Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi

Chương 108: Chương 108





Thật sự khó có thể tin rằng chỉ mới một giây trước người đàn ông dùng giọng điệu ông chú để dạy dỗ cô, mà giờ phút này lại làm ra hành động phóng đãng như thế với cô.
Sầm Hoan dựa vào vai anh thở hổn hển, mặc dù cảm giác trên cơ thể rất mãnh liệt, nhưng vẫn có một loạt cảm giác không chân thực.
Cô ôm lấy cổ anh, tựa trán vào ngực của anh rồi đưa tay nắm lấy tay anh để ngăn cản anh tiếp tục giở trò xấu.

Anh không để cô thực hiện được hành động của mình, lại thừa dịp nắm lấy tay cô kéo ra sau lưng, đôi môi nóng bỏng doạ cô sợ, cứ thế hôn xuống một đường, lấn chiếm từng tấc da thịt mềm mại của cô.
Cơ thể của Sầm Hoan như mềm nhũn xuống, yếu ớt nằm liệt ở trên người anh, nhưng vẫn không quên nhắc nhở vị trí của hai người bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể người tiến vào.
“Cháu sợ sao?” Anh nhướng mắt hỏi cô, tia sáng lưu động trong đôi mắt đen khiến hồn vía cô sắp lên mây.
Tim Sầm Hoan đập lệch một nhịp, cô đang vừa quyến rũ vừa bối rối: “Sao cơ?”
“Cháu sợ bạn trai của cháu biết à?”
Cô: “...”
Anh biết cô đang nói dối anh, nhưng anh vẫn muốn hỏi cô như vậy.
Sầm Hoan cắn lên vai anh để trả thù.
Hoắc Đình Đông khẽ cau mày: “Sao cháu hay thích cắn người như thế? Dấu răng từ mấy năm trước vẫn còn để lại sẹo chưa lành, cháu lại định để lại thêm mấy cái nữa sao?”
Gì cơ? Mấy năm trước ư?
Sầm Hoan kinh ngạc nhả ra, tầm mắt đảo quanh hai bên vai anh, lập tức nhìn về một chỗ không thấy rõ ràng lắm, nhưng có thể lờ mờ nhận ra là dấu răng.
“Còn nhớ rõ vết này cháu cắn lên trong tình cảnh nào không?” Hai tay của anh nâng mông của cô lên đè xuống vật đang bừng bừng hưng phấn muốn động đậy của mình, cúi đầu ngậm lấy vành tai của cô, khàn giọng nói.
Mặt Sầm Hoan đỏ bừng như máu: “Đừng nói lung tung...”
Lần đầu tiên bị anh chơi đùa đến mức đau nhức như thế, vậy mà anh lại mặc kệ những lời cầu xin buông tha của cô, trong cơn tức giận cô mới cắn mạnh lên vai anh để xả giận, nhưng không ngờ rằng vết cắn lại sâu như vậy, đã qua mấy năm rồi nhưng dấu răng vẫn còn mờ mờ.
Hoắc Đình Đông nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của cô, ánh mắt càng ngày càng sâu.
“Muốn cậu sao?” Anh vùi mặt vào cổ của cô, nhẹ giọng hỏi.
Sầm Hoan do dự vài giây rồi mới gật đầu, anh giống như có chút bất mãn, nâng lòng bàn tay to lớn lên vỗ nhẹ một cái lên bờ mông đầy đặn của cô như có ý muốn trừng phạt, âm thanh truyền đến tai vô cùng mập mờ, khiến người ta không khỏi gợi lên suy nghĩ.
Sâm Hoan sợ người đi ngang ở bên ngoài nghe thấy, hoảng sợ nhìn anh, lắc đầu nguầy nguậy ra hiệu cho anh dừng lại.
Hoắc Đình Đông liếc cô một cái, hai tay ôm lấy cô, nhưng không có bất kỳ động tác xâm phạm nào khác.
Sầm Hoan thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe thấy anh nói bên tai: “Tạm thời bỏ qua cho cháu, nhưng đợi đến lúc cháu tan làm thì không gặp may như thế đâu.”

