Editor: May
“Chuyện tiêu diệt nhà họ Chung năm đó, không phải đã muốn hạ lệnh đẩy mọi người đi rồi ư? Sao hiện tại có người sẽ lộ ra tiếng gió chứ?”
Dịch Giản bên trong, giọng nói rất là nghiêm khắc, lúc nói tới đây, ngừng lại một chút, sau đó liền có giọng nói ngắn ngủn từ từ truyền ra: “Đè lời đồn này xuống đi, đừng để cho cô ấy biết!”
“Vâng, thiếu tướng......... Chỉ là, thiếu tướng, có phải muốn đều đuổi tận giết tuyệt những người biết kia không......... Nếu có một ngày, để cho thiếu tướng phu nhân biết, lúc trước nhà họ Chung là bị ngài diệt, hơn nữa vì nghĩ hết biện pháp kéo gần cô ấy với nhà họ Dịch, có được cô ấy từng chút......... Có lẽ, sẽ cùng ngài.........”
Hô hấp của Chung Tình lập tức liền tạm dừng, thân mình mềm nhũn, liền chậm rãi dựa vào vách tường, tựa ở nơi đó.
Trong não, ong ong rung động.
Khăn trong tay, nhất thời không có nắm chặt, chậm rãi rơi xuống đất.
Bọn họ đều đang nói cái gì?
Bọn họ nói, nhà họ Chung là bị anh tiêu diệt?
Vì sao, lại biến thành như vậy?
Trong nháy mắt kia, Chung Tình chỉ cảm thấy chính mình như là đang lọt vào trong sương mù, toàn thân suy yếu không có được một chút khí lực.
Trong phòng, truyền đến giọng nói lãnh khốc vô tình trước sau như một của Dịch Giản: “Ừ......... Nói ngắn lại, đừng để cho cô ấy biết.........”
Chung Tình nghe lời nói như thế, lại chậm rãi cười lạnh lên.
Đừng để cho cô ấy biết.
Hóa ra, nhà họ Chung bị diệt, lại là do một tay anh tạo thành......... Anh bởi vì muốn có được cô, mới tự tay hủy diệt nhà của cô, cha của cô.........
Tất cả hết thảy, đều làtiến hành ở dưới sự an bài của anh ư?
Cô sớm nên biết được, không phải sao?
Cô đi vào nhà họ Dịch, liền bị anh nhìn chăm chú, mỗi một lần, cô làm cái gì, đều luôn trốn không khỏi tay của anh, anh sớm đã đều có chuẩn bị!
Chung Tình đứng ở nơi đó, cô hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Cửa bị mở ra, là Từ Ngang đi ra, nhìn thấy Chung Tình đứng ở nơi đó, trong nháy mắt biểu tình trở nên rất kinh ngạc.
“Thiếu tướng phu nhân.........”
Theo giọng nói của Từ Ngang rơi xuống, phòng trong có tiếng chén trà rơi xuống đất rõ ràng.
Chén trà vỡ tan.
Giống như là một chút tình cảm giữa bọn họ, cũng vỡ tan theo.
Từ Ngang không hề động, biểu tình thoáng mang theo vài phần vặn vẹo, cuối cùng lại vẫn chậm rãi thở dài một hơi, xoay thân, đi xuống dưới lầu.
Chung Tình như là búp bê trong tủ kính thủy tinh, không có biểu tình nào, chỉ lăng lăng tựa vào trên vách tường, qua một lúc rất lâu, nghe thấy trong thư phòng, truyền đến một trận tiếng bước chân.