Anh chỉ..... Cảm thấy, khi anh vừa mở miệng nói chuyện, cô sẽ vô cùng khách sáo khi đứng cạnh anh, che giấu bản thân mình thật kĩ, không để bất cứu ai có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, hơn nữa toàn thân cao thấp đều toát ra sự bài xích người ngoài.
Dịch Giản thầm thở dài trong lòng, hỏi: "Em thích chơi sao?"
Chung Tình sửng sốt, anh không giận sao?
Nhưng vì sao cô lại có cảm giác như thế?
Hơn nữa, anh lại hỏi vấn đề như vậy, cô thật sự không biết trả lời thế nào.
Nhưng, vẫn gật đầu: "Chưa từng qua nhưng lại cảm thấy rất mới lạ."
Dịch Giản không lên tiếng, vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt như trước, trên mặt cũng không còn bất kì vẻ hỉ nộ ái ố nào, thậm chí khi anh quay đầu đi, ánh mắt vẫn như lạc vào hư không, không biết đang suy nghĩ điều gì.
10 giây... 20 giây... 30 giây... 60 giây... 180 giây...
Anh cũng không có ý nói chuyện.
Mà Chung Tình, thì sắp không chịu nổi nữa rồi.
Cô muốn đi vệ sinh, thật ra thì chuyện này không có gì to tát, ở nước ngoài, tư tưởng đã khá cởi mở, mấy chuyện này có thể nói ra rất tự nhiên.
Nhưng Chung Tình không giống thế.
Bị vun đắp bởi truyền thống hơn năm nghìn năm của Trung Hoa, ở thời đại này, cô gái nào dám?
Chung Tình không nhịn được lại nhẹ nhàng kêu một lần nữa: "Thiếu tướng..."
Dịch Giản lại quay đầu, phát giác cô như thật sự có chuyện, chăm chú nhìn cô, chờ cô trả lời.
Chung Tình nhắm hai mắt, cúi đầu, không lên tiếng, mặt lại đỏ hoàn toàn, siết chặt quyền, lúc này mới dám lầm bầm hệt như muỗi: "Thiếu tướng... Chung Tình muốn đi... Muốn đi... vệ sinh......"
Cô chưa bao giờ nói với bất cứ người đàn ông nào như thế.
Cô chỉ biết ở trước mặt đàn ông, phải căng thẳng, phải nội liễm, phải thuận theo, phải phục tùng!