Kiều Ninh ôm Hứa Nguyện chân mềm nhũn đi ra ngoài, một tay ôm cô lung lay sắp đổ, một tay lấy di động ra chuẩn bị gọi xe. Kết quả Hứa Nguyện lảo đảo lắc lư nhìn poster lớn ở đối diện, sau đó quay đầu mơ mơ màng màng nhìn Kiều Ninh, lôi kéo vạt áo của anh nũng nịu nói: “Học trưởng, em muốn xem phim…”
Giờ phút này khuôn mặt nhỏ của Hứa Nguyện đỏ bừng, dáng vẻ ngoan ngoãn lại ngây thơ đúng là kiểu Kiều Ninh thích nhất, làm sao có thể cự tuyệt được đây?
Anh quay đầu nhìn nam minh tinh trên poster, sau đó gật đầu với Hứa Nguyện: “Được, anh đưa em đi xem!”
Kết quả lên xe, không đến năm phút Hứa Nguyện đã ngủ rồi. Cô dựa đầu trên vai Kiều Ninh, gối một hồi dường như cảm thấy có chút không thoải mái vì thế liền nằm xuống, gối lên đùi Kiều Ninh.
Xe rẽ qua rẽ lại, Hứa Nguyện cũng ngủ không an ổn, không ngừng cọ chán Kiều Ninh. Kiều Ninh đành phải đè người cô lại, đồng thời sờ vành tai trắng nõn của cô, nín thở, đè dục vọng đang quay cuồng trong thân thể xuống. Mãi cho đến khi xe chạy đến trước một cái biệt thự.
Hứa Nguyện trong mông lung cảm thấy mình bị bế lên, sau đó đi một đoạn lại đặt lên chỗ ngồi. Cô chậm rãi mở mắt, phát hiện hình như mình đã tới rạp chiếu phim. Tuy rằng trước mặt có một cái màn hình khổng lồ, nhưng chỗ ngồi cũng không nhiều. Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, trừ Kiều Ninh ngồi ở bên cạnh cô, xung quanh không có người nào khác.
Cô dụi mắt, nhìn thoáng qua Kiều Ninh đang rũ mắt nhìn cô, cười ngây ngô: “Học trưởng, rạp chiếu phim này có vẻ làm ăn không tốt…”
Kiều Ninh rất phối hợp mỉm cười: “Anh không thích đông người, cho nên bao hết…”
Hứa Nguyện vừa nghe bao hết, vậy cần bao nhiêu tiền chứ, cảm giác đầy thẹn thùng quẫn bách: “Học trưởng, sao em có thể không biết xấu hổ như thế, lại làm anh tốn kém…”
Sắc mặt Kiều Ninh thong dong như cũ: “Không sao cả, đều sẽ ghi vào nợ của em!”
Nghe xong lời này, Hứa Nguyện cũng không muốn xem phim nữa. Nợ cũ chưa trả hết, nợ mới lại tới, cô muốn trả vé lại ngay.
Nhưng không đợi cô khóc nói hối hận, phòng đã tối sầm xuống, phim đã bắt đầu chiếu.
Hứa Nguyện đã không còn tâm trạng xem phim, nhìn soái ca, mỹ nữ tóc vàng mắt xanh lúc ẩn lúc hiện, cô nghe không hiểu tiếng Pháp, cô định âm thầm ngủ lại ngủ không được.
Mà rất nhanh bộ phim này liền đi lên con đường không phù hợp lắm. Hình ảnh nam nữ chính một lời không hợp liền bắt đầu cởi quần áo, củi khô bốc lửa ôm nhau ân ân hừ hừ.
Hứa Nguyện kinh ngạc phát ngốc, hay là do cô mời học trưởng xem phim người lớn, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Cô lập tức khẩn trương ngồi dậy, một bàn tay che lại hai mắt của mình, một bàn tay che mắt Kiều Ninh, lại còn nôn nóng kêu: “Học trưởng, không nên xem đâu!”
Cô tự che mắt mình, làm sao tìm chính xác mắt Kiều Ninh. Tay mềm nóng hầm hập liền sờ soạng trên mặt anh. Kiều Ninh vừa tức giận vừa buồn cười nắm tay cô, xoay người kéo cái tay đang che mắt của cô xuống, nhìn cô: “Tại sao không nên nhìn!”
Hứa Nguyện say khướt cũng không biết lấy can đảm ở đâu, lời lẽ chính đáng nói: “Không phù hợp với trẻ em!”
Kiều Ninh lập tức xoay người, cứng đờ cau mày hỏi: “Chúng ta bây giờ vẫn là thiếu nhi sao?”
Hả? Hứa Nguyện chớp chớp đôi mắt. Cô đã trưởng thành rồi, cô cũng đã học đại học rồi, cô không phải là trẻ con nữa!
Nghĩ đến đây Hứa Nguyện đột nhiên cười ngây ngô: “Đúng vậy, đúng vậy, có thể xem!”
Cô quay đầu nhìn về phía màn hình lớn, nam chính đã đè nữ chính ở dưới thân bắt đầu vận động pít-tông, hai người ôm hôn nhau.
Hứa Nguyện càng xem càng cảm thấy người mình không thích hợp, miệng đắng lưỡi khô, bụng còn có chút nóng. Cô lại nhìn Kiều Ninh, nhỏ giọng nói: “Học trưởng, chúng ta có thể không xem không?”
Kiều Ninh quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Hứa Nguyện: “Vì sao không xem?”
Hứa Nguyện cũng không biết vì sao ở trong rạp chiếu phim đen như mực lại cảm thấy đôi mắt Kiều Ninh còn đẹp hơn sao trên bầu trời đêm, cô ấp úng thỏ thẻ: “Phim này xấu.”
Kiều Ninh cười khẽ, dường như cố ý trêu cô: “Vậy em nói xem gì thì đẹp?!”
Kiều Ninh rất ít cười, nụ cười này giống như trăm hoa đua nở khắp núi đồi. Hứa Nguyện bị mê hoặc, nhỏ giọng nói một câu: “Học trưởng đẹp!”