Sầm Hoan sửng sốt: “Cậu muốn ở chỗ này chờ cháu tan làm ư?”
“Cháu có muốn vậy không?”
Tại sao lại không muốn chứ? Cô đã từng mong rằng từng phút từng giây sẽ ở cùng với anh không rời một ly.
Nhưng đây là bệnh viện, cho dù khi Lương Hựu Tây không tới tìm cô, nhưng bị những y tá khác nhìn thấy cũng không tốt.
Nhìn thấu được nỗi lo lắng trong lòng của cô, Hoắc Đình Đông tựa vào trán cô, một lúc sau mới nói: “Cậu về trước vậy, đợi đến lúc cháu tan làm thì cậu sẽ đến đón cháu.”
“Đi chỗ nào ạ?”
Hoắc Đình Đông nhướng mày hừ một tiếng, như cười nhưng không phải cười: “Cháu nói đi chỗ nào? Đi nơi ở của cháu hay là nơi ở của cậu?”
Lời ám chỉ trắng trợn đến như vậy, khiến tai của Sầm Hoan như bị lửa đốt.
“Mấy giờ tan làm?” Anh xoa cằm cô, giọng điệu nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Sầm Hoan nhìn anh, trong đầu hiện lên hàng ngàn câu hỏi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Sự biến đổi của anh thực sự quá lớn, lớn đến mức khiến cô không thể tin được, người đàn ông trước kia là cùng một người mà cô vẫn luôn nhớ đến trong trí nhớ.
Rõ ràng là anh đuổi cô đi, không muốn cô ở lại, nhưng tại sao giọng điệu vừa nãy của anh lại làm bộ lên án cô, chỉ trích cô quên những gì cô đã nói với anh, phàn nàn rằng sau khi cô rời đi mấy năm lận cũng không có chút tin tức gì, nhưng trong thời điểm đó sau lâu ngày không gặp, thì cô lại ôm thù gọi anh là anh Hoắc?
Anh hỏi cô những năm qua có nhớ anh hay không, vậy còn anh thì sao?
Anh có tâm tư và tâm trạng như nào khi hỏi cô?
Anh để ý đến "bạn trai" của cô như thế, có phải là vì ghen tuông không?.

Truyện Phương Tây
Mà anh có thích tình cảm của cô dành cho anh hay không?
Có rất rất nhiều câu hỏi quanh quẩn trong đầu, nhưng cô không thể hỏi ra…
Cô không chỉ sợ nghe thấy những câu trả lời gây tổn thương, mà còn sợ rằng một giây sau anh sẽ lại biến thành người đàn ông lạnh lùng giả làm ông chú.
“Đang suy nghĩ gì vậy? Có vẻ bận tâm như vậy.” Không hài lòng khi ở ngay trước mặt mình mà cô vẫn có thể phân tâm, anh nắm lấy quai hàm của cô, trao cho cô một nụ hôn sâu bằng kiểu hôn lưỡi Pháp.

Ngay lúc cô gần như không thở được nữa thì anh mới buông cô ra.
Ngay khi Sầm Hoan vừa được tự do thở hổn hển thì Hoắc Đình Đông nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt, lại bật cười một cái, khiến Sầm Hoan mất hứng.


Nghĩ thầm muốn cưỡng lại sự cám dỗ của người đàn ông này nhưng thực sự vừa khó cưỡng vừa đau khổ, anh luôn có cách để khiến trái tim cô loạn nhịp, cuốn theo cảm xúc của anh, cùng vui cùng buồn.
“Lại không nói chuyện nữa? Vừa rồi đang nghĩ cái gì thế?”
“Cậu.” Sầm Hoan nói thẳng.
Hoắc Đình Đông nhướng mày lên, vẫn nghe cô nói: “Đang nghĩ xem không biết có phải cậu bị Tôn Ngộ Không nhập vào không?”
Có một cảnh trong “Hành trình đi về phía Tây – Đại Thánh kết hôn” của Châu Tinh Trì: Mặt trời đang ngả về phía tây, võ sĩ hoàng hôn và một cô gái đang đứng trên cổng thành, cô gái muốn võ sĩ hoàng hôn ở lại, nhưng cho dù cô gái nói bất cứ cái gì thì võ sĩ hoàng hôn cũng đều thờ ơ.

