quần áo lên, chỉ là tiếp tục nhìn tôi trân trân.

Tôi vẫn cười với anh ta.

Sau đó anh ta lập tức mang tôi lột sạch rồi quăng vào bồn tắm, anh ta giúp tôi tắm rửa, tắm qua tắm lại rồi lại nói với tôi: “An An, cười lại lần nữa.”

Tôi lại tặng cho người ta nụ cười xáng lạn.

Trong chớp mắt, tôi cảm thấy người này có gì đó không giống với vừa rồi, nói chung, y như quái thú vậy, hơi đáng sợ.

Tôi yên lặng tiếp tục cười với anh ta, cảm giác như nếu như mình nghe lời, thì anh ta sẽ không ăn mình đâu.

Kết quả tôi sai rồi.

Tắm xong, trở lại trên giường, anh ta liền hôn tôi.

Tôi không biết tại sao anh ta lại muốn hôn tôi, lúc trước mẹ tôi hôn tôi thì nhẹ nhàng lắm mà nhỉ, nhưng mà người này hôn lại dùng sức quá, cảm giác là lạ, so với cách hôn của mẹ tôi thì chả giống gì cả.

Tôi thấy hơi sợ, kéo áo anh ta hỏi: ” Anh có thể đừng hôn tôi mà dùng sức có được không?”

Anh ta im lặng, lại nhìn tôi một lúc, hôn nhẹ lên đôi mắt của tôi rồi nói: “Em cười nữa đi.”

Thanh âm trầm trầm, thật là dọa người.

Tôi thành thật lập tức nở nụ cười, sau đó lại cảm giác như có thứ gì đó tiến vào,cực kì không thoải mái.

Tôi sợ hết hồn, lập tức muốn chạy xuống giường.

Sức lực của người kia thật khỏe, ngay sau đó liền tóm được tôi.

“Anh đừng làm nữa được không, chả thoải mái tí nào cả.” Bị anh ta ôm chặt lấy, tôi nhỏ giọng oán giận.

Người kia liền nói với tôi: “Anh đi tắm, em đợi một lát.”

Tôi vui mừng gật gật đầu, à đùng rồi, còn muốn cười nữa.

Anh xoa xoa đầu tôi, lấy xong quần áo rồi rời đi.

Đợi đến lúc anh tắm xong rồi chui vào chăn, thật ra tôi đã mơ màng sắp ngủ, mí mắt nặng trĩu, đã muốn nhắm tịt lại rồi, nhưng do lúc anh chui vào chăn, có hơi lạnh. Tôi lại tỉnh.

Anh ôm tôi, rồi hỏi: “Còn nhức đầu không?”

Giọng nói bây giờ êm hơn nhiều rồi.

Tôi lắc đầu.

Anh tiếp tục nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng tiếp tục nhìn chằm chằm anh.

Anh giơ tay che mắt tôi lại.

“Đừng nhìn, nhìn nữa anh lại không nhịn được đâu.”

Tôi không hiểu lắm anh đang nói về vấn đề gì, nhưng lại lơ mơ ngửi thấy mùi nguy hiểm, rất nghe lời nhắm mắt lại.

“Em biết anh là ai sao? Anh là ai?” Anh hỏi.

Tôi suy nghĩ một chút: “Cũng không rõ lắm, nhìn mặt thì hơi quen quen.” Trực giác cảm thấy người kia không cao hứng lắm, lập tức nói: “Tôi cũng không nhớ rõ mình là ai.”

Đối phương do dự: “Cũng đúng, nếu như em có nhớ, khẳng định có chết cũng khăng khăng giữ đúng qui tắc tổng tài của mình.”

Qui tắc tổng tài? Nghe quen quen.

“Qui tắc tổng tài là gì?” Tôi hỏi.

Một lúc sau anh mới ôn hòa nói: “Chính là chỉ được cười với anh thôi, còn phải nghe lời nữa.”

Tôi mở mắt, cười với anh một cái, rồi lại nhắm mắt.

“Vậy anh là ai?” Tôi hơi buồn ngủ.

“Anh là người em thích nhất, cũng là người thích em nhất.” Anh trả lời như vậy.

Người thích nhất?

Ba mẹ là những người tôi thích nhất mới phải.

Tôi thật sự buồn ngủ, vẫn luôn ngáp, không có tí sức lực nào để nói chuyện cả.

Đến lúc lại mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy người bên cạnh nói: “Vẫn chưa thể nói cho em biết anh là ai được, nếu không thể nào em cũng tức giận cho xem.”