Edit: Phong Vũ
“Tiểu Bạch rốt cuộc làm sao vậy?” Lâm Hiểu Tình trong lòng đã cảm thấy bất an.
“Anh ấy chia tay mình, anh ấy sợ chết! Anh ấy ở với Tina.” Giản Tiểu Bạch khóc lớn.
Lâm Hiểu Tình sửng sốt. “Anh ta nói chia tay?”
Lâm Hiểu Tình chuyển tầm mắt sang Doãn Đằng Nhân muốn Doãn Đằng Nhân
đích thân xác định. Doãn Đằng Nhân lại quay mặt qua chỗ khác không biết
nên trả lời thế nào. Lâm Hiểu Tình buông Giản Tiểu Bạch ra, chạy đến
phòng tổng giám đốc của Mạc Tử Bắc. Tina đang ngồi ở trên sô pha, dáng
vẻ rất ung dung. Đây là cái vẻ điển hình của tiểu nhân đắc chí sao? Lâm
Hiểu Tình tiến lên, tay vịn vào máy tính trên bàn ghé vào quan sát ánh
mắt Mạc Tử Bắc.
Trong mắt Mạc Tử Bắc lại sâu như biển, không hề có chút chột dạ, áy náy hay đau lòng chỉ lạnh nhạt giống như người xa lạ.
“Anh thật sự sợ chết?”
“Chẳng lẽ cô không sợ chết sao?” Anh hỏi lại, gương mặt vẫn không chút thay đổi.
“Tôi không tin lý do này!” Lâm Hiểu Tình muốn từ trong ánh mắt Mạc Tử Bắc tìm kiếm một chút dấu vết để lại nhưng nguyện vọng này của cô đã
sụp đổ tan tành. Trong mắt Mạc Tử Bắc cái gì cũng không có.
Giản Tiểu Bạch lại đột nhiên khóc, chạy vào đến trước mặt Mạc Tử Bắc. Anh cũng đứng lên, một chân chấm đất, nhưng không dám động đậy.
Giản Tiểu Bạch đột nhiên nói với bọn họ: “Mấy người đều đi ra ngoài được không? Tôi có chuyện nói riêng với anh ấy.”
Mạc Tử Bắc trong lòng căng thẳng, rốt cục vẫn là ung dung gật đầu.
Tina rất không tình nguyện đi ra ngoài, Lâm Hiểu Tình liếc mắt nhìn bọn
họ một cái thật sâu rồi cũng đi ra ngoài, cùng Doãn Đằng Nhân đợi ở cửa.
Trong phòng tổng giám đốc.
Không khí trầm tĩnh vô hạn.
Cô nhìn vào đôi mắt đen như màn đêm, sâu như biển khơi không thấy đáy của anh, trong đôi mắt ấy không hề có ngọn lửa nóng cháy mà chỉ là một
chút thương hại. Anh thà thương hại cô cũng không yêu cô nữa.
Lồng ngực cô siết chặt lại, dự cảm xấu bao phủ quanh người Giản Tiểu Bạch. “Thật sự quyết định vậy sao?”
Cô muốn một lần cuối cùng giữ lại giọng nói của mình như vẫn run run, không tin tưởng. Cô quyết định một lần cuối cùng cố gắng ùa vào trong
lòng anh.
“Bắc, đừng tàn nhẫn như vậy được không?”
Mạc Tử Bắc theo bản năng muốn đưa tay vỗ lưng cô nhưng bàn tay lại
đang cứng ngắc bên người, nắm chặt đấm. Trên mặt là vẻ nhẫn nhịn đến cực hạn.
“Bắc, anh quên hồi sáng anh đã nói gì sao? Em biết anh còn giữ cái ra giường mà lần đầu chúng ta ở bên nhau, trên ra giường còn có vết máu
của em. Tối đó chúng ta đã có Thiên Thiên, thằng bé còn đáng yêu như
vậy!”
Nước mắt của cô từ từ thấm ướt áo khoác anh, anh vươn cánh tay muốn
ôm cô nhưng lại dừng ở giữa không trung, để mặc cho cô khóc, mặc cho
trái tim cô siết chặt. Lúc cô rốt cục cảm giác được anh đờ đẫn cùng lạnh lùng, lúc anh căng thẳng và cứng đờ thì cô ngừng khóc. Từ trong lòng
anh mà ngước đôi mắt lên dừng ở nơi con ngươi đen mênh mông vô bờ của
anh, trên hàng lông mi cô còn vương đầy nước mắt, sự kinh hoảng không tự tin từ đáy lòng dâng lên: “Bắc, thật sự không thể không chia tay sao?”
Mạc Tử Bắc chậm rãi mở miệng, giọng nói dứt khoát. “Không thể!”
“Được!” Giản Tiểu Bạch đột nhiên nở nụ cười.
