Tình Nhân Bé Nhỏ - Tô Mã Lệ

Chương 45: Chương 45: Muốn mang cô về nhà




“Hôm nay bố anh gọi điện thoại đến đây, hỏi anh có đến bệnh viện hay không.”

Anh buông cô ra, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cô, “Tám mươi vạn kia, là tiền tiết kiệm của em sao?”

“Em vẫn còn tiền.” Cô vòng tay ôm lấy eo anh.

“Các bộ sườn xám trong tủ của em anh đều không thấy.” Giọng nói anh rất thấp,lực đạo ôm cô lại càng ngày càng chặt.

Tô Tình vỗ lưng anh, “Em vốn dĩ  không thích mặc sườn xám, vừa lúc Trương Mạt Lỵ thích, cho nên  liền đưa cho chị ấy.”

Lý Quân tự nhiên không tin, chỉ là ôm cô, thấp giọng nói, “Thực xin lỗi.”

“Anh xin lỗi làm gì?” Tô Tình nhón chân cắn lên cổ anh, “Về sau hảo hảo kiếm tiền nuôi em,có biết không?”

Anh gật gật đầu, khóe môi rốt cuộc lộ ra một tia ý cười, “Được.”

Tết Trung Thu sắp đến, Lý Quân trở về nhà,còn Tô Tình kêu taxi đi cô nhi viện.

Mỗi năm ngày này cô đều đến đây.

Khi cô nhận được điện thoại của Lý Quân là mười giờ tối,khi ra ngoài bỗng thấy người đàn ông đứng ở trước cửa cô nhi viện.

Nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch khá lớn,anh mặc áo khoác màu đen, thân hình đĩnh bạt, đèn xe chỉ đèn xe chiếu ra một đôi mắt,đen trầm cùng nhu hòa.

Truyện chỉ cập nhật trên wp @MinSeoyi

“Sao anh lại đến đây? Hôm nay Tết Trung Thu,anh không ở nhà với cha mẹ sao?” Cô kinh ngạc lại vui sướng, ôm anh không buông tay.

“Muốn cùng em đón trung thu.”Anh từ trong xe lấy ra một hộp bánh trung thu, bên trong là sáu miếng nhỏ mùi vị khác nhau đã bị cắt ra, “Nếm thử.”

Cô cầm lấy một khối bỏ vào trong miệng, vị ngọt tràn ngập khoang miệng,cô nheo lại mắt cười, “Ăn ngon.”

“Mẹ kêu anh mang đến.” Anh duỗi tay lau môi cô bị dính vào một chút bánh trung thu.

Tô Tình hơi sửng sốt, lại cúi đầu nhìn khối bánh trung thu trước mặt.

Lý Quân ôm cô, “Đừng giận bọn học, đợi qua năm mới,anh mang em đi gặp họ.”

“Em sẽ không tức giận với họ…”

Cô chỉ giận bố anh xuống tay quá tàn nhẫn, đau lòng vết thương trên lưng anh.

Hai người ở bên ngoài nói chuyện, Tô Tình lại mang theo Lý Quân đi vào chào hỏi viện trưởng, sau đó mới lôi kéo Lý Quân ra ngoài.

Trên đường người rất nhiều, không ít người ở khách sạn ăn bữa cơm đoàn viên, phố lớn ngõ nhỏ thậm chí siêu thị đều bật những bài hát về gia đình, Tô Tình một đường nắm tay Lý Quân, nhỏ giọng hát theo.

Bọn họ về đến nhà lại ra siêu thị đi dạo, cũng không mua cái gì, chính là cảm thụ bầu không khi ngày hội.

Vân Tú đã phát ảnh chụp lại đây, Vệ Tiểu Kiệt ở nhà bọn họ ăn cơm, cả nhà cười ha hả mà nhìn ống kính,bà nội ngồi ở ghế trên, trên người chùm trăn, vẻ mặt già nua nhưng tinh thần còn tính không tồi.

Tô Tình trở về nhỏ giọng nói, “Tết Trung Thu vui vẻ."

Không bao lâu, Tô Tình nhận được tin nhắn thoại của Vân Tú phát tới, nhưng lại không phải giọng nói của Vân Tú mà là của bà nội Vân Tú.

Cô hướng Lý Quân nói đi vệ sinh, lúc này mới trốn vào phòng tắm click mở giọng nói.

“Tô tiểu thư,bà nghe Vân Tú nhiều lần nói về con, nói ra thật xấu hổ,bà từng chưa thấy qua con  liền chán ghét con, chán ghét con đoạt lấy hạnh phúc của cháu gái bà,con bé vốn nên cùng tiểu Lý là một đôi hạnh phúc.”

“Nhưng sau lại mới phát hiện, tác hợp hai đứa trẻ không thích nhau, tương lai nhất định sẽ không hạnh phúc.”

“Bà lớn tuổi như vậy, kết quả là còn bị cháu gái giáo dục, nói bà không hiểu về cháu, thẳng đến khi bà nghe tiểu Lý nói về con.Thằng bé vốn là đứa trẻ ít nói, năng lực xuất chúng, nếu không phải lúc trước anh cả nó xảy ra chuyện, nó cũng đã là người đàn ông tốt bảo vệ quốc gia rồi.”

“Đứa nhỏ này từ nhỏ đã có chủ ý, bà cũng là nhìn thằng bé lớn lên, cũng là lần đầu tiên nghe nó nói,nó như thế thích một cô gái, muốn mang cô gái ấy về nhà,đối xửa thật tốt.”

“Thằng bé nói muốn cùng cô gái ấy kết hôn,bảo vệ cô gái ấy cả đời.”

“Bà tin tưởng mắt nhìn người của Vân Tú, càng tin tưởng tiểu Lý,nó thích con như vậy,con khẳng định là một cô gái tốt, đáng giá để nó thích,để nó yêu”

“Đứa nhỏ, Vân Tú nói con một mình ăn tết, nếu không chê, lần sau tới nhà của chúng ta cùng nhau ăn tết được không?”

Tô Tình ở phòng tắm ngây người thật lâu vẫn chưa ra.

Khi Lý Quân tiến vào, liền thấy cô che miệng lại tránh ở bồn rửa tay nhỏ giọng mà khóc lóc.

Lý Quân đem cô ôm vào trong lòng ngực, “Không có việc gì, đừng khóc,có anh ở đây.”

Tô Tình khóc đến dừng không được, khụt khịt kêu anh, “Anh hai…”

Về kí ức cuối cùng ngày hôm đó, cô chỉ nhớ rõ, Lý Quân ôm cô ra ngoài,dỗ hồi lâu,cô vẫn khóc đến dừng không được,anh liền mang cô về nhà.

Đem cô đè ở trên giường làm một lần lại một lần, thẳng đến khi vô mệt chìm vào giấc ngủ.