Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi

Chương 146: Chương 146





Tiểu Diêu đưa Sầm Hoan về đến nơi ở, cô vừa xuống xe đã nhận được điện thoại của Tiểu Trần, nói là bé con khóc nháo đòi tìm cô, cô cúp máy rồi vội vã lên lầu.

Tiểu Diêu ở phía sau còn chưa rời khỏi khởi động xe, lúc này Sầm Hoan mới nhớ ra mình quên nói tiếng cảm ơn.
“Tiểu Diêu, cảm ơn cậu đã đưa tôi về, có muốn lên nhà ngồi chút không?” Vốn chỉ là câu nói khách sáo, không ngờ tên nhóc này lại lập tức tắt máy xe.
Khóe miệng Sầm Hoan co rút, trong lòng nghĩ may mà cậu nhỏ không có ở nhà, dẫn cậu ta lên ngồi chắc cũng không sao.
Về đến nhà, nhóc con thấy mẹ không lập tức chạy lại ôm cô như trước đây, mà im không khóc nháo nữa, nằm sấp dưới đất giả chết.
Sầm Hoan không biết từ khi nào con gái lại học được chiêu này, một khi không vui là lại nằm sấp dưới đất không nhúc nhích.
Cô đi qua cúi người bế con gái lên: “Tranh Tranh, sao lại giận rồi?”
Nhóc con nước mắt lưng tròng hừ một tiếng, tỏ vẻ không muốn quan tâm đến cô.
Sầm Hoan dở khóc dở cười, nhìn thời gian, nói với Tiểu Trần: “Cô về trước đi, để tôi dỗ nó ngủ là được rồi.”
Tiểu Trần gật đầu, cầm túi xách của mình rồi rời đi.
“Chị Hoan, đây là con gái của chị à?” Tiểu Diêu thay dép lê rồi đi vào, nhìn thấy đứa bé Sầm Hoan đang ôm trong ngực thì hỏi.
Sầm Hoan mỉm cười, nói với con gái: “Tranh Tranh, đây là chú Tiểu Diêu.”
Tranh Tranh chớp đôi mắt ngập nước, miệng nhỏ chu ra, không lên tiếng.
Tiểu Diêu nhìn chằm chằm gương mặt đầy vệt nước mắt của cô bé, nhướng mày một cách ngạc nhiên: “Chị Hoan, con gái của chị là con lai sao? Đôi mắt đẹp quá, cũng có màu xanh giống như chị Ty Nam.”
“Chị Ty Nam của cậu là con lai sao?”
“Chị ấy lai nhiều lắm, dượng của tôi là con lai hai dòng máu Scotland và Anh, vì vậy chị ấy là con lai ba dòng máu Trung Quốc, Scotland và Anh.”

Sầm Hoan bật cười: “Nếu cô ấy đã là con lai, vậy sao mọi người lại cho rằng tôi và cô ấy giống nhau?”
Tiểu Diêu sờ cằm đánh giá cô: “Chẳng lẽ chị không cảm thấy đường nét của chị rất tây sao? Màu tóc của chị không phải thuần đen, còn mắt của chị thì nếu nhìn kỹ vẫn có chút màu hổ phách, đây là điểm khác biệt lớn nhất so với chị Ty Nam, nếu như không phải do màu mắt và màu tóc của chị, tôi sẽ cho rằng chị là chị Ty Nam đó.”
Sầm Hoan nghe cậu ta nói đến khoa trương như vậy, hơi buồn cười, nhưng không tiếp tục chủ đề này.
“Vào phòng khách ngồi nhé, cậu muốn uống gì?”
“Vừa mới ăn cơm, uống chút nước ấm thôi.” Tiểu Diêu vừa nói vừa quan sát cách bài trí trong nhà, mặc dù đơn giản như lại tràn đầy sự ấm cúng.
Cậu ta thấy Sầm Hoan vừa bế con gái vừa rót nước cho cậu ta có hơi vất vả, nên vội đi qua: “Chị Hoan, để tôi bế bé nhé?”
Cậu ta nói rồi đưa tay ra, cô bé không đợi mẹ trả lời đã hừ một tiếng, quay đầu đi một cách ngầu lòi, nằm sấp trên vai mẹ không nhìn cậu ta.
Trước giờ Tiểu Diêu luôn tự cho rằng mình là anh chàng đẹp trai, lại trẻ trung, năng động và hài hước, chưa từng có ai không thích cậu ta, không ngờ con nhóc này lại không cho cậu ta mặt mũi như thế.
Tiểu Diêu sờ mũi một cách lúng túng, từ túi quần lấy ra một cây kẹo mút dùng để giết thời gian lúc lái xe, đưa đến trước mặt nhóc con để chọc cô bé: “Có muốn kẹo của chú không? Nếu muốn thì cho chú bế nào.”
Nhóc con còn chẳng thèm nhấc mí mắt lên, buồn bã ỉu xìu nằm sấp trên vai Sầm Hoan.
Sầm Hoan đưa nước ấm cho Tiểu Diêu, nói với vẻ xin lỗi: “Bây giờ nó đang giận tôi, không ai dỗ được đâu.