Trong mắt của cô vừa có khóc lại có cười. Mãi đến khi nước mắt từng
giọt thấm ướt mảng áo trước ngực, mãi đến khi nở được nụ cười cứng nhắc, bất lực cô mới nói: “Được! Anh chăm sóc Thiên Thiên cho tốt nhé. Em sẽ
không để cho hai người chết. Em nhất định sẽ không để cho hai người
chết!”
Cô xoay người muốn chạy đi thì Mạc Tử Bắc lại giữ chặt cánh tay của
cô, ôm cô vào trong lòng. “Tiểu Bạch, em phải sống, phải sống thật tốt.
Anh sợ chết nên không thể ở bên em nhưng mà em vẫn phải sống thật tốt.”
Giản Tiểu Bạch cứng đờ người: “Chăm sóc con em cho thật tốt. Những
chuyện khác không cần anh phải quan tâm! Nếu anh không thể bảo đảm Thiên Thiên an toàn thì em có lên trời xuống đất sẽ không tha cho anh!”
Cô mỉm cười lau nước mắt, nuốt chua sót vào lòng. Kiễng mũi chân, kéo đầu của anh xuống, nhẹ tay lau đi dấu son môi trên môi anh rồi lại in
lên dấu môi của cô. Mạc Tử Bắc trong đầu trống rỗng gần như là trong
nháy mắt anh hôn lên môi cô. Đầu lưỡi vươn vào trong miệng của cô cùng
cô dây dưa. Hơi thở nóng hổi tràn ngập ở bên trong phòng tổng giám đốc,
anh cùng cô ôm chặt lấy nhau. Một hương vị tuyệt vọng lan tràn trong
trái tim cả hai người. Mạc Tử Bắc còn đắm chìm ở trong miệng của cô thì
bị cô đẩy ra.
Cô khẽ cười nói: “Là em nhất thời không kiềm chế được, sẽ không bao giờ như thế nữa. Tạm biệt Mạc Tử Bắc!”
Cô kiên cường xoay người bỏ đi. Cô đã đi rồi nhưng trên mặt Mạc Tử
Bắc dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại khi tóc cô phất qua, cảm
giác ấy chạm vào lòng rõ ràng chỉ rất nhẹ mà lại đau đến thế.
Khi cô nhìn thấy Doãn Đằng Nhân cùng Lâm Hiểu Tình thì lại mỉm cười.
Nụ cười hư vô mờ mịt làm trái tim Doãn Đằng Nhân cùng Lâm Hiểu Tình đau
đớn.
Mạc Tử Bắc một mình suy sụp ngồi ở trên ghế, đau lòng đến không thể
hô hấp. Anh muốn ôm cô, hung hăng hôn lên môi của cô, anh muốn cô, cả
đời này chỉ cần cô nhưng mà anh lại chẳng thể làm được gì.
“Tiểu Bạch!” Lâm Hiểu Tình thân thiết kéo tay cô.
Cô lại cười rất nhẹ nhàng. “Đi thôi chị dâu. Nơi này không về chúng ta!”
Doãn Đằng Nhân cảm thấy không đành lòng nên vọt vào phòng tổng giám đốc. “Mạc, cậu có cần suy nghĩ một chút nữa không?”
Mạc Tử Bắc lắc đầu.
Doãn Đằng Nhân chạy nhanh ra thì Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình đã không còn thấy bóng dáng. Còn Tina thì dùng thái độ của kẻ thắng, hai
tay khoanh ở trước ngực cười rất đắc ý, nhìn Doãn Đằng Nhân rời đi với
ánh mắt khiêu khích.
Doãn Đằng Nhân chán ghét trừng cô một cái rồi chạy vào thang máy.
Dưới đại sảnh Giản Tiểu Bạch kéo tay Lâm Hiểu Tình mỉm cười hỏi: “Cậu có sợ chết không?”
Lâm Hiểu Tình trong lòng chua sót: “Không sợ!”
“Tốt lắm! Mình cũng sẽ không để cậu chết!” Cô đột nhiên kiên cường
khiến Lâm Hiểu Tình trong lòng càng thêm chua sót. “Tiểu Bạch, cậu đừng
có tỏ ra mạnh mẽ.”
“Mình không phải tỏ ra mạnh mẽ! Nếu mình là con gái Bộ Vân thì mình
sẽ là con gái của một đại ca. Ít nhất mình phải kiên cường giống như anh hai. Có lẽ mình không làm được gì ngoài mỉm cười, như vậy đủ rồi. Ít
nhất mình biết tuy mình không có gì nhưng có kiên cường.”
“Tiểu Bạch!” Lâm Hiểu Tình trên mặt ràn rụa nước mắt. “Chúng ta đi thôi!”
Hai người tay trong tay như chiến sĩ lao tới chốn pháp trường. Lúc
Doãn Đằng Nhân từ trong một cái thang máy khác đi ra liền nhìn thấy bóng dáng các cô cùng nhau đi ra khỏi đại sảnh. Anh ta không chút nghĩ ngợi
liền đuổi theo.
Hết chương 160