Cuối cùng cô gái thỏa hiệp, chỉ yêu cầu trước khi rời đi võ sĩ hoàng hôn sẽ hôn cô gái một cái, nhưng võ sĩ hoàng hôn lại không đồng ý.

Lúc ấy sự buồn bã tuyệt vọng trong mắt cô gái đã khiến trái tim của Tôn Ngộ Không đang nhìn từ bên ngoài nhói đau, vậy là anh thổi lên một luồng cát mê hoặc ánh mắt của mọi người, nhân cơ hội bay xuống nhập vào trong cơ thể của võ sĩ hoàng hôn, sải bước ôm lấy cô gái và hôn thật sâu.

Hai người vốn yêu nhau nhưng do bởi nhiều lý do nên không thể ở bên nhau và cuối cùng hai người bọn họ cũng có thể dắt tay hạnh phúc bên nhau.
Cô nhớ lại hoàn cảnh của cậu nhỏ và mình, không phải là hóa thân của võ sĩ hoàng hôn và cô gái sao?
Mấy năm trước cho dù cô nói gì hay làm gì, thì cậu nhỏ luôn từ chối, đuổi cô ra khỏi bên người anh, nhưng bây giờ anh lại chủ động đến trêu chọc cô, loại tương phản này, thực sự nhiều đến mức cô nghi ngờ phải chăng anh cũng bị Tôn Ngộ Không nhập.
Hoắc Đình Đông hiển nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, búng ngón tay lên trán cô một cái, nói "cô nhóc ngốc", sau đó ôm cô ngồi vào bàn làm việc, sắp xếp lại quần áo mà anh đã lột ra cho cô.
“Cậu đi trước đây, sau khi cháu tan làm thì gọi cho cậu nhé.” Anh nói xong, cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn.
Sầm Hoan không buông tay mà nắm lấy cánh tay anh, trong lòng chợt nhớ ra một chuyện: “Điện thoại của cháu đã bị cậu đập vỡ rồi, cháu phải lấy gì gọi cho cậu đây?”
Vừa dứt lời, cô liếc nhìn chiếc điện thoại đang nằm dưới đất.
“Cậu nhỏ, cậu...!Có phải cậu ghen nên mới đập điện thoại của cháu không?”
Hoắc Đình Đông liếc cô một cái, sau đó cúi người nhặt điện thoại di động của cô lên lấy thẻ từ trong đó ra, sau đó lấy điện thoại của mình ra, đổi thẻ của cô vào rồi đưa cho cô: “Dùng của cậu trước đi, ngày mai cậu sẽ mua cho cháu cái mới.”
Sầm Hoan rất bất mãn bởi cô hỏi một đằng, anh lại trả lời một nẻo, bĩu môi cầm lấy điện thoại, nhìn anh bước ra cửa, cô vẫn không nói lời nào.
Hoắc Đình Đông quay đầu nhìn lại thì thấy cô đang cúi gằm mặt xuống dùng điện thoại di động của anh, hai chân buông thõng trên không, hoàn toàn không nhìn anh một cái.

“Sầm Hoan.” Anh gọi cô với giọng điệu bất lực.
Sầm Hoan hừ một tiếng, không thèm để ý.

