Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi

Chương 120: Chương 120





“Cho anh một bộ chìa khoá của nhà em.”
Lúc Sầm Hoan định đi vào phòng bếp nấu nước, người đàn ông vẫn im lặng đứng sau lưng cô nãy giờ đột nhiên mở miệng.
Cô hơi khó tin mà quay đầu, trong bắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
“Anh lấy chìa khoá nhà em làm gì?”
Hoắc Đình Đông không trả lời cô, nhìn chìa khóa cô để trên kệ giày ở huyền quan một cái, cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không, cầm lấy rồi bỏ vào trong túi của mình.
Sầm Hoan ngẩn ra: “Em chỉ có một bộ chìa khoá đó, anh lấy rồi em phải làm sao?”
“Anh đi làm một bộ khác rồi đưa lại cho em.” Giọng điệu Hoắc Đình Đông như đó là điều hiển nhiên, sau đó đi ra phòng khách.
Sầm Hoan nhìn thấy anh ngồi xuống sofa, bàn tay xoa lên huyệt thái dương, dáng vẻ đau đầu.
Cô đi qua, nhìn thấy giữa mày anh thoáng lộ ra sự mệt mỏi, trong lòng cô hơi đau lòng và khó chịu.
“Cậu nhỏ, anh muốn lấy chìa khoá nhà em để làm gì?” Sầm Hoan hỏi anh, giọng điệu hơi bất đắc dĩ.
Hoắc Đình Đông nhắm mắt xoa một lúc mới mở ra, đôi mắt đen u tối nhìn chằm chằm cô, không đáp mà hỏi ngược lại: “Em và cậu ta đột nhiên thân thiết với nhau như vậy, có phải em thật sự định kết hôn với cậu ta không?”
Ý thức được người anh nói đến là Lương Hựu Tây, Sầm Hoan nhớ ra cảnh tượng anh ta đánh lén cô ở nhà tổ họ Hoắc bị Hoắc Đình Đông nhìn thấy, trong lòng cô bỗng cảm thấy vô vàn cảm xúc.
Sầm Hoan cười khổ một tiếng, giọng điệu ai oán nói: “Em kết hôn với ai, anh để tâm sao?”
“Nếu như anh nói là để tâm, có phải em sẽ không kết hôn với cậu ta không?”
Sầm Hoan không ngờ Hoắc Đình Đông lại trả lời như vậy, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
“Qua đây.”
Hoắc Đình Đông vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Sầm Hoan hơi băn khoăn mà liếc anh một cái, không nhúc nhích.
“Sao? Còn sợ anh ăn thịt em sao?” Giọng nói dần lạnh xen lẫn chút không hài lòng.

Em là sợ em không khống chế được mà chui vào lòng anh thôi.
Sầm Hoan oán thầm, hơi ngại ngùng đi qua ngồi xuống, sau đó lấy một cái gối trên sofa nhét vào giữa hai người.
Hoắc Đình Đông ghét bỏ mà hừ một tiếng, cầm cái gối lên ném ra ban công.
Sầm Hoan nhìn thấy cái gối đập lên bồn hoa, quay đầu trừng anh một cái, đứng dậy muốn đi nhặt lại, nhưng cổ tay cô đã bị nắm lấy, sau đó kéo một cái, cả người cô nhào lên người Hoắc Đình Đông.
Hơi thở quen thuộc dễ ngửi trên người anh xông vào hơi thở, Sầm Hoan như bị điện giật mà hươ loạn hai tay muốn ngồi dậy, nhưng vừa bò dậy lại bị anh kéo về, mà lần này đáng chết là mặt cô lại ngã lên đũng quần của anh, điều khiến cô càng xấu hổ hơn đó là nơi nào đó giữa đùi anh vì bị cô cọ vài cái mà nổi lên phản ứng, dựng thành một túp lều nhỏ cao cao.
Thật là muốn chết luôn cho rồi!
Mặt Sầm Hoan đỏ như máu, trừng mắt ở khoảng cách gần với thứ đang bừng bừng ngẩng cao đầu một cách kiêu ngạo, cách vài mấy lớp vải mà cô vẫn có thể cảm nhận được luồng khí nóng bỏng đang toả ra từ nó.
“Còn không đứng dậy, em muốn tiếp tục trừng mắt với nó à?”
Hoắc Đình Đông liếc gương mặt đỏ bừng của cô một cái, không nóng không lạnh mà nói.
Sầm Hoan lúng túng bò dậy, ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng.

