Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi

Chương 118: Chương 118





Lương Hựu Tây ở với Sầm Hoan cả đêm, trong thời gian đó thỉnh thoảng sẽ đánh lén Sầm Hoan, không phải là ôm thì sẽ là ôm, Sầm Hoan bực mình, đẩy vai một phát khiến cho xương trên bàn tay bị thương chưa hồi phục hoàn toàn của anh ta bị sái khớp.

Kết quả là tin tức hàng đầu trong bệnh viện vào ngày hôm sau là bác sĩ Sầm từ khoa tiết niệu và bác sĩ Lương từ khoa não trong lúc nhiệt tình đã làm trật khớp tay.
“Bác sĩ Sầm, cô và bác sĩ Lương thật là mãnh liệt đấy ~”
Khi Sầm Hoan tan làm, một nhóm y tá ở ngay bệ trực đã trêu chọc cô.
Khóe miệng cô co giật, trong lòng thầm mắng Lương Hựu Tây một phen.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô mới nhớ ra chuyện tối hôm qua Hướng Đóa Di đã nói với cô, vì vậy cô quay trở lại phòng chăm sóc đặc biệt của khoa.

Hướng Vanh đang ngủ say, nên cô gọi Hướng Đoá Di ra ngoài.
“Cô Hướng, có lẽ là tôi không thể cùng cô về nhà họ Hoắc thăm ông ngoại được rồi, tôi phải về nhà tắm rửa thay quần áo, chắc buổi chiều mới có thời gian đến đó.”
“Như vậy à, không sao đâu, cô trực ca đêm đã vất vả, về nhà trước đi.”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lương Hựu Tây đã đứng sẵn ở cửa đợi cô.
Thân xe của anh ta đêm qua sau khi bị va vào lan can đã bị trầy xước rất nhiều, đầu xe cũng bị hư hỏng nên tối hôm qua anh ta đã gọi người tới kéo đi sửa chữa rồi.

Sầm Hoan vốn dĩ nghĩ rằng anh ta chỉ có thể đi bộ thay vì đi ô tô, nhưng không biết anh ta lấy đâu ra một chiếc xe thể thao màu tím đỏ lố lăng, thay một bộ đồ vest đầy đủ, trên sống mũi thẳng tắp còn đeo một cặp kính râm, cực kỳ phù hợp với hình ảnh một cậu công tử con nhà giàu.
Cô đi tới, liếc mắt nhìn khớp vai đã bị trật của anh ta, có chút bất lực thở dài: “Không phải đã nói với anh về nhà nghỉ ngơi thật tốt sao lại chạy tới đây?”
“Đúng là tôi muốn về nhà nghỉ ngơi, nhưng mà là về cùng với cô.” Lương Hựu Tây xuống xe, mở cửa bên kia, kéo cô vào trong xe, đưa cho cô một hộp trang sức tinh xảo.
“Cái này là cái gì?”

“Bông tai phiên bản giới hạn của Armani, tôi đã nhờ một người bạn mang về cho tôi.”
“Tại sao lại tặng cho tôi cái này?”
Lương Hựu Tây vừa nhướng mày vừa khởi động xe: “Em yêu, nó là đồ đôi đấy, em nói xem?”
Sầm Hoan nhìn chằm chằm hộp trang sức trong tay, có chút không nói nên lời.
Rõ ràng tối qua cô còn do dự, không hứa hẹn rõ ràng với anh ta, nhưng anh ta lại coi sự im lặng của cô là đồng ý.
“Lương Hựu Tây, tôi —— “
“Tôi đói quá, rất muốn ăn cơm cô chiên, mau về nhà đi.”
Không cho cô cơ hội từ chối, Lương Hựu Tây liền lái xe đến nơi ở của hai người bọn họ.
****
Trở lại căn hộ, Sầm Hoan lấy một ít thức ăn cho hai người.
Cô không có cảm giác ngon miệng nên tùy tiện ăn chút gì đó rồi trở về phòng tắm rửa sạch sẽ.
Khi cô đi ra, Lương Hựu Tây đang rửa bát trong bếp.
Đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Lương Hựu Tây cởi áo khoác, xắn ống tay áo, dáng vẻ trông như một người đang ông của gia đình thành thục, cô mơ hồ nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông đó nấu ăn cho mình.

Lúc đó lồng ngực cô tràn đầy sự hồi hộp, lay động, chỉ muốn sao thời gian dừng ở lại giây phút ấy mãi mãi.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô có chút áy náy.
Cô không thể đáp lại tình cảm của anh ta, nhưng cô lại muốn có được tình cảm bố con cho con gái mình mà chấp nhận sự tồn tại của anh ta, chấp nhận sự hy sinh của anh ta, một bản thân cô như vậy thật là quá đê tiện.
Sau khi Lương Hựu Tây rửa chén và đũa, vừa quay lại đã nhìn thấy cô đang đứng dựa vào cửa bếp ngẩn ngơ, lau tay sạch tay và đi tới.