Cậu ngồi trước đi, tôi dỗ nó ngủ đã.”
Tiểu Diêu gật đầu.
Cậu ta bưng đi bước đi ra ban công, điện thoại trong túi vang lên, cậu ta nhìn thấy là mẹ gọi, biết bà ấy muốn nói gì, vừa nghe máy đã nói ngay: “Đã đưa chị ấy an toàn về đến nhà rồi, mẹ yên tâm đi.”
Tiểu Diêu đã nghe mấy lời uy hiếp của mẹ đến quen rồi, không đau không ngứa mà móc tai, luôn miệng đồng ý.
“Mau về nhà đi.”
“Được được được, con nói với chị Hoan một tiếng rồi về.”

“Khoan đã, con đang ở nhà Hoan Hoan sao?”
“Đúng vậy, chị Hoan bảo con lên nhà ngồi, con nghĩ có về nhà cũng phải nghe mẹ càm ràm, còn không bằng lên nhà chị ấy ngồi một lúc.

Ôi, mẹ, con nói mẹ nghe, con gái của chị Hoan xinh đẹp lắm, đôi mắt còn là màu xanh biển y như chị Ty Nam.”
“Vậy chồng của cô ấy là người nước ngoài sao?”
“Chuyện này thì con không biết, chồng chị ấy không có ở nhà.”
“Vậy con cũng đừng ngồi nữa, đã trễ vậy rồi đừng làm phiền người ta nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Sau khi cúp máy, Tiểu Diêu trở về phòng khách để ly nước xuống, đang định nói với Sầm Hoan một tiếng mình về đây, lúc này ở cửa truyền đến tiếng mở cửa.
Cậu ta ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía cửa, thấy một người đàn ông cao to bước vào, trong tay còn xách theo một hộp bánh ngọt.
Tiểu Diêu thấy người đàn ông vào nhà nhìn thấy cậu ta cũng sững người, sau đó khôi phục vẻ mặt tự nhiên, ung dung lấy dép lê trong tủ giày ra, thay vào rồi đi vào nhà.
Cậu ta suy đoán thân phận của người đàn ông, trong lòng nghĩ nếu anh có chìa khoá, vậy có nghĩa là chủ nhà của ngôi nhà này, chồng của chị Hoan rồi.

“Xin chào, anh là anh rể nhỉ? Tôi là Tất Sanh Diêu, chị Hoan đang dỗ con gái của hai người…” Tiểu Diêu nói đến đây thì ngừng lại, bởi vì cậu ta ý thức được một vấn đề… Con gái của chị Hoan là con lai, vậy chồng của chị ấy phải là người nước ngoài mới đúng chứ, nhưng còn người đàn ông trước mặt này, mặc dù đường nét của anh sâu thẳm nhưng rõ ràng là người phương Đông mà.
Chẳng lẽ, người đàn ông này là người chồng thứ hai của chị Hoan sao?
Trong đầu Tiểu Diêu suy đoán ra rất nhiều khả năng, Hoắc Đình Đông liếc cậu ta một cái, gật đầu, để bánh ngọt mua cho hai mẹ con Sầm Hoan lên bàn trà trong phòng khách.
Sầm Hoan vừa dỗ con gái ngủ xong đi ra, nhìn thấy Hoắc Đình Đông trong phòng khách thì hơi ngạc nhiên.

“Không phải anh nói sẽ về trễ chút sao?”
“Hơi đau đầu nên về sớm.” Hoắc Đình Đông chỉ bánh ngọt trên bàn trà: “Mua cho hai mẹ con đó, vừa ra lò.”
“Chị Hoan, mẹ tôi sợ tôi chơi điên cuồng ở bên ngoài nên gọi điện thoại hối thúc tôi về, vậy tôi đi đây.”
Tiểu Diêu mở miệng, không muốn ở lại làm bóng đèn.
Sầm Hoan gật đầu: “Lái xe trên đường cẩn thận.”
“Vâng, vậy tôi đi đây, tạm biệt chị và anh rể.”
Tiểu Diêu đóng cửa rồi rời đi, lúc này Sầm Hoan mới ngồi xuống bên cạnh Hoắc Đình Đông.
Cô thấy anh cau mày giống như đang suy nghĩ gì đó, không mở miệng làm phiền anh, chỉ từ từ dựa vào trong ngực anh.
“Sau này ít liên lạc với cậu ta thôi.” Hoắc Đình Đông im lặng một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng.
Sầm Hoan ngẩn ra một lúc mới phản ứng ra người anh nói đến là ai.
“Không phải đến cậu ta anh cũng ghen chứ? Cậu ta vẫn còn là học sinh cấp ba đó.”
“Sao hai người lại quen nhau vậy?” Hoắc Đình Đông không đáp mà hỏi ngược lại.
“Ăn cơm.”
“Tối nay em không có ăn ở nhà sao? Vậy lúc anh gọi cho em, sao em không nói?”
“Bởi vì em cho rằng không cần phải nói, huống chi em cũng đâu có đi ăn riêng với cậu ta.