Trong lòng cô nghĩ không thể chọc vào đàn ông chưa thỏa mãn ham muốn, tốt nhất là cô nên trả lời thật cẩn thận.
“Tối qua em đến nhà cậu ta ăn cơm sao?” Hoắc Đình Đông hỏi.
Sầm Hoan gật đầu.
“Mẹ của cậu ta bàn chuyện kết hôn của hai người với em?”
“…Không.”
“Em thật sự bằng lòng gả cho một người đàn ông em không yêu sao?”
Sầm Hoan không chắc chắn anh hỏi vậy là có ý gì, chỉ cảm thấy hôm nay cậu nhỏ hơi kỳ lạ.
“Nếu như em vì giận dỗi với anh nên mới kết hôn với cậu ta, anh tuyệt đối sẽ không cho phép.” Giọng điệu của Hoắc Đình Đông kiên quyết: “Kết hôn không phải trò đùa, trừ phi là sự bằng lòng kết hôn với đối phương xuất phát từ trái tim, nếu không em đừng bao giờ đồng ý với lời cầu hôn của bất kỳ người đàn ông nào.”

“Còn anh thì sao? Lúc ông ngoại hỏi về hôn sự của anh và Hướng Đoá Di, anh cũng đâu có từ chối, ý là anh đồng ý kết hôn với chị ta, đây cũng là xuất phát từ trái tim sao?” Sầm Hoan không nhịn được mà phản bác lại anh.
Hoắc Đình Đông nhướng mày: “Lúc đó không phải anh vẫn luôn nhìn em sao? Nhưng em lại cứ luôn né tránh ánh mắt của anh, anh tưởng là em không để tâm.

Bởi vì từ trước đến giờ em chưa từng yêu cầu anh đừng kết hôn với Hướng Đoá Di.”
“Việc này còn cần em phải yêu cầu sao? Trong lòng em nghĩ thế nào chẳng lẽ anh không biết sao?” Sầm Hoan nghe thấy anh nói vậy thì tức giận: “Huống chi dù em có yêu cầu thì có tác dụng gì chứ? Mẹ anh và ông ngoại đều thích chị ta như vậy, hai người đã định sẵn là phải kết hôn, anh vốn dĩ sẽ không vì em mà huỷ bỏ hôn ước của hai người.”
“Em không thử làm sao biết anh sẽ không huỷ bỏ?”
Trái tim Sầm Hoan run lên: “Anh vừa mới nói gì cơ?”
Hoắc Đình Đông thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, hơi bất lực mà thở dài, cánh tay dài choàng qua vai cô ôm cô vào lòng.
“Sầm Hoan, đừng đấu với anh nữa.

Sau này hãy sống với nhau thật tốt, anh có thể không kết hôn với Hướng Đoá Di, nhưng em cũng đừng hành động theo cảm tính mà tuỳ tiện tìm một người đàn ông kết hôn để chọc tức anh.

Chúng ta cứ như vậy mà sống chung không tốt sao? Những gì có thể cho em, anh sẽ cố gắng hết sức để cho em.”
Sầm Hoan bị Hoắc Đình Đông ôm vào lòng, bên tai nghe thấy giọng điệu dịu dàng một cách khác thường của anh, cảm thấy dường như mình đang nằm mơ vậy.

Hôm qua lúc nói kết thúc cô còn đau đến xé ruột xé gan, còn anh lúc đó rời đi một cách kiên quyết như vậy, thậm chí lúc chạm mặt nhau ở nhà tổ họ Hoắc, anh còn dùng ánh mắt lạnh đến khiến cô đau lòng mà nhìn cô.

Nhưng bây giờ anh lại đang ôm cô, nói với cô những lời cầu hoà, giọng điệu còn thoáng chút cầu xin, khiến cô cảm thấy rất không chân thực.

“Bông tai là một đôi sao?” Giọng nói không vui của Hoắc Đình Đông kéo mạch suy nghĩ của cô quay về.
Sầm Hoan nhìn sắc mặt hơi trầm xuống của anh, lắc đầu: “Em không biết, chắc là anh ấy nhân lúc em ngủ đã đeo lên cho em.”
Cô vừa dứt lời, sắc mặt của Hoắc Đình Đông lại càng khó coi hơn.
“Hai người ngủ cùng nhau?”
Sầm Hoan ý thức được anh đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Em ngủ trong phòng, anh ấy ngủ sofa, em ngủ rồi cũng không biết anh ấy vào lúc nào…”
Gương mặt nổi đầy gân xanh của Hoắc Đình Đông dọa cho giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng cô dứt khoát im bặt.
“Sau này không cho phép người đàn ông khác ngoài anh vào phòng của em!”
“Em cũng đâu có đồng ý ở bên anh.” Sầm Hoan hừ một tiếng, muốn thử lui ra khỏi ngực anh.
“Em yêu anh yêu đến sắp phát điên rồi, anh bằng lòng ở bên em, em còn kén chọn?” Bàn tay đánh mạnh lên mông cô như một sự trừng phạt, lúc cô muốn giãy giụa thì siết chặt eo cô ấn xuống.
“Đừng nhúc nhích, anh tháo bông tai xuống.”
“Đừng, để em tự tháo.” Sầm Hoan muốn ngăn cản, nhưng Hoắc Đình Đông đã đưa tay về phía tai phải của cô.
Hoắc Đình Đông liếc cô: “Lúc đeo bông tai còn đau hơn đúng không? Từ lúc nào mà em bị đeo bông tai lên cũng không biết vậy?”
“Anh còn có mặt mũi nói à? Em đã làm ca đêm mấy ngày liền, ban ngày còn bị anh giày vò qua giày vò lại, giấc ngủ bị thiếu hụt trầm trọng nên mới ngủ say như vậy đó.