“Đang suy nghĩ cái gì thế? Không phải mệt rồi sao? Mau đi nghỉ ngơi đi, buổi chiều tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.” Anh ra biết buổi chiều cô sẽ đến nhà họ Hoắc thăm ông ngoại.
Sầm Hoan gật đầu: “Anh cũng cả đêm không ngủ, trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta tôi tự mình đặt đồng hồ báo thức, anh không cần gọi tôi.”
“Trở về phòng?”
Lương Hựu Tây bóp cằm, cố ý tỏ vẻ khó hiểu nhíu mày: “Trở về phòng ai? Của cô? Của tôi? Hay chúng ta sẽ ngủ chung giường?”
Sầm Hoan lườm anh ta – cái tên này đúng là không thể vui vẻ với anh ra được, nếu không anh ta sẽ quá mức.
“Đừng nóng giận, đừng nóng giận, cũng không phải là chưa từng ngủ cùng nhau, tôi sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối an phận giữ mình.” Anh ta khoác vai cô, dẫn cô vào phòng ngủ.
“Ai đã ngủ với anh? Anh còn nói bậy bạ thì tôi thực sự tức giận đấy.”
“Được, được, được, không nói, không nói nữa, ngoan, cô ngủ phần cô, tôi ngủ của phần tôi.” Lương Hựu Tây dỗ cô lên giường, nhưng đứng bên giường không rời đi.
Sầm Hoan cảnh giác nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt hung dữ đến mức khiến Lương Hựu Tây cảm thấy rất tủi thân.
“Được rồi, tôi ngủ ở sô pha.”
Thấy anh ta bước ra khỏi phòng, Sầm Hoan mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng biết rõ là anh ta sẽ không bao giờ xâm phạm cô, nhưng trong lòng cô vẫn để bụng trường hợp khi một trai một gái ở cùng một phòng.

Dù sao đêm đó anh ta không khỏe, thân là bác sĩ, cô không thể thấy chết không cứu.
Cô nhớ tới buổi chiều cô phải đi thăm ông ngoại nhà họ Hoắc, chắc là anh không có ở nhà đúng không?.

||||| Truyện đề cử: Ngọt Ngào Của Trùm Buôn Vũ Khí |||||

Mấy năm qua cô không hề đến thăm ông ngoại, mặc dù ông ngoại đó giờ đều không thích cô, nhưng cô thực sự là một đứa cháu gái bất hiếu.
Suy nghĩ lung tung một hồi, cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi, thậm chí còn không biết cửa phòng bị đẩy ra.
Lương Hựu Tây nhón chân đi vào, cầm hộp trang sức tinh xảo trong tay, đi đến bên giường nhìn người đang ngủ say trên giường, lấy bông tai từ trong hộp trang sức ra, đi vòng qua bên phải của Sầm Hoan, cúi người sát xuống chạm vào dái tai bên phải của cô, mò mẫm tìm phần đã xỏ khuyên của cô và đeo nó vào cho cô.
Sầm Hoan đã lâu không đeo khuyên tai, lỗ tai đột nhiên bị đâm vào đau đớn khiến cô nhăn mày, doah cho Lương Hựu Tây lập tức cúi người xuống.

Một lúc sau không thấy động tĩnh gì, anh ta mới đứng dậy, nhưng thấy Sầm Hoan đã trở mình tiếp tục ngủ, còn bên tai phải thanh tú ở chỗ chiếc khuyên sáng bóng đã ửng đỏ một mảng.
Anh ta có chút đau lòng muốn xoa xoa cho cô, nhưng lại sợ làm cô tỉnh giấc nên cúi đầu hôn lên trán cô một cái, sau đó lui ra ngoài.
*****
Nhà tổ của nhà họ Hoắc vẫn to lớn, khí phách như trong ký ức.
Sầm Hoan xuống xe, quay người nói với Lương Hựu Tây đã đưa cô đến đây: “Anh quay về đi, lát nữa tôi sẽ tự mình đến bệnh viện, buổi tối anh đừng đến ở cùng tôi, ngày mai anh còn phải đi làm nữa.”
“Cô thực sự không suy nghĩ đến việc để tôi đi cùng cô vào thăm ông ngoại sao?” Mặc dù cô ấy đã nói điều đó không dưới mười lần và lần nào cũng bị từ chối, Tuy rằng đã nói không dưới mười lần rồi, lần nào cũng đều bị từ chối nhưng Lương Hựu Tây vẫn không bỏ cuộc: “Không phải nói sức khỏe của ông ngoại cô không tốt sao? Nói không chừng khi ông ấy nhìn thấy một người cháu rể như tôi sẽ lập tức khỏe mạnh có thể chạy nhảy được.”
Sầm Hoan liếc nhìn anh ta: “Nếu anh có thể khiến một ông già bị liệt nhiều năm chạy nhảy được, vậy tôi sẽ thay ông ấy nhận anh làm cháu rể.”
Liệt sao?
Khóe miệng Lương Hựu Tây run lên, ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Chuyện này có chút khó khăn, hay là đổi thành tôi chọc ông ấy cười, cô sẽ gả cho tôi thì sao?”
Sầm Hoan xoa xoa trán, đang đang định nói điều gì đó thì bên tai vang lên một tiếng còi.
Hai người nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy một chiếc xe màu đen sang trọng đi theo sau.
Sầm Hoan nhìn chiếc xe quen thuộc đó, sắc mặt hơi tái đi.
Lương Hựu Tây quay đầu lại, trầm ngâm nhìn vẻ mặt cô, đột nhiên xuống xe kéo cô vào lòng: “Vậy anh đi đây, em đừng quá nhớ anh, buổi tối nếu có thời gian anh sẽ đến ở chung với em, nếu không có thời gian anh sẽ gọi điện thoại đến nói chuyện với em.”
Sầm Hoan vô thức muốn vùng ra, nhưng lại nghĩ ra điều gì đó, vì vậy cô cừng đờ, để mặc anh ta ôm mình.
“Ngoan, anh đi thật đấy nhé.”
Lương Hựu Tây buông cô ra, nhưng trong mắt lại hiện lên sự không nỡ.