Anh biết cậu ta là ai không? Là con trai của quý bà mà em nói đã nhận nhầm em thành cháu gái của bà ấy lần trước đó.

Ăn cơm xong cậu ta lái xe đưa em về, vì vậy em mời cậu ta lên uống ly trà, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Hoắc Đình Đông xoa trán, lúc nãy Sầm Hoan nghe thấy anh nói đau đầu nên mới về sớm, mau chóng ngồi thẳng dậy, để người anh nằm thẳng xuống, điều chỉnh tư thế cho anh xong, cô đặt đầu anh lên đùi mình, thành thạo mát xa các huyệt vị trên đầu của anh.
“Cậu nhỏ, gần đây có phải là mệt quá rồi không? Công ty nhiều việc như vậy còn phải rút thời gian ra chơi cùng Tranh Tranh.”

Hoắc Đình Đông nhắm mắt không trả lời.
Sầm Hoan cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, do dự một lúc mới nói: “Nếu anh thật sự không thích em qua lại với Tiểu Diêu, vậy em sẽ không liên lạc với cậu ta nữa, anh đừng suy nghĩ lung tung, để tránh suốt ngày đau đầu.”
Hoắc Đình Đông vẫn nhắm mắt như cũ, nhưng lại đột nhiên đưa tay kéo cổ cô xuống, hơi ngẩng đầu dùng sức hôn lên môi cô một cái, rồi mới buông cô ra, tiếp tục hưởng thụ sự phục vụ của cô.
Sầm Hoan đỏ mặt mát xa cho anh nửa tiếng, Hoắc Đình Đông không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Sầm Hoan nghe thấy anh phát ra tiếng thở đều đều mới biết anh đã ngủ rồi, cũng không dám đụng vào anh, cẩn thận kéo tấm thảm mỏng ở phía sau, trải ra, đắp lên người anh, để anh nằm trên đùi cô ngủ như thế.
Sầm Hoan dịu dàng nhìn gương mặt khi ngủ của anh, cứ nghĩ đến sau này ngày nào cũng có thể có anh bầu bạn, cô lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Ở bên nhau thêm một ngày, sự lưu luyến của cô đối với Hoắc Đình Đông lại càng nhiều hơn một chút, sự đấu tranh trong lòng cũng không còn rõ ràng như vậy nữa, cô dần thả lỏng cả người và tim, giao bản thân mình cho anh, để anh quản lý tất cả mọi thứ của cô, còn cô chỉ cần làm một cô gái nhỏ hạnh phúc, yêu anh, yêu con gái, hưởng thụ tình yêu của anh, hưởng thụ ấm áp của gia đình.
Mặc dù Sầm Hoan vẫn cảm thấy niềm hạnh phúc này không chân thực lắm, nhưng cô không muốn phiền não vì những chuyện đó nữa, càng đắn đo băn khoăn, lại càng không dám đi tranh giành thứ mình muốn, cô thà tự lừa mình dối người, cũng không muốn buông tay hạnh phúc hiện tại.
Không biết đã qua bao lâu, Hoắc Đình Đông vẫn chưa thức dậy, Sầm Hoan dần cảm thấy đùi tê mỏi, nhưng lại sợ nhúc nhích sẽ khiến anh tỉnh dậy, nên lại kìm nén sự khó chịu mà tiếp tục ngồi đó.
Lại qua hơn một tiếng sau, Hoắc Đình Đông muốn lật người, Sầm Hoan sợ anh ngã xuống sofa nên vội ôm lấy anh, còn Hoắc Đình Đông đã mở mắt ra.
“Anh dậy rồi à?”
Hoắc Đình Đông nhíu mày: “Anh ngủ bao lâu rồi?”
“Khoảng hai ba tiếng.”
Hoắc Đình Đông ngồi dậy: “Về phòng tắm rửa rồi ngủ thôi.”
Sầm Hoan gật đầu, quên mất chân mình đang tê, vừa đứng dậy đã ngồi xuống lại.
Hoắc Đình Đông liếc nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô, giống như hiểu ra chuyện gì đó, cánh tay dài bế ngang người cô lên: “Sao không gọi anh dậy? Chân hỏng rồi thì phải làm sao?”
Sầm Hoan ôm cổ anh, cười: “Vậy thì phạt anh bế em cả đời.”
Hoắc Đình Đông cúi người hôn lên trán cô một cái, bế cô về phòng..