Tình Nhân Chất Lượng Cao Của Gấu Trúc Đỏ

Chương 24




Edit + Beta: Ngôn Ngôn, Nhiên Nhi, Hua

Lạc Ấn không phải là một người cá tính, nhưng lần này cũng thiếu chút nữa là không kiềm chế được chính mình. Chỉ cần anh vừa nghĩ đến một người sạch sẽ và tốt đẹp như Hoàng Điểm Điểm, vào lúc anh không thể gặp mặt lại gặp phải chuyện dơ bẩn và tàn nhẫn như vậy, trái tim giống như bị người ta ném xuống đất giẫm lên giẫm xuống. Từ lần đầu gặp gỡ anh đã nghĩ làm thế nào để cứu Hoàng Điểm Điểm ra khỏi hố lửa, lại không ngờ phòng ngày phòng đêm, chưa kịp tìm được chứng cứ phạm tội của chủ quán lòng dạ đen tối, Hoàng Điểm Điểm đã…

Lạc Ấn nắm chặt  tay, nhịn xuống tâm ý chua xót trong lồng ngực, cố hết sức kiềm nén tâm trạng của bản thân. Hoàng Điểm Điểm không nói gì, anh vẫn là không nên hỏi, nhưng điều này không có nghĩ là anh cam tâm. Trong lòng Lạc Ấn cực kỳ căm hận, anh sợ Hoàng Điểm Điểm bị kẻ xấu uy hiếp, không dám nói ra cảnh ngộ của bản thân, cũng sợ Hoàng Điểm Điểm chưa đủ tín nhiệm đối với mình, không chịu nói với anh cảnh ngộ của bản thân. Anh lại càng hận chính mình hơn, từ nhỏ bố đã dạy anh là phải tính trước làm sau, làm người phải trầm ổn ung dung thản nhiên, anh vẫn luôn nỗ lực hướng về mục tiêu này, nhưng hiện tại thì sao? Ông trời lại mở cho anh một trò đùa ác liệt như vậy, Lạc Ấn gần như muốn cắn môi mình đến bật máu.

Một bên anh tận lực nuốt lời nói bị nghẹn lại cùng với máu xuống, một bên cẩn thận quan sát Hoàng Điểm Điểm từng li từng tí. Một khi đã bắt đầu nghi ngờ, không khó phát hiện trong nét mặt của Hoàng Điểm Điểm có phần khác thường, Lạc Ấn quả thật muốn cho mình một quyền, tại sao trước đó anh lại không phát hiện ra chứ, trong nụ cười của Hoàng Điểm Điểm rõ ràng mang theo sự miễn cưỡng.

Hoàng Điểm Điểm cũng rất tuyệt vọng, cậu biết trước mặt người khác xoa ngực là không đúng, nhưng cậu thật sự muốn xoa một cái, lúc bị cắn cũng không có đau như vậy, bây giờ lại từ từ sưng lên, ngược lại là đau đến mệt não, tiếp sau đó còn từng đợt đau nhói. Tê…Hoàng Điểm Điểm tức giận, lại không dám biểu hiện ra ngoài, cấn thận từng chút một dùng cánh tay của mình chà xát nơi đó, đau quá, bị cái áo mài mài dường như lại càng sưng hơn, sớm biết như vậy đáng ra nên dán băng cá nhân khi ra cửa.

Hoàng Điểm Điểm hi vọng Lạc Ấn vẫn luôn quan sát cậu không phát hiện ra động tác nhỏ này, khóe miệng cũng hơi rũ xuống sờ đến vị trí luôn xấu hổ kia, tim Lạc Ấn đau nhói.

Anh hô hấp từng ngụm từng ngụm, giống như một người đang chết đuối trong nước được vớt lên bờ, nhưng tình trạng đã đau đớn đến mức không thể chịu đựng được nữa. Em làm sao, em làm sao…lại khiến cho người khác đau lòng đến thế? Lạc Ấn thô bạo kéo cánh tay của Hoàng Điểm Điểm đang bế mèo con lên “Đi theo anh.” Vừa mở miệng giọng nói vốn nghẹn ngào lại trở nên khàn khàn. Hoàng Điểm Điểm hoảng loạn ngẩng đầu nhìn anh, Lạc Ấn không nói lời nào mà bắt lấy cổ tay cậu, kéo cậu đi về phía ký túc xá.