Sầm Hoan cố nặng ra một nụ cười: “Đi đường cẩn thận.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Anh ta có chút bất mãn.
Sầm Hoan sững sờ: “Cái gì?”
Lương Hựu Tây thở dài, bàn tay to lớn bao phủ lấy sau đầu cô, kéo cô qua và hôn cô thật mạnh.
Đôi mắt của Sầm Hoan mở to, thoáng thấy cửa sổ của chiếc ô tô màu đen đang từ từ hạ xuống, sau đó lại truyền đến một tiếng còi đinh tai nhức óc khác.
“Này, đây là...!cô chủ sao? Xe của bạn cô đã cản đường cậu hai rồi.” Một giọng nam quen thuộc truyền đến, Sầm Hoan cũng hoàn hồn, đẩy Lương Hựu Tây ra, khuôn mặt và lỗ tai đỏ bừng nhìn chủ nhân của giọng nói.
Đã nhiều năm không gặp, ngoại trừ nếp nhăn trên trán Đoàn Hoành có chút sâu ra, những thứ khác đều không có gì thay đổi.
“Thật sự là cô chủ sao?” Đoàn Hoành dùng ánh mắt kinh ngạc quan sát qua lại trên người Sầm Hoan.
Sầm Hoan lúng túng gật đầu, sau đó nhìn Lương Hựu Tây, dùng ánh mắt thúc giục anh ta nhanh chóng rời đi.
Lương Hựu Tây sờ sờ môi, có chút không hài lòng: “Vậy anh đi thật đấy nhé, em có việc gì cứ gọi điện thoại cho anh.”
Dứt lời, anh ta quay người lên xe.
Sầm Hoan nhìn chiếc xe của anh ta, khi hai chiếc xe một đen một đỏ đứng cạnh nhau, nhận thấy Lương Hựu Tây dừng lại và nói gì đó với Hoắc Đình Đông trong chiếc xe màu đen, cô không nghe thấy rõ anh ta nói gì, nhưng lại nhìn thấy sau khi xe của Lương Hựu Tây chạy đi, xe của Hoắc Đình Đông vẫn đậu ở chỗ cũ, một lúc lâu sau anh mới lái xe vào nhà, sau đó xuống xe nhờ Đoàn Hoành lái vào gara.
Sầm Hoan thực sự không ngờ rằng anh sẽ về lúc này, không biết là trùng hợp hay là anh biết cô sẽ đến, vì vậy...
“Cháu có vẻ rất hưởng thụ hôn của anh ta nhỉ?” Một giọng nói nhàn nhạt vang lên bên tai.
Cô ngước mắt lên, nhìn người đàn ông đang mang vẻ mặt nghiêm nghị, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy anh nói: “Chuyện cậu cháu loạn luân là điều không vẻ vang gì, nếu như cháu thật sự muốn cắt đứt quan hệ với cậu thì đừng nói với anh ta chuyện của cậu và cháu.”
Vẻ mặt của Sầm Hoan thay đổi: “Tôi đã nói gì với anh ta?”
Đôi mắt đen lạnh lùng liếc nhìn chiếc khuyên tai sáng lấp lánh trên dái tai phải của cô, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn.
Ban nãy anh vừa thoáng thấy bên tai trái của Lương Hựu Tây cũng đeo một chiếc giống hệt, không khó để nhận ra đó là kiểu dáng của cặp đôi.
Vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng trong lòng nhất thời hỗn loạn, lạnh lùng quay người rời đi.
Sầm Hoan khó hiểu nhìn chằm chằm bóng lưng đang dần rời xa của anh, nhớ tới vừa rồi anh nhìn chằm chằm vào tai phải của mình, không khỏi đưa tay sờ sờ, lại sửng sốt..