Nói ra thì đều là tại anh!”
Sầm Hoan tỏ vẻ trách móc, Hoắc Đình Đông nhìn cô một cái, đặt bông tai lên bàn trà, hai tay ôm lấy cô ngày càng chặt.
“Lúc ở trước cửa, cậu ta hôn em là em tự nguyện sao?” Cằm anh chống lên trán cô, chà sát, hỏi.
Sầm Hoan lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Lúc anh ấy đi đã nói gì với anh vậy?”
Đôi mắt đen nhìn ra ngoài ban công hơi loé sáng: “Không có gì, chỉ chào hỏi một câu thôi.”
“Phàm là những thứ anh có thể cho cô ấy, tôi đều có thể cho, mà những thứ anh không thể cho cô ấy, tôi cũng có thể cho.”
Thực ra khi Lương Hựu Tây nói câu đó với anh, giây phút đó anh mới biết rằng, thì ra anh ta đã sớm biết rõ mọi chuyện giữa anh và Sầm Hoan, vì vậy lúc đó anh ta mới tức giận như vậy.
“Cậu nhỏ.” Sầm Hoan gọi anh.

“Hửm?”
“Anh…” Cô muốn hỏi rốt cuộc là anh có yêu cô hay không, nhưng lại sợ sẽ nghe thấy câu trả lời đau lòng, cô nhất thời do dự nên nói không nên lời.
“Em muốn hỏi cái gì?” Hoắc Đình Đông nghịch tóc của cô, hỏi.
“Không có gì, em chỉ tò mò sao anh lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ, không kết hôn với Hướng Đoá Di nữa?” Vấn đề này vẫn luôn quấy nhiễu cô bấy lâu nay.
“Ban đầu anh đã không để tâm việc đính hôn hay kết hôn với ai, không phải là Hướng Đoá Di, cũng sẽ là người khác.”
Sầm Hoan ngạc nhiên: “Chẳng lẽ anh đính hôn với Hướng Đoá Di không phải là vì anh thích chị ta sao?”
Hoắc Đình Đông không nhìn thẳng cô, chỉ hỏi: “Em tưởng kiểu phụ nữ như cô ta là loại mà anh thích sao?”
Sầm Hoan bĩu môi: “Em đâu có biết anh thích loại phụ nữ thế nào.”
“Em rất muốn biết sao?”
Sầm Hoan quay người lại đối mặt với anh, hai tay vòng lên cổ anh, hỏi: “Anh thích kiểu phụ nữ như thế nào?”
“Trời sinh ngốc nghếch, ngực to không não, tính tình gắt gỏng, điên điên khùng khùng, cảm xúc thay đổi thất thường, lúc thì nắng lúc thì mưa.”
Sầm Hoan trừng to mắt, khó tin mà nói: “Người anh nói là đồ ngốc hay là tên điên trốn khỏi bệnh viện tâm thần thế?”
Hoắc Đình Đông đánh giá cô, ánh mắt rơi xuống trước ngực cô, khoé môi cong lên như có như không.
Sầm Hoan thuận theo tầm nhìn của anh mà nhìn theo, thấy hai nút áo ở trước cổ áo không biết bung ra từ lúc nào, hai con thỏ trắng to lớn hoàn toàn lộ ra.
Vành tai cô nóng lên, kinh ngạc kêu lên một tiếng, rút lại cánh tay đang ôm lấy cổ anh để che đi cảnh xuân, mà lúc này, điện thoại trong túi xách của cô vang lên.
Hoắc Đình Đông nhìn thấy cô luống cuống chỉnh lại quần áo, hàng mày khẽ nhướng lên, đứng dậy lấy túi xách của cô qua.
Tây Tây yêu dấu?
sau khi nhìn thấy biệt danh được đặt của người gọi đến, Hoắc Đình Đông hừ lạnh một tiếng, đưa điện thoại cho cô: “Tây Tây yêu dấu của em gọi cho em kìa.”
Tây Tây yêu dấu? Sầm Hoan nhận lấy, ánh mắt lướt qua màn hình, đột nhiên trên trán xuất hiện mấy vạch đen.
Thì ra nhân lúc cô ngủ say, Lương Hựu Tây không chỉ đeo bông tai cho cô, mà còn động vào điện thoại của cô.
tiếng chuông cứ vang mãi, cô nhìn người đàn ông với sắc mặt rõ ràng là không vui, chần chừ một lúc cuối cùng vẫn nghe máy..