Tình Nhân Bé Nhỏ Của Mộ Thiếu

Chương 108: Hang động sụp đổ




Mộc Uyển bị bắt làm con tin khiến Mộ Tử Khanh không dành hành động. Với anh mà nói, sự an toàn của cô chính là mục tiêu quan trọng nhất. Bằng tất cả mọi giá, anh phải đưa cô ấy an toàn rời khỏi đây.

"Ba... Ba nhớ lại đi, cô ấy là con gái của ba, là đứa con ba chăm sóc từ lúc còn nhỏ xíu. Ba... Ba nỡ lòng làm hại cô ấy sao?"

Đôi mắt lạnh lùng của Diệp Tâm bỗng dưng có chút dao động. Mộc Uyển dường như cảm nhận được, bàn tay cầm súng chĩa vào đầu cô đang run rẩy. Cô hiểu, trong lòng ông, vẫn còn sót lại chút ít tình cảm dành cho cô. Đó là tình thương của một người ba dành cho con gái của mình.

"Ba... Chúng ta về nhà đi, có được không? Bánh Bao Nhỏ chắc là nhớ ba lắm."

"Bánh Bao Nhỏ..."

"Đúng rồi, Bánh Bao Nhỏ là con gái của con, là cháu gái của ba. Ba... Ba nhớ không?"

Có vẻ như một phần nào đó trong trái tim đầy vết thương của Diệp Tâm vẫn còn sót lại chút ấm áp. Khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc ở bên cạnh cô con gái nhỏ ấy chính là khoảng thời gian khó quên nhất đối với Diệp Tâm. Người ta nói, hổ dữ không ăn thịt con. Dù rằng không phải máu mủ ruột rà, nhưng cũng là đứa con gái ông nuôi từ nhỏ đến lớn. Không ít thì nhiều, cũng sẽ có tình cảm.

"Ba... Chúng ta..."

"Mọi người mau rời khỏi đây, khắp nơi trong cái hang động này đều được gắn bom."

Tiếng hét hoảng loạn của Từ Á Hiên khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh hãi. Nhưng câu nói tiếp theo càng khiến cho bọn họ hoảng sợ hơn.

"Tất cả các quả bom đều đã được kích nổ, thời gian còn chưa đầy hai phút."

Chưa đầy hai phút, nghĩa là không có thời gian để xem xét quả bom. Điều đó đồng nghĩa với việc... tất cả các quả bom đều sắp phát nổ.

Mộc Uyển nhìn Mộ Tử Khanh, cô nở một nụ cười dịu dàng.

"Tử Khanh... Anh có thương em không?"

"Ngoài em ra anh chẳng thể thương thêm một ai khác."

"Nếu anh thương em... Vậy thì... Anh thay em chăm sóc cho con gái của chúng ta được không?"

Mộ Tử Khanh không trả lời, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười nhìn cô.

"Em đã trốn anh bốn năm rồi. Chúng ta chỉ mới gặp lại không bao lâu... Giờ em lại muốn trốn sao?"

"Tử Khanh, đây không phải trò đùa."

"Anh biết. Nhưng mà lần này... anh đã nói sẽ không bao giờ buông tay em nữa."

Lần trước buông tay cô, quay lưng một cái cô liền trốn anh tận bốn năm trời. Khi gặp lại nhau, anh đã nói sẽ không buông tay cô thêm một lần nào nữa. Anh nợ cô rất nhiều thứ.

Nợ cô một danh phận.

Nợ cô một hôn lễ.

Nợ cô những ngày tháng yên bình.

Nợ cô một hạnh phúc.

Và...

Nợ cô một tình yêu.

"Mộc Uyển! Kiếp sau chúng anh sẽ trả lại cho em hết tất cả những thứ mà anh đã nợ em ở kiếp này có được không?"

"Tử Khanh..."

"Xin lỗi! Anh không bảo vệ tốt cho em."