Anh khẽ thở dài, sau đó quay lại, vươn tay nâng cằm cô lên để cô có thể nhìn anh.
“Ngoan nào, đừng lại gần với bác sĩ Lương đó nhiều quá."
Sầm Hoan quay mặt sang chỗ khác, vẫn không nói gì.
“Cháu không nghe lời, là sẽ bị phạt.” Giọng điệu của anh lãnh đạm, nhưng lại xen lẫn tia nguy hiểm.
Sầm Hoan bất mãn trừng mắt nhìn anh: “Cậu không cho phép cháu đến gần anh ta, vậy cậu thì sao? E rằng cậu và vợ chưa cưới của cậu mỗi đêm đều ngủ chung giường với nhau ấy nhỉ?”
Cô chợt nhớ tới chuyện gì đó, trong lòng không khỏi càng tức giận, lửa giận bốc lên đỉnh đầu.
“Vừa rồi cháu có nghe bố vợ của cậu nói sau khi ông ngoại khỏi bệnh thì sẽ lập tức thương lượng ấn định ngày cưới của cậu với cô con gái của ông ta.” Anh sắp làm đám cưới với một người phụ nữ khác rồi, vậy mà vẫn đến đây trêu chọc cô.
Mà cô thực sự rất ngốc, sau khi bị anh trêu chọc như thế lại lập tức quên mất thân phận mình là ai.
“Sau khi nghe thấy ông ta nói vậy cháu đã rất tức giận sao?” Anh cảm thấy thích thú.
Sầm Hoan bật cười, giọng điệu đầy giễu cợt: “Tại sao cháu lại phải tức giận chứ? Cháu còn rất vui vẻ khi sẽ có thêm mợ nhỏ tương lai đấy, thật lòng chúc mừng cậu, cậu nhỏ yêu quý!”
Những câu phía sau gần như nghiến răng nghiến lợi thốt ra.
Cô đánh rơi tay của anh ra, làm bộ muốn nhảy xuống khỏi bàn làm việc, nhưng cơ thể vừa di chuyển, cô lập tức bị anh kéo vào trong ngực.
“Ai chiều cháu đến mức có tính cách ngỗ nghịch thế này?” Hoắc Đình Đông cau mày, vỗ vỗ mặt cô.
“Tất cả mọi người đều chiều cháu, nhưng cậu thì không!” Cô trừng mắt nhìn anh, giọng điệu đầy buộc tội.
“Được rồi, đừng làm ồn nữa.” Anh vỗ nhẹ vào lưng cô để trấn an cô: “Cậu vẫn còn có chút việc phải làm.”
“Chắc là đi gặp vợ chưa cưới của cậu nhỉ?”
Hoắc Đình Đông nhìn cô: “Không phải, cô ta trở về nhà mẹ đẻ rồi, cậu không sống ở đó.”
Sầm Hoan cắn môi không nói nữa.
“Đi đây.” Anh lại hôn lên trán cô, xoay người mở cửa rời đi.
Sầm Hoan chăm chú nhìn cánh cửa đang đóng chặt, một lúc sau mới đi xuống, thả mình trên ghế mềm nhắm mắt lại.
********
Buổi sáng kiểm tra phòng xong, cô đang định rời đi, nhưng lại đụng phải Lương Triệu Bắc đang đi tới tìm cô.
“Bác sĩ Sầm, sao tối qua tôi gọi cho cô mà cô không nghe máy của tôi vậy, lúc sau điện thoại còn tắt máy nữa chứ?”
Sầm Hoan biết cuộc gọi ký tên tối hôm qua là của Lương Triệu Bắc, nhưng lúc đó điện thoại đã bị đập vỡ, sau nữa cô cũng quên mất chuyện này, vậy nên không gọi lại.
“Điện thoại bị hỏng.” Cô giải thích ngắn gọn.

Lại hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“À, tôi không tìm thấy anh Hựu Tây, vậy nên muốn hỏi thử xem cô có biết anh ta đang ở đâu không?”
“Ngay cả anh cũng không biết anh ta đang ở đâu, vậy thì làm sao tôi biết được?” Sầm Hoan tỏ vẻ khó hiểu.

"Hả? Không phải hai người đều ngủ cùng nhau rồi sao, nếu vậy anh Hựu Tây đi đâu thì chắc chắn sẽ nói cho cô biết chứ?”
Sầm Hoan ngây ngốc.

