"Chung Tình, cô phục vụ bàn của Thiếu tướng, Ngọc Hương, cô phục vụ bàn của cậu Hai..."
Tử Uyển sắp xếp xong đi mất, những người nữ hầu khác không nhịn được bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.
"Chung Tình? Mới tới mà có thể phục vụ Thiếu tướng?"
"Đúng vậy, cũng không biết cô ta dùng thủ đoạn gì, mua chuộc chị Tử Uyển!"
"Ta đoán chắc yến tiệc này cũng phải một tháng, xem ra chỉ có thể chờ tháng sau rồi!"
.................................
Những người khác đều mang theo tiếc nuối nói những lời này, duy chỉ có Ngọc Hương nhìn về phía Chung Tình, ánh mắt hiện lên tia độc ác ghen tỵ.
Thường ngày, từ trước đến nay đều là cô phục vụ bàn của Thiếu tướng, hơn nữa, mỗi lần đó cô đều có được sự châm chước của chị Tử Uyển, mà người kialại đoạt đi nguồn hi vọng duy nhất của cô ở nhà họ Dịch!
Chung Tình từ trước đến nay rất mẫn cảm với ánh mắt như vậy, cô sợ nhất là đắc tội với người khác, đắc tội với người, thì có thể nguy hại đến tánh mạng của mình, hơn nữa là đại gia tộc như thế, mỗi ngày cũng có thể chết người, mà cô bây giờ chỉ là một người hầu yếu đuối với bàn tay trắng, một khi bị người ta bóp chết, cũng không có bất kỳ người nào đứng ra thay cô giải oan.
Không nhịn được Chung Tình vươn tay, kéo váy của Tử Uyển, muốn nói chuyện, ai biết Tử Uyển cũng không cho cô bất kỳ cơ hội nói chuyện, liền vội vội vàng vàng thúc giục: "Chung Tình, cô nhanh nhẹn lên, Thiếu tướng gần tới rồi, nhanh chóng chuẩn bị hầu hạ."
Vừa nói, vừa ném cho Chung Tình một ánh mắt cảnh cáo.
Chung Tìnhvội vàng đi phía trước, chờ Thiếu tướng đến.
.................................
Hành lang trăm bước, têncũng như ý nghĩa, chính là 100 bước có thể đi hết hành lang, rất ngắn, hơn nữa chiều rộng cũng chỉ có một thước.
Thường thường, tham gia người nhà tham gia yến tiệc, đều đi bộ tới.
Nhưng mà, Thiếu tướng lại khác.
Thiếu tướng rất lười, hơn nữa bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào, cũng có thể ngủ được.
Giống như hiện tại, sạp kiệu đơn giản được người ta khiêng đi, Thiếu tướng mặc một bộ tây trang trắng noãn, tư thái nhàn hạ ngồi ở phía trên, yên lặng tựa vào phía sau, hơi híp mắt, tựa như có lẽ đã tiến vào trạng thái ngủ say.
Cỗ kiệu đi vào rồi được đặt trên mặt đất.
Không có một người nào dám phát ra âm thanh gì.
Chỉ sợ quấy rầy giấc ngủ của Thiếu tướng.