Cô nhìn anh mỉm cười, hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp ấy. Đời này, may mắn lớn nhất của cô là gặp được anh. Lựa chọn đúng đắn nhất của cô là yêu anh. Hối tiếc lớn nhất của cô chính là không thể cùng anh xây dựng một mái nhà nhỏ hạnh phúc.

"Là anh nói đó. Kiếp sau... Em sẽ mặc bộ váy cưới đẹp nhất đợi anh đến đón em."

"Được!"

Giữa ranh giới sống và chết, họ mới biết bản thân mình yêu đối phương nhiều đến nhường nào. Nếu kiếp này đã không thuận lợi hạnh phúc cùng nhau, vậy hẹn kiếp sau sẽ lại nên nghĩa phu thê.

"Mộc Uyển..."

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Mộc Uyển như không dám tin. Cô quay mặt sang bên cạnh, xuất hiện trong tầm mắt cô là đôi mắt quen thuộc của người đã nuôi nấng cô suốt hơn hai mươi năm trời. Cảm xúc vỡ oà, cô cũng không biết phải làm sao để diễn tả được nữa. Vừa hận vừa đau lòng. Vừa thấy ông đáng thương nhưng lại cũng đáng trách. Cô vừa biết ơn lại vừa căm phẫn. Căm phẫn vì ông là người đã gi3t chết ba mẹ cô.

Nhưng...

Cô là con người, cô có trái tim, có cảm xúc, có trí tuệ. Người mất cũng đã mất, dù có giết người trước mặt này thì ba mẹ cô cũng không thể sống lại. Nhưng sự thật tàn nhẫn đó cũng không thể phủ nhận được sự dạy dỗ và công ơn dưỡng dục mà ông đã dành cô suốt ngần ấy năm thời gian.

Nếu quá khứ đã là thứ không thể thay đổi và tương lai là thứ mà chúng ta không thể biết trước. Vậy thì tại sao lại không sống cho trọn vẹn nhất những khoảnh khắc ở hiện tại. Quá khứ ông hại chết ba mẹ cô nhưng ông cũng là người đã dùng ngần ấy năm để chăm sóc cho cô. Tương lai, ông sẽ sống với nhân cách của Gui hay Hervy, cô cũng không thể biết trước được. Nhưng hiện tại, ông chính là ba cô.

"B... Ba..."

"Mộc Uyển... Ba xin lỗi."

"Ba... Mọi chuyện đều đã qua rồi, con khá trách ba đâu. Nếu như có kiếp sau, con vẫn muốn là con gái của ba."

"Con gái... Ba...Ba..."

Đùng...Đùng...

Liên tiếp những tiếng nổ vang lên, hang động bỗng nhiên rung chuyển dữ dội. Ngay sau đó, đất đá nối tiếp nhau bắt đầu rơi xuống, tạo ra những tiếng động vang vọng khắp cả một vùng. Trong hang động đó, tất cả bọn họ đều chẳng một ai có thể ra ngoài.

Mộ Tử Khanh chạy đến, ôm lấy Mộc Uyển vào lòng. Vòng tay anh siết chặt, mang cơ thể to lớn của mình che chở bảo vệ cho cô. Cô không khóc, chỉ khẽ nhìn anh rồi mỉm cười. Nếu đây là số phận đã an bài, vậy thì cô sẽ không oán trách.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã nói vùi trong một đống đổ nát. Vụ nổ kinh hoàng xảy ra, hạng động rộng lớn sụp đổ. Những người bên ngoài hang động bỗng chốc sững sờ, chẳng ai biết được, liễu những người bên trong kia có thể gặp được kì tích hay không.

"Nhanh lên! Mau gọi đội cứu hộ. Toàn đội nghe lệnh, lập tức tổ chức cứu hộ..."

Dù bên trong kia, những người đó có bình an hay không thì những cảnh sát như họ cũng nhất định phải cố thói hết sức để cứu người.