Dịch Giản nhìn dáng vẻ này của cô, không cần đoán cũng biết nhất định là cô cố ý không mua, cũng không biết là vì nhìn cô như vậy nên tâm tình anh tốt, hay vì muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, mà hôm nay anh nói rất nhiều, nhìn bóng lưng cô, anh nói thêm một câu: "Nhớ kỹ, em nợ tôi một chiếc quần... lót!"
Chung Tình nghe thấy như vậy, bỗng nhiên trợn to hai mắt, cô không thể tin được câu này lại được nói ra từ trong miệng của Dịch Giản.
Người đàn ông này cho tới nay, đều rất thong dong nho nhã, hờ hững coi thường, làm sao có khả năng nói ra những lời như vậy!
Chung Tình theo bản năng cảm thấy Dịch Giản là đang nói đùa, nhưng rồi lại cảm thấy người đàn ông như vậy sẽ không phải là người hay nói đùa, cô xoay đầu nhìn về phía Dịch Giản.
Cô nhìn chăm chú Dịch Giản, dường như muốn từ trong đôi mắt của hắn nhìn đi ra được một chút hi vọng, hi vọng hắn không nói thiệt.
Vậy mà............ Lại phát hiện vẻ mặt hắn thế nhưng rất thành thật, đàng hoàng trịnh trọng nhíu mi lại, cầm chiếc quần tây màu trắng chậm rãi mặc vào.
Dịch Giản lúc này, vẫn chưa mặc quần vào, xuyên qua chiếc quần trong hắn đang mặc…. Chính là chiếc quần lót……..màu đen
Hơn nữa, còn là hình tam giác
Vóc người của hắn rất tốt, khung xương đều đặn.
Vóc dáng cả người hoàn hảo như vậy, giống như được vẽ ra từ trong bức tranh, làm cho người ta có cảm giác rất thư thái.
Chung Tình đưa tay ra, không nhịn được dụi dụi con mắt, lúc này mới chợt hiểu ra mình đang nhìn cái gì.
Một luồng xấu hổ và e lệ từ đáy lòng tràn ra trái tim, cô theo bản năng muốn nhắm hai mắt lại, vừa vặn Dịch Giản lúc này lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía cô, cùng đối mặt với cô.
Dịch Giản thủ sẵn đai lưng, động tác không nhanh không chậm rất mê người, toàn thân từ trên xuống dưới tràn ngập một luồng khí chất siêu phàm thoát tục, khí chất cao quý, còn mang theo một loại khí tức đặc biệt âm nhu.
Loại âm nhu này, nhiều hơn một phần thì sẽ biến thành mạnh mẽ, thiếu đi một phần thì sẽ biến thành nhu nhược, không người bình thường nào có thể bắt chước được, hơn nữa nhất cử nhất động của hắn còn làm cho người ta cảm thấy có một loại ảo giác dịu dàng lười nhác.
Dịch Giản phát hiện cô gái nhỏ này đang nhìn mình đến đờ người ra, ánh mắt trở nên hơi sâu thẳm, lẳng lặng nhìn Chung Tình một hồi, mới vẫy tay về phía cô, ra hiệu cho cô lại đây!
Chung Tình không nhúc nhích, cô cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ thẹn thùng, tựa như thêu hoa trên gấm, làm cho cả người cô phút chốc phát ra ánh sáng rực rỡ.
Dịch Giản nhìn thấy Chung Tình như vậy, không có mở miệng nói chuyện, chỉ bước lên phía trước, đi đến chỗ cô.