Cô ngủ với Lương Hựu Tây lúc nào?
“Bác sĩ Sầm?” Thấy cô sững sờ, Lương Triệu Bắc đưa tay lên lắc lắc trước mặt cô.
Sầm Hoan hoàn hồn, nén cơn giận nhíu mày nói: “Bác sĩ Lương, xin anh đừng nói linh tinh, tôi và anh họ của anh chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường.”
Không đợi Lương Triệu Bắc trả lời, cô đã lấy điện thoại của Lương Hựu Tây từ trong túi xách ra, đưa cho anh ta: “Đây là điện thoại di động của anh ta, anh đưa cho anh ta đi.”
Vừa dứt lời xong, cô nhanh chóng đi vào thang máy.
Lương Triệu Bắc khó hiểu nhìn bóng lưng của cô, thầm nghĩ đã xảy ra chuyện gì à? Rõ là sáng hôm nay lúc anh ta gọi điện cho anh họ, anh họ còn bảo anh ta nói nhỏ chút, đừng đánh thức bác sĩ Sầm, điều đó không phải có nghĩa là anh họ và bác sĩ Sầm đang ở trên giường với nhau vào lúc đó sao?
Có phải anh ta đã hiểu lầm gì hay không?
Anh ta nhìn điện thoại di động của Lương Hựu Tây, có hơi bối rối gãi gãi đầu, sau đó cất điện thoại di động lại vào túi rồi rời đi.
*********
Trong thang máy, Sầm Hoan nhìn những dãy số quen thuộc trên màn hình, do dự không biết có nên gọi hay không.
Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, rõ là đang trong thời kỳ chưa lập gia đình sắp kết hôn nhưng lúc này anh lại hành động như thế được, khiến mọi suy nghĩ của cô rối tung rối mù, không thể giải tỏa được.
Mãi đến khi ra khỏi bệnh viện rồi vẫn chưa giải được.
Đang ngẩn người đứng ở ven đường, một chiếc ô tô màu đen chậm rãi đậu trước mặt cô.
Cô nín thở nhìn cửa kính xe từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt điển trai đã quấy nhiễu cô suốt cả đêm.
Trong xe, không một ai lên tiếng.
Xe đang đi nhanh trên con đường rộng rãi, Sầm Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đi nhanh đến mức đến gần chung cư của cô rồi anh vẫn không định dừng lại, mà vẫn tiếp tục lái thẳng về phía trước.
Hơn hai mươi phút sau, xe dừng lại ở một quán trà nổi tiếng.
Hoắc Đình Đông xuống xe, đi vòng qua mở cửa cho cô: “Ăn gì đó trước đi, kẻo tý nữa cháu lại kêu đói.”
Trước đấy Sầm Hoan đã ăn đồ ăn vặt trong bệnh viện, cô không cảm thấy đói nhưng cũng không từ chối, xuống xe, để mặc anh nắm tay mình bước vào đại sảnh của quán ăn.
Hoắc Đình Đông gọi sữa nóng, bánh tart trứng tươi và cháo phô mai cho cô, còn anh thì gọi cháo trắng, bánh bao thịt và cà phê.
Đợi đến khi mọi thứ được mang đầy đủ lên, Sầm Hoan liếc nhìn tách cà phê không thấy đáy trước mặt và bát cháo trắng không chói lóa bên cạnh, khóe miệng giật giật, nghĩ cho dù thế nào cũng cảm thấy bữa sáng của anh kết hợp chẳng hợp lý chút nào.
Lặng lẽ ăn sáng, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện ăn bánh bao ưu nhã đến mức không tưởng được, tim đập loạn như một con hươu nhảy loạn xạ, trong lòng vô cùng hồi hộp không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Rời khỏi quán trà, anh chở cô dừng lại trước một khu chung cư quen thuộc.
Cho dù đã rời xa hơn ba năm, nhưng nhìn thoáng qua Sầm Hoan vẫn nhận ra, căn hộ này chính là căn hộ mà anh đã tặng cho cô hồi năm đó..