Hứa Nguyện sửa sang lại quần áo trong phòng thử đồ, nhìn trước nhìn sau trước gương không thấy chỗ nào lạ mới mở cửa, khom lưng giống thỏ con nhảy ra ngoài. Kiều Ninh ở nơi nào cũng không dám nhìn thử.
Cô chạy đến hành lang gấp khúc quẹo trái lại quẹo phải tìm được toilet, liền chạy vào trong đóng cửa lại, lấy khăn giấy lau chất lỏng dính trên quần lót mà Kiều Ninh lưu lại.
Sau đó cô đi rửa tay, cũng không biết có phải do tâm lý tác hay không, rửa thật lâu cũng cảm thấy rửa không sạch mùi hương trên người.
Hứa Nguyện rầu rĩ, lúc này điện thoại vang lên, tên hiển thị là đại chủ nợ.
Hứa Nguyện không biết nên nói chuyện với Kiều Ninh thế nào, dứt khoát làm đà điểu không nhận.
Điện thoại không đổ chuông nữa, nhưng WeChat lại có thông báo.
Chỉ có đơn giản một câu: Ra đây, nếu không anh đi vào.
Hứa Nguyện cảm thấy Kiều Ninh nói được thì làm được, cô nhớ lại trong phòng thử đồ mà sợ, không thể ở WC nữ tiếp tục làm chuyện kinh hãi thế tục.
Vì thế cô chỉnh trang lại mặt mày, giống như chim cánh cụt chậm rì rì đi ra.
Kiều Ninh đứng ở bên ngoài, dựa vào vách tường, vẻ ngoài đẹp trai hơn người thu hút sự chú ý của người khác. Hứa Nguyện mới vừa đi ra đã bị anh bước tới kéo tay cô đi về phía thang máy. Hứa Nguyện cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng xung quanh, cô giống như ăn trộm cúi đầu, sợ gặp được người quen.
Khi hai người đứng trước cửa thang máy, Kiều Ninh cầm tay cô đeo một vật lên cổ tay. Hứa Nguyện nhìn kỹ là một cái vòng màu trắng làm bằng hoa đinh hương.
Khoảnh khắc đó, giữa hai người ngập tràn mùi hoa.
Hứa Nguyện ngẩng đầu nhìn Kiều Ninh, Kiều Ninh cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Vừa nãy khi chờ em thấy bên kia bán thứ này, anh cảm thấy hợp với em, em thích không?”
Hứa Nguyện cười gật đầu. Cô đương nhiên thích, bởi vì mùi hoa này che giấu mùi hương gian tình của hai người khi nãy…
Kiều Ninh nhìn gương mặt nhỏ đơn thuần của Hứa Nguyện, không cầm lòng được đưa tay xoa đầu cô.
Hứa Nguyện có cảm giác nói không nên lời. Cô giống như một con chó nhỏ đang nhận “ân sủng” của chủ nhân.
Không khí ấm áp này bị tiếng gọi lảnh lót của một nam sinh cắt ngang: “Hứa Nguyện, sao chị ở đây thế?!”
Hai người vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một nam sinh như ánh mặt trời chạy tới. Cậu ta ăn mặc vô cùng thời thượng, chẳng qua gương mặt non nớt làm cậu ta nhìn qua có chút trẻ con.
“Hạ Lăng, thật khéo!” Hứa Nguyện muốn rút tay ra vẫy tay với nam sinh kia, kết quả phát hiện không thể rút được. Vì thế cô dứt khoát nghiêng người che bàn tay đang nắm chặt của cô và Kiều Ninh ở phía sau. Cô cũng không nhìn thấy mày Kiều Ninh hơi nhăn lại.
Hạ Lăng hưng phấn chạy đến trước mặt bọn họ, dáng vẻ kích động như xa cách muôn trùng mới gặp lại Hứa Nguyện. Nếu không phải Kiều Ninh đứng ở bên cạnh Hứa Nguyện, chắc chắn cậu ta sẽ ôm cô một cái.
Nhưng khi nhìn thấy Kiều Ninh lạnh nhạt đứng sau Hứa Nguyện, cậu vẫn lễ phép hỏi một câu: “Hứa Nguyện, đây là bạn trai của chị sao?”
Hứa Nguyện nhanh chóng dùng tay kia xua tay: “Không phải, không phải!”
Hứa Nguyện không ý thức được nguy cơ nhưng Hạ Lăng lại nhìn thấy sắc mặt Kiều Ninh đột nhiên trầm xuống, có điều rất nhanh liền biết mất.
Hạ Lăng cũng chỉ có thể xấu hổ cười ha hả, chị à, chị cùng người ta nắm tay chặt như vậy, chị nghĩ em mù sao?
Nhưng đây là chuyện của người ta, cậu cũng không tiện nói xen vào, vì thế nhanh chóng chuyển đề tài: “Hôm nay em tới để cùng Minh Châu thương lượng chuyện ban nhạc, trên lầu có quán cà phê, chị phải đi liền sao? Hay là nhân tiện cùng nhau uống trà!”
Hứa Nguyện đương nhiên là muốn, tiền đề là chủ nợ bên người đồng ý cho cô đi không?
Vì thế cô hướng ánh mắt về phía Kiều Ninh.
Kiều Ninh cảm thấy phía sau Hứa Nguyện giống như mọc ra một đuôi chó lông xù, không ngừng ve vẩy, đôi mắt lấy lòng phảng phất đang nói: “Cho em đi lên đi!”
Hạ Lăng chỉ cảm thấy mình bị dồn một cục cẩu lương, đến cùng bạn khác phái uống trà cũng phải làm nũng xin ý kiến của bạn trai. Hứa Nguyện yêu đương đã đến trình độ